Chồng với bồ hí hửng đặt nhà nghỉ, tôi cũng đi theo đặt thêm 1 phòng bên cạnh rồi làm một việc khiến cả 2 tái xanh mặt mày
Ngày hôm đó tôi biết anh hẹn với nhân tình ở nhà nghỉ, tôi đến đó rồi đi theo sau anh đặt luôn 1 phòng kế bên cạnh anh mời tất cả bố mẹ hai bên đến vào phòng của tôi ngồi chờ.
Tất nhiên không phải chuyện đ.ánh đồng tất cả đàn ông trên đời này đều như nhau. Nhưng có một điều chắc chắn phải nhớ đó chính là trách nhiệm của mỗi thành viên trong gia đình. Cuộc hôn nhân ấy có thể bền chặt đến đâu quả là một điều khó có thể nói trước. Sự cố gắng của vợ chồng trong đời sống hôn nhân đến đâu mà thôi.
Trước kia chị cũng từng là hoa khôi của trường. Sau bao nhiêu năm tháng kết hôn có đến 2 mặt con với chồng rồi thì nhan sắc cũng tàn phai đáng kể. 10 năm làm vợ của anh, 10 năm t.uổi thanh xuân để trở thành 1 người vợ, một người mẹ của hai đứa con nhỏ và là một cô con dâu đảm. chị đã phải cố gắng đến nhường nào.
Nếu không biết cảm thông thì bất cứ ông chồng nào cũng sẽ n.goại t.ình. Cũng giống như anh vậy, nhìn thấy chị quá xấu xí, sồ sề là bắt đầu cảm thấy vô cùng chán nản. Đàn ông mê cái đẹp mà, nhìn thấy cô nàng nào đó nóng bỏng quyến rũ hơn vợ mình là c.hết mê c.hết mệt ngay.
Có lẽ anh cũng đã không n.goại t.ình nếu như cô gái đấy cố tình cho anh. Mỡ dâng miệng mèo thì mèo nào chê đâu, ăn không của trời chứ bỏ cũng phí. Chỉ vì suy nghĩ ấy mà anh đã lấn sâu vào chuyện n.goại t.ình từ khi nào không hay. Cứ thế càng ngày anh càng muốn v.ụng t.rộm hơn. Đời người thì những mối quan hệ v.ụng t.rộm có khi nào là không hấp dẫn.
Lấn sâu hơn vào cái mối tình không nên có đó để rồi cũng có ngày chị phát hiện mọi chuyện. Chị biết anh n.goại t.ình, chính chị là người đã cố gắng dành thời gian cho chăm sóc anh tốt hơn, chu đáp hơn ngày trước và càng ngày càng quan tâm anh hơn. Vậy mà dường như mối tình mới của anh đã khiến anh mờ mắt, anh không còn cảm nhận được những thứ tốt đẹp nhất mà vợ đã dành cho mình.
Chị cố gắng hơn 3 tháng kéo anh trở về nhưng không thành công. Đến lúc đó chị nhận ra đã đến lúc từ bỏ. Ngày hôm đó chị biết anh hẹn với nhân tình ở nhà nghỉ, chị đến đó rồi đi theo sau anh đặt luôn 1 phòng kế bên cạnh anh mời tất cả bố mẹ hai bên đến vào phòng của chị ngồi chờ. 20 phút sau mọi người đông đủ chị mới đến gõ cửa căn phòng của anh và nhân tình trong đó. Anh cau có mở cửa để rồi hoảng hốt tột độ lắp bắp hỏi:
-Em, sao em lại… ở đây?
Video đang HOT
- Anh không nhận ra sao? Em còn đưa theo bố mẹ anh và bố mẹ em đến đây nữa.
- Sao em phải làm mọi chuyện đến nông nỗi này vậy? sao lại làm thế chứ, sao không nói cho anh…
- Em đã cho anh cơ hội để sửa sai, chính anh là người đã không biết trân trọng những điều đó.
Mẹ anh và mẹ cô lao vào đ.ánh cào cấu cô bồ của anh. Bố cô nhìn anh không nói gì, bố anh thì đ.ánh đạp vào cậu con trai quý tử rồi liên mồm c.hửi:
- Mày là thứ mất dạy, mày làm bẽ mặt cả gia đình họ hàng thế này có thấy hài lòng không? Thằng mất dạy này nữa. Mày… Mày làm tao quá thất vọng, tao không có đứa con trai như mày.
