Chồng vừa mất, nhà nội nhờ tôi nuôi con riêng của anh
Chồng tôi mất được hơn 1 năm nay. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai thì nay tôi lại đứng trước một tình huống bối rối.
Tôi và chồng kết hôn cách đây 10 năm. Chúng tôi có 1 con trai, năm nay 9 tuổi. Cách đây mấy năm, tôi có thai cháu thứ hai nhưng do sức khỏe yếu, tôi đã để mất bé.
Chồng tôi kinh doanh nhà hàng, còn tôi làm việc tại bộ phận hành chính của một công ty thực phẩm.
Công việc làm ăn thuận lợi nên chồng tôi là trụ cột kinh tế cho cả nhà. Không chỉ kiếm được tiền, anh còn khá đẹp trai, lịch lãm nên dù đã có gia đình, anh vẫn khiến nhiều cô gái khác mê mệt.
Công việc của tôi không quá căng thẳng vì vậy tôi dành phần lớn thời gian để chăm sóc con và nhà cửa. Tôi biết chồng có những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng nhưng vì phụ thuộc về kinh tế và quá yêu chồng nên tôi đành “mắt nhắm mắt mở” cho qua. Tôi chỉ hi vọng, ngoài những mối quan hệ qua đường kia, anh vẫn có trách nhiệm với gia đình và yêu thương vợ con.
Nhưng mọi chuyện không thể êm đềm như mong ước của tôi. Cách đây mấy năm, khi con trai tôi được 5 tuổi, một người phụ nữ dắt một đứa trẻ trạc tuổi con của tôi đến trả cho chồng tôi. Không chỉ vậy, chị ta còn làm ầm ĩ cả con ngõ nơi chúng tôi sống.
Hóa ra, chồng tôi trong một lần ra ngoài “vui vẻ” đã để lại hậu quả. Nhưng bấy lâu nay, vì sợ gia đình tan nát nên anh giấu tôi mọi chuyện. Bù lại, anh gửi tiền và thăm nuôi đứa trẻ kia rất đầy đủ, chu đáo.
Hiện, mẹ của đứa trẻ có người tình mới và chuẩn bị kết hôn. Sau khi kết hôn, chị ta sẽ ra nước ngoài sinh sống cùng chồng. Vì nhiều lý do, chị ta không thể mang con theo nên đưa đứa trẻ đến giao cho chồng tôi. Thấy anh chần chừ, chị ta mang thẳng con đến nhà tôi.
Video đang HOT
Uất hận, tôi không muốn đứa trẻ kia bước chân vào nhà mình. Chồng tôi biết mình có lỗi nên nhất nhất nghe theo ý tôi. Cuối cùng, để cho êm chuyện, mẹ chồng tôi đứng ra nhận nuôi đứa trẻ.
Thời gian trôi qua, nỗi căm giận cũng dần nguôi ngoai trong tôi. Nhiều lúc tôi thấy mình ích kỷ khi buộc một đứa trẻ không được sống cùng mẹ nay cũng không được sống cùng bố. Vì vậy tôi vẫn thường xuyên mua quà, quần áo và sách vở cho cháu. Thỉnh thoảng, gia đình tôi có những chuyến du lịch xa, tôi cũng đưa cháu theo cùng.
Hơn 3 năm sau ngày đứa trẻ xuất hiện thì chồng tôi mất vì bệnh hiểm nghèo. Đây là một cú sốc quá lớn với tôi. May nhờ có họ hàng, gia đình nội ngoại động viên, tôi mới gượng dậy được để lo cho con trai.
Cách đây mấy tuần, mẹ chồng mời tôi về để họp mặt gia đình. Trước mặt 2 chị gái của chồng, bà khóc rất nhiều và có lời nhờ đến tôi. Bà bảo, bà đã tuổi cao sức yếu, nay không thể chăm được cháu – con riêng của chồng tôi. Vì vậy bà muốn tôi đón cháu về nuôi dạy để con tôi có anh, có em.
