Chồng vũ phu, lại ghen tuông bệnh hoạn
Hắn ghen với tất cả mọi người, kể cả bố chồng và anh trai tôi. Nửa đêm ngủ, hắn dựng tôi dậy đ.ánh dù tôi đang mang thai.
ảnh minh họa
Tôi lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không giàu có cũng không phải nghèo khó. Bố mẹ tôi là người dân lao động bình thường nhưng không bao giờ để con cái thiệt thòi với bạn bè, với mọi người. Tôi cũng ý thức được bố mẹ dành những điều tốt đẹp nhất cho mình. Đối với một gia đình ở quê làm ruộng thì nuôi con học hành thành đạt là một sự nỗ lực rất lớn của bố mẹ. Và tôi cũng không để bố mẹ phải phiền lòng về vấn đề học hành, công việc.
Mặc dù tốt nghiệp cao đẳng ra trường nhưng có sự quen biết của người nhà nên tôi được đi làm luôn. Mới ra trường 2 năm nhưng tôi đã làm 3 công việc khác nhau, nó trau dồi cho tôi những kỹ năng sống, cách giao tiếp, ứng xử, cách suy nghĩ chín chắn và bao quát hơn mà ở ghế nhà trường tôi chưa học được. Tôi vẫn thầm cảm ơn bố mẹ đã hy sinh để tôi có cuộc sống như ngày hôm nay.
Nếu cuộc đời cứ êm đềm trôi như vậy thì tôi không phải viết những lời này. Tôi và người yêu tôi đã yêu nhau được hơn một năm, gia đình tôi biết chuyện, phản đối kich liệt vì: cách xa nhau quá, vì nhà anh ấy không có điều kiện, vì anh ấy chưa có việc làm, vì hàng vạn lý do đưa ra. Bố tôi là người nóng tính, dù tôi có tâm sự và thuyết phục thế nào cũng không đồng ý và nói nếu tôi và anh ấy đến với nhau thì coi như tôi không có bố, từ mặt tôi.
Không những bố mẹ mà ngay cả ông bà, chú dì, cậu mợ tôi đều phản đối. Chúng tôi yêu và hiểu nhau như hai người có cùng một suy nghĩ vậy. Anh ấy là người tốt, biết lo cho gia đình, yêu thương tôi hết mực. Và tôi là người chủ động nói chia tay mặc dù rất đ.au đ.ớn. Anh ấy đồng ý vì chưa có công ăn việc làm nên không có gì để giữ được tôi, để chứng mình với gia đình tôi là có thể lo lắng cho người mình yêu.
Chúng tôi yêu mà biết sẽ không đến được với nhau, như một người biết trước được cái c.hết khi nào xảy ra vậy. Chuyện không dừng ở đấy. Gia đình anh gặp biến cố lớn, bố anh bị bệnh hiểm nghèo, anh sợ tôi lo lắng, suy nghĩ nên giấu tôi, đến khi tôi hỏi cô em gái của anh ấy thì mới biết. Tôi thực sự bị sốc và quá đ.au đ.ớn khi làm cho anh đau khổ như vậy. Trong lúc anh cần tôi chia sẻ nỗi buồn thì tôi lại rời bỏ anh đi. Tôi không dám trách anh chuyện này mà càng thương anh nhiều hơn. Tình yêu của chúng tôi cứ thế tồn tại bằng những giọt nước mắt mà không biết làm thế nào để giải thoát được.
Tôi được người nhà giới thiệu cho một người bạn trai hơn tôi 7 t.uổi (đã ngoài 30 t.uổi), có học vấn nhưng sự tiếp xúc với xã hội chỉ là mặt tiêu cực. Nhà anh ấy có điều kiện hơn hẳn nhà tôi và người yêu tôi. Đó là lý do mà mọi người trong nhà tin tưởng, điều đó sẽ mang đến hạnh phúc cho tôi.
Tôi vì sức ép của gia đình mà phải gặp mặt nói chuyện. Khi tìm hiểu, tôi đã biết hắn là người ghen tuông bệnh hoạn và hay đặt điều cho người khác, dù sai một phút hoặc không nghe điện thoại, không nhắn tin lại là nghĩ tôi đang ở với thằng nào đấy. Hăn có thú vui là ghen với tất cả mọi người, kể cả người thân ruột thịt, với anh rể hắn cũng gây sự. Đấy là chưa có gì ràng buộc với nhau mà còn có cái kiểu suy nghĩ như vậy.