- Bố ơi, con sai rồi, về nhà rồi nói chuyện có được không bố?
- Mày cũng biết xấu hổ cơ à? Biết thì còn làm ra cái chuyện tày đình này. Tao nuôi mày lớn mày có thấy tao phản bội n.goại t.ình với ai ngoài mẹ mày hay không mà mày học đâu ra cái thói đấy…
Cả một mớ hỗn lộn diễn ra. 30 phút sau tất cả cùng ra khỏi phòng. Về nhà giải quyết bố mẹ vẫn muốn chị cho chồng mình 1 cơ hội còn chị thì cười đau đớn lắc đầu từ chối. Bởi với chị một lần đ.ánh mất niềm tin rồi thì không còn có cơ hội lần thứ hai. Chị thật không biết mình có quyết định quá nhanh vội, nhưng rồi cuộc hôn nhân này liệu còn có thể tiếp tục hay không nếu như không còn có niềm tin?
Cuộc điện thoại bất ngờ của bố vợ đã "cứu" hôn nhân của tôi
Quỳnh ngồi xuống, gục đầu vào vai tôi. Giây phút ấy, trái tim tôi như mềm lại. Tôi đưa tay vuốt tóc bạn gái cũ. Đúng lúc ấy, điện thoại đổ
Tôi năm nay 35 t.uổi, cưới vợ đã 7 năm, có hai cậu con trai nhỏ. Tính tôi kiệm lời, ngại đông đúc, ồn ào, vợ tôi thì hoàn toàn ngược lại. 7 năm sống chung, dường như trong nhà chỉ nghe thấy tiếng vợ tôi là chủ yếu. Có lẽ vì thế, nhiều người nói rằng, tôi sợ vợ.
Nói thế cũng không sai, tôi sợ vợ vì nể vợ. Cô ấy không xinh đẹp, không dịu dàng nhưng tâm tính cực kỳ tốt. Những năm đầu làm dâu, vợ vừa chăm con nhỏ, vừa chăm mẹ chồng đau yếu không hề một tiếng kêu ca, phàn nàn. Cho đến ngày cuối đời, lúc hấp hối, mẹ tôi cũng chỉ mong vợ tôi đi chợ kịp về. Cô ấy vừa về tới, nắm lấy tay mẹ, mẹ mới mỉm cười "nhắm mắt xuôi tay".
Vì vợ quá tốt với gia đình chồng nên tôi luôn cố gắng làm con rể thảo. Mất bố sớm, mẹ cũng đã qua đời, tôi coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình. Bố vợ không chỉ coi tôi là con, nhiều khi còn chuyện trò, tâm sự như một người bạn. Về khoản này, có thể nói, tôi và bố vợ cực kỳ "tâm đầu ý hợp".
Cuộc điện thoại bất ngờ của bố vợ đã cứu hôn nhân của tôi.(Ảnh minh họa)
Trước khi lấy vợ, tôi từng có yêu một người tên Quỳnh. Quỳnh xinh đẹp, nói năng dịu dàng, khéo léo, con nhà khá giả. Bố mẹ Quỳnh không đồng ý chuyện tình của chúng tôi, họ sợ con mình khổ.
Thời điểm yêu tôi, Quỳnh cũng có vài người theo đuổi. Những người ấy có điều kiện kinh tế tốt hơn tôi. Cô ấy không nhận lời nhưng cũng chẳng từ chối, cứ "nửa đục nửa trong" mặc họ quan tâm. Tôi trách giận Quỳnh sao không nói rõ với người ta, Quỳnh lại bảo: "Họ có ngỏ lời gì đâu mà em từ chối". Vừa giận, vừa ghen, chúng tôi cãi nhau mấy bận rồi cứ thế xa nhau dần.
Mấy tháng sau, khi tôi còn chưa kịp hết buồn, Quỳnh đã lên xe hoa. Quỳnh gọi cho tôi, nói cuộc hôn nhân này do bố mẹ sắp đặt, cô ấy không yêu chồng. Tôi không hiểu cô ấy gọi nói những lời ấy làm gì, nhưng tôi buồn nhiều lắm.
Rồi vợ tôi đến, ồn ào như một cơn lốc xoáy. Vợ chủ động quan tâm, tán tỉnh tôi. Vợ tôi là màu sắc khác biệt hẳn với Quỳnh: Không xinh đẹp, không dịu dàng, không khéo léo nhưng lại rất chân thành.
Chúng tôi yêu nhau mau, cưới nhau cũng mau. Sau đám cưới, hai đứa con nối nhau ra đời. Vợ chồng cũng có lúc nọ lúc kia, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình chọn nhầm người.
Tháng trước, Quỳnh bất ngờ liên lạc với tôi. Theo phép lịch sự, tôi vẫn nhận cuộc gọi và trả lời tin nhắn. Cả hai giờ đều yên bề gia thất, coi nhau như bạn là tốt nhất, tôi nghĩ thế.
Một trưa, Quỳnh hỏi tôi có rảnh không, cả hai đi uống nước. Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê gần cơ quan tôi. Quỳnh vẫn xinh đẹp, vẻ đẹp của người đàn bà vào độ t.uổi chín mặn mà. Quỳnh tâm sự về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của Quỳnh, nói rằng khả năng họ phải l.y h.ôn.
Sau hôm đó, Quỳnh vẫn nhắn tin với tôi, không quên nhắc về những kỷ niệm cũ. Tôi đọc xong rồi để đó, không biết nhắn gì cho đúng. Từ hôm gặp lại nhau, tâm tư tôi có chút xáo trộn. Kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa không thể xóa sạch bỗng hiện về mờ ảo. Lại thấy người xưa không hạnh phúc, lòng tôi cũng không trọn vẹn vui.
Một tối, trước giờ đi ngủ, Quỳnh nhắn cho tôi, nói rằng vợ chồng cô quyết định l.y h.ôn. Cô ấy không còn ở nhà chồng, đã thuê khách sạn ở vài hôm rồi tính tiếp. Mấy hôm nay cô ấy ốm, nằm bẹp trong phòng, cảm thấy cuộc đời rất tệ. Tôi bảo Quỳnh chịu khó ngủ đi, nhắn tin địa chỉ khách sạn, mai tôi đến xem có thể giúp cô ấy được gì không?
Thú thật, khi nhắn tin ấy, lòng tôi hoàn toàn trong sáng. Tôi biết Quỳnh có ý đồ, nhưng tôi thì không. Chỉ là tôi không nỡ bỏ mặc cô ấy những lúc này, cảm thấy như thế hơi tệ. Nhưng khi tôi đến, tình cảnh lại không giống như tôi nghĩ. Quỳnh trang điểm xinh đẹp, mặc chiếc váy mỏng, còn chuẩn bị rượu và bánh đợi tôi. Cô ấy nói hôm nay là sinh nhật cô ấy, tôi hoàn toàn không nhớ.
Nói ra mọi người đừng "ném đá", tôi cũng chỉ là gã đàn ông bình thường. Trong thời khắc ấy, quả thật tôi có chút bối rối. Quỳnh ấn tôi ngồi xuống ghế rồi ngồi cạnh bên, bất ngờ gục đầu vào vai tôi. Giây phút ấy, trái tim tôi như mềm lại. Tôi đưa tay vuốt tóc Quỳnh. Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên hai chữ "Bố vợ".
Tôi bắt máy, đầu bên kia giọng bố vợ rất vội: "Con đang ở đâu về nhà bố ngay, vợ con đang tìm tới bắt ghen đấy". Một lời của bố vợ như tiếng sét khiến tôi tỉnh cơn mộng mị. Tôi nhìn Quỳnh, bảo rằng mình phải đi rồi lao ra khỏi phòng, đi thẳng sang nhà bố vợ.
Hóa ra bấy lâu nay, vợ tôi đọc hết tin nhắn của tôi và Quỳnh. Sáng nay, cô ấy gọi điện cho em gái mình, rủ em ấy cùng đi "bắt ghen". Cuộc trò chuyện bị bố vợ tình cờ nghe thấy.
Bố vợ nhìn tôi, giọng chậm rãi: "Bố không biết thực hư như thế nào, nhưng anh có hai thằng con trai, sống còn làm gương cho chúng nó. Bố làm thế này là vì bố tin anh không tệ đến thế. Mà nếu có, cũng không muốn con gái mình đau lòng. Nếu sau này bố biết anh có gì không đúng, đích thân bố sẽ đón vợ con anh về đây. Không phải sai lầm nào cũng có cơ hội sửa chữa đâu".
Tôi cúi đầu, không muốn thanh minh bất cứ điều gì, chỉ biết cảm