Bà nói, tôi là người có ăn có học và nhân hậu, bà hi vọng, tôi sẽ giúp đỡ nhà chồng việc khó khăn này. Bà cũng nói, thằng bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong khi bà đã già yếu không thể lo cho nó chu đáo bằng một người đang làm mẹ như tôi…
Quả thật, sau khi con trai duy nhất qua đời, mẹ chồng tôi suy sụp và sức khỏe yếu đi thấy rõ. Các chị chồng đều đã lập gia đình và ở xa nên về lâu dài, đứa trẻ sẽ không có chỗ nương tựa.
Mẹ chồng hứa, ngoài tài sản chồng tôi để lại, bà có căn nhà mặt phố, sẽ để lại cho mẹ con tôi. Căn nhà có giá trị không nhỏ nên tôi sẽ không quá khó khăn để lo cho các cháu.
Lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Hiện hai mẹ con tôi sống khá ổn nhưng lo thêm cho một đứa trẻ là việc không hề đơn giản. Bên cạnh đó, mẹ cháu đang sinh sống ở nước ngoài không thèm ngó ngàng đến con thì tôi – người không cùng máu mủ có nên nuôi dưỡng?
Nhưng nghĩ đến người đã khuất và sự tha thiết của người mẹ gần đất xa trời, tôi có nên dang tay đón cháu để trọn tình trọn nghĩa?
Vì sao các ông chồng đều khen vợ hàng xóm?
Cách thể hiện của cô vợ anh Thảo khiến mọi ông chồng đều mê mệt.
Tìm kiếm mãi, cuối cùng vợ chồng tôi cũng thuê được căn nhà 90m2. Có đến năm căn nhà như thế, liền kề nhau, nghe nói chủ nhà xây cho năm đứa con trai, để dành sau này các con lấy vợ, ra riêng. Tính từ ngoài vào, tôi ở căn nhà thứ năm.
Nhà vừa xây xong, còn phảng phất mùi sơn. Tôi cảm thấy mình may mắn khi thuê được căn nhà mới toanh, thơm tho, sạch sẽ. Cạnh nhà tôi là một đôi vợ chồng trạc tuổi nhau, chừng 40, có cậu con trai học lớp Một. Họ cũng vừa chuyển đến trước tôi một ngày.
Khi năm gia đình ổn định nhà cửa, anh Thảo nhà sát vách tổ chức bữa tiệc ra mắt láng giềng, vợ chồng anh làm hai bàn tiệc, phục vụ cả trẻ con. Ở bữa tiệc, cánh phụ nữ chúng tôi choáng ngợp từ cách nấu ăn, bày biện, tới cách chiều chồng, chiều khách của vợ anh Thảo.
Kể từ hôm đó, chồng tôi hầu như ngày nào cũng nhắc về họ với lòng ngưỡng mộ: "Vợ chồng người ta hay thật, 40 tuổi mà cứ như mới yêu, mình phải học hỏi thôi em ơi".
Sau một tháng về nơi ở mới, vào khoảng hai giờ chiều nọ, cả khu trọ kinh hoàng bởi tiếng đập phá vang dội, bộ cửa ra vào nhà anh Thảo như muốn vỡ tung. Một người phụ nữ to tiếng: "Mày mau ra đây con cướp chồng người ta, lần này đừng hòng mà thoát, tao sẽ móc mắt mày".
Cạnh chị ta là mấy tay xăm trổ, trông rất dữ tợn. Tôi lờ mờ hiểu ra câu chuyện. Chẳng biết đúng sai thế nào, nhưng tôi thật lòng lo lắng cho người đang bị uy hiếp. Mẹ con cô ấy làm sao địch nổi những người đang chực chờ "ăn thịt" cô ngoài cửa, lại còn thêm những câu "châm dầu vào lửa" của một vài phụ nữ hiếu kỳ: "Đánh cho tan xương thứ chuyên cướp chồng người khác, thứ này đừng ai can ngăn nha".
Sau tiếng đập phá cửa chừng bảy phút, cảnh sát khu vực và dân phòng có mặt, giải tán đám đông, mời những người liên quan lên phường giải quyết vụ việc.