Tôi đã nhiều lần bức xúc và nói về hắn nhưng đều được mọi người nói: tôi ghê gớm, bắt nạt hắn, và không lấy hắn thì đừng hòng lấy ai. Tôi chán nản khi biết mọi nỗ lực của mình không có tác dụng gì cả. Rồi tôi đành chấp nhận chọn theo bố mẹ.
Được một thời gian, bố mẹ anh ấy giục cưới và làm một cách nhanh chóng. Tôi như một con rối, chỉ biết “vâng, dạ”, mà nếu không thì biết làm gì khi phản kháng lại gia đình. Người yêu tôi thì yếu đuối, yêu tôi nhưng nghĩ không thể đấu tranh giành lại tôi. Mà cũng phải thôi, vì anh ấy tay trắng mà. Tôi thấy cuộc đời này bạc bẽo quá.
Video đang HOT
Giờ tôi đã làm theo lời bố mẹ, ông bà, mọi người vui vẻ nhưng tôi thì đau lòng lắm. Mọi người không biết được tôi bị hắn t.ra t.ấn thế nào cả. Bề ngoài thì hắn hiền lành, dạ dạ vâng vâng với mọi người nhưng bên trong thì thối nát, khốn nạn đến kinh tởm. Lấy nhau được hai tháng thì 60 ngày tôi và hắn cãi nhau. Ban đầu thấy tôi khóc vì những chuyện hắn làm, hắn tỏ ra ăn năn hối lỗi lắm, nhưng cấp độ tăng dần kể cả tôi khóc hay gì đi nữa. Giờ hắn đ.ánh đ.ập nếu tôi phản kháng.
Hắn ghen với bố chồng, với anh trai tôi, với bạn bè, đồng nghiệp của tôi. Tôi làm ở nơi mà nhiều người ao ước, không có chuyện phức tạp như một vài cơ quan khác. Vậy mà hắn có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện để nói để xỉ nhục tôi. Tôi là người có ăn có học nhưng không bao giờ nghĩ thời buổi này rồi mà mình phải sống cuộc sống không khác gì thời phong kiến. Tôi thấy n.hục n.hã ê chề.
Giờ tôi đang có bầu mà hắn cũng không tha. Tôi mang giọt m.áu của hắn mà hắn không coi tôi ra gì cả. Nếu nói ra thì rất nhiều chuyện, ví dụ như: nửa đêm dựng tôi dậy và đ.ánh cho dù tôi đang mang thai, tôi bị mất ngủ trầm trọng vì đêm nào cũng phải nghe hắn xỉ nhục, người ta bảo trời đ.ánh tránh miếng ăn nhưng hắn thì không, hắn nói tôi lấy hắn vì tài sản nhà hắn. Tôi làm đơn xác mình tài sản tất cả thuộc về hắn nếu sau này có chia tay, cho tôi được sống thanh thản và giữ được lòng tự trọng.
Giờ hắn ghen và không nhận đứa con là của hắn. Tôi quá t.ủi n.hục mà không dám nói với bố mẹ ở quê. Hắn có thể đ.ánh đ.ập, c.hửi mắng tôi bất cứ lúc nào hắn muốn. Tôi không dám trách ai cả vì quyết định đến sự việc ngày hôm nay là do tôi. Tôi chỉ mong thoát khỏi được cái địa ngục mà tôi đang phải sống trong đó. Người ta bảo c.hết mới phải xuống địa ngục nhưng tôi vẫn đang sống mà như đã ở đó vậy.
Giờ tôi bị quản lý như một đồ vật, không có quyền lên tiếng, hắn chở tôi đi làm. Mọi người nói hắn vất vả lo cho vợ, cho con nhưng không hiểu được cái bản chất kinh tởm của hắn là: chở đi để xem tôi có thằng nào đón đưa, nói chuyện, mời ăn cơm rồi hú hí với nhau hay không. Hắn không bao giờ nghĩ tốt cho người khác, chứ yêu thương vợ con gì.
Vốn dĩ cuộc sống hôn nhân không có tình cảm đã khó khăn đối với tôi, giờ đây tôi càng cố gắng để người tôi yêu và bố mẹ không phải buồn và lo lắng cho tôi nữa nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Thật sự tôi không còn gì mà níu kéo nữa, hết tình cảm và chai sạn bởi những sự sỉ nhục t.ra t.ấn của hắn gây ra cho tôi. Tôi thấy hai tháng hôn nhân của tôi như địa ngục vậy. Giờ các bạn cho tôi lời khuyên để có thể thể xác định lại phương hướng và giải quyết việc này.
Theo VNE
'Tôi có ngu dại gì mà lấy cô?'
Chung chưa từng thốt ra những lời khó chịu từ ngày yêu tôi chứ đừng nói là một lời cay nghiệt như vậy.
Thế mà lần này, khi tôi cứ giục giã chuyện cưới xin, anh đã khó chịu rồi anh bực bội chỉ tay vào mặt tôi và nói: "Tôi có ngu dại gì mà lấy cô? Cô đừng có mơ đi". Lời anh nói như lưỡi dao đ.âm vào ngực tôi, đ.au đ.ớn quằn quại. Phải có lý do gì chứ, phải có chuyện gì thì anh mới phũ phàng thốt ra những lời khiến tôi đau lòng như thế chứ! Tôi chợt tỉnh &'chắc là anh ấy đang đùa mình, nhưng kể ra đùa như thế thì có chút quá đáng'.
Anh à, nếu mà chúng mình tính chuyện cưới xin thì phải nhanh nhanh lên anh nhé. Vì yêu lâu em sợ nhiều chuyện, bạn bè bố mẹ cũng giục rồi. Em cũng có t.uổi rồi, không thể cứ kéo dài nữa. Công việc của hai đứa ổn cả rồi, còn gì phải lo đâu anh?
- Cưới gì, cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
- Sao thế anh, em còn tưởng anh đùa em?
- Tôi không có thời gian để đùa cợt. Chúng ta chia tay...
- Chia tay? Chia tay thì anh cũng phải cho em biết lý do chứ? Em có làm gì có lỗi với anh mà tự nhiên anh lại bắt em phải chia tay? Em đã yêu anh, dành cho anh rất nhiều tình cảm, chưa bao giờ em làm anh phật ý. Vậy mà anh nói chia tay là chia tay sao? Em không đùa với anh đâu đấy, nếu anh đùa kiểu này, chúng mình chia tay thật cũng nên
- Cô không hiểu những gì tôi nói từ nãy tới giờ à? Tôi không thể lấy cô làm vợ, vì cô đã không còn trong trắng!
Chung đã từng nói với tôi &'nếu bố mẹ không chấp nhận chuyện hôn nhân này anh sẽ thuyết phục bố mẹ bằng được, vì anh yêu em, thế là đủ...'. (ảnh minh họa)
Tôi hoảng hốt với cái câu &'vì cô không còn trong trắng'.
- Tại sao anh biết em không còn trong trắng, em và anh đã bao giờ...?
- Cô ngạc nhiên lắm phải không? Tôi còn đang định hỏi cô đã ngủ với thằng nào nhưng chưa kịp thì cô đã khơi chuyện. Vậy nên chia tay luôn đi, tôi không thể lấy loại con gái đã lên giường với thằng đàn ông khác. Sống với cô, tôi sẽ dằn vặt cả đời, nhục lắm...
- Em hỏi anh là tai sao anh lại nói như thế? Nếu em còn trong trắng thì sao, mà không còn thì sao? Anh thật sự coi chuyện trinh tiết là hơn hết à? Thế còn tình yêu?
- Thôi cái điệu luận tình yêu của cô đi, tôi chán ngấy rồi. Tôi chỉ muốn một cô vợ ngoan hiền, còn cái kiểu con gái lên giường với người khác mà không nói, còn ra vẻ mình ngon lành thì nghỉ đi. Tôi đã xem giấy khám phụ khoa của cô rồi. Gái chưa có chồng thì không khám được cái đó nhé, nên cô đừng hòng lừa được tôi...
À thì ra là vậy...
Chung đã từng nói với tôi &'nếu bố mẹ không chấp nhận chuyện hôn nhân này, anh sẽ thuyết phục bố mẹ bằng được, vì anh yêu em, thế là đủ...'. Và tôi cũng đã từng rơi nước mắt vì những lời nói ngọt ngào như thế của Chung. Tôi luôn tin, một ngày nào đó anh sẽ cho tôi tình yêu, niềm tin và hi vọng, tôi tin là anh sẽ mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc.
Trước khi đến với Chung, tôi đã từng yêu một người, mối tình đầu ngây thơ và trong sáng, đầy vụng dại. Và tình yêu ấy đã cướp đi đời con gái của tôi. Sau đó, tôi đã ân hận vô cùng, thậm chí không dám yêu ai. Nhưng đó là mấy năm về trước, còn bây giờ tôi nghĩ, chuyện trinh tiết cũng không còn quá quan trọng nữa, đàn ông cũng thoáng hơn rồi nên tôi luôn nghĩ chẳng có chuyện gì mà phải trình bày với Chung cả cái quá khứ không muốn nhớ ấy. Tôi yêu anh và muốn anh trở thành người đàn ông của tôi, tôi sẽ giữ chuyện này cho tới cùng, dù anh biết chắc cũng không sao, tôi luôn nghĩ như vậy. Và tôi không nói cho anh.
Tôi đã cố gắng giải thích với anh rằng đó là quá khứ tôi không muốn nhắc đến vì chuyện đó với tôi, tôi đã mất quá nhiều thời gian để quên đi. (ảnh minh họa)
Nhưng ai ngờ, khi anh phát hiện ra chuyện này, anh lại cho rằng nó to tát như vậy. Tôi vốn không tin, một người đàn ông như Chung lại có thể nói chuyện trinh tiết quan trọng khi anh hết lời nói yêu tôi, hi sinh vì tôi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị anh xúc phạm, sỉ vả như lúc này. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tôi đã cố gắng giải thích với anh rằng đó là quá khứ tôi không muốn nhắc đến vì chuyện đó với tôi, tôi đã mất quá nhiều thời gian để quên đi. Khi gặp Chung, tôi nghĩ mình sẽ tìm lại được hạnh phúc, nào ngờ, Chung đã biến tôi thành người đàn bà tội nghiệp và giờ đây, khi chúng tôi gần tính chuyện cưới xin, anh buông lời xúc phạm tôi.
Anh gào lên cay đắng:
- Thảo nào những ngày qua, tôi muốn gần gũi cô, cô đều khước từ. Cô ra vẻ trong trắng, muốn giữ gìn bả thân mình nhưng xin lỗi, cô còn gì nữa đâu mà giữ. Cô đã ngủ với thằng nào rồi còn làm hàng với tôi. Đúng là tôi đã yêu lầm cô
Thật sự, câu nói đó của Chung khiến tôi ngây dại, tôi không còn dám tin vào những gì mình nghe thấy. Anh thậm chí còn đê tiện hơn cả mối tình đầu của tôi. Tình đầu đã cướp đi đời con gái của tôi và chia tay tôi, nhưng vì hoàn cảnh, chúng tôi không thể nào yêu nhau được nữa, chứ anh chưa từng buông lời xúc phạm tôi. Còn bây giờ, sau khi tôi đã rũ bỏ được quá khứ đến bên Chung, thì Chung lại chính là người khơi lại nỗi đ.au đ.ớn cho tôi, thậm chí còn đau hơn rất nhiều nữa.
Đúng là, suy nghĩ bao nhiêu, yêu thương bao nhiêu thì cuối cùng cũng là lựa chọn sai lầm. Thà rằng cứ buông xuôi, lấy một người không yêu hoặc là không lấy chồng, có khi còn tốt hơn... (ảnh minh họa)
Tôi khóc ngất, những ngày sau đó tôi cũng không liên lạc với Chung, anh cũng không gọi cho tôi. Có lẽ, cuộc tình mặn nồng này cũng cứ như thế mà chấm dứt. Tôi không còn dám tin vào bản thân mình nữa, tôi đã quá đau khổ rồi. Hi vọng gì vào cuộc tình này, có cố gắng cũng không sống được với nhau. Rồi sau này, anh sẽ trở thành một kẻ vũ phu, chuyên đ.ánh đ.ập người khác và luôn dằn vặt tôi vì quá khứ mà thôi.
Đúng là, suy nghĩ bao nhiêu, yêu thương bao nhiêu thì cuối cùng cũng là lựa chọn sai lầm. Thà rằng cứ buông xuôi, lấy một người không yêu hoặc là không lấy chồng, có khi còn tốt hơn...
Theo VNE
Anh dọa sẽ g.iết tôi nếu đòi chia tay Đã 28 t.uổi, tôi muốn tìm người khác phù hợp để lấy cho gia đình yên tâm nhưng không làm sao thoát khỏi anh được. Tôi đang không biết phải làm sao và cần mọi người cho lời khuyên. Năm nay tôi 28 t.uổi và có người yêu được 5 năm rồi. Ai cũng nghĩ là hai đứa tôi sẽ lấy nhau, cha...