Chị có con nhỏ ở căn nhà số hai liền chạy sang nhà tôi: "Hèn chi! Chứ vợ chồng 40 tuổi rồi, sao có thể màu mè thế được. Chỉ có kẻ cướp chồng người khác mới bày biện quyến rũ thế kia!". Đêm đó, hai giờ sáng, cặp vợ chồng hờ lặng lẽ dọn phòng, rời đi không một lời từ biệt.
Đêm tiếp theo, nhà số hai tổ chức bữa tiệc, bữa tiệc này không còn gọi là "ra mắt" nữa, mà chủ yếu bàn về cuộc đánh ghen bất thành hôm trước. Bữa đó, mấy bà vợ được dịp giải tỏa nỗi ấm ức, bởi ông chồng nào cũng khen vợ anh Thảo nức nở, bây giờ "cháy nhà ra mặt chuột".
Khen một phụ nữ trước mặt một phụ nữ khác, khiến các bà ghim cục tức mà chẳng biết làm sao. Lần này, mở màn bữa tiệc, cô vợ chủ nhà lên tiếng: "Các anh có còn ngưỡng mộ vợ chồng anh Thảo nữa không? Làm vợ, chúng tôi còn phải đi làm kiếm tiền nuôi con, cùng chồng tích lũy mua nhà, rồi thì việc nhà, con cái, làm gì có thời gian sà vào lòng chồng, gắp thức ăn cho chồng, phục vụ bạn nhậu của chồng. Hãy nhìn vợ hờ anh Thảo, cô ấy chỉ việc ở nhà ngủ nghỉ. Tài chính đã có anh Thảo lo, con riêng cũng được anh Thảo nuôi nấng, chỉ mỗi việc dạy nó kêu anh Thảo bằng cha thì chẳng có gì khó. Cô ấy chỉ giỏi đi cướp chồng người ta thôi!".
Mấy ông chồng lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng gắp mồi và cụng ly như muốn xua tan bầu không khí ảm đạm.
Bỗng dưng ông chồng tôi quật ngược các bà: "Tại sao bồ biết cách yêu chiều chồng, còn các bà vợ thì không? Chiều chồng đâu nhất thiết phải mất nhiều thời gian, chúng tôi chỉ cần những khoảnh khắc bày tỏ cảm xúc của các bà là đủ. Việc nhà, việc gì chúng tôi cũng san sẻ rồi, các bà quá chủ quan chồng đã thuộc về mình nên coi chồng nhẹ hều, chẳng thế mà anh Thảo bỏ vợ theo bồ".
Bữa tiệc sắp tàn, nhưng mấy lời của chồng tôi đã khiến cả bọn nán lại hơn một tiếng đồng hồ. Đề tài này mà bàn sâu, càng thêm bất đồng, tôi chủ động xin phép ra về, mặc chồng ở lại bị các bà vợ kia... "giày xéo".
Thế nhưng, câu hỏi của chồng khiến tôi day dứt. Đúng là lâu nay tôi có chủ quan cho rằng chồng thuộc về mình, nên đã duy trì một cuộc hôn nhân tồn tại kiểu ăn uống ngủ nghỉ, mà chưa quan tâm cảm xúc anh ấy.
Nhìn cách thể hiện từ cô vợ hờ của anh Thảo, để thấy đàn ông mê mệt mẫu phụ nữ ấy thế nào. Tôi phải học hỏi cô ấy thôi. Dĩ nhiên học cách quyến rũ chồng mình, chứ không học cách quyến rũ chồng người khác.
Tình huống không thể ngờ khiến vợ trẻ phát hiện ra nhân tình và con riêng của chồng Tốt nhất chị nên ra mặt để chồng chị biết rằng quan hệ của anh ấy và cô hàng xóm lỡ thì kia đã bại lộ, con trai của cô ấy vừa sinh cũng chính chồng là tác giả. Có như vậy chồng chị mới hết cơ hội để chối tội, để dàn dựng kịch bản nọ kia mà lừa vợ, dối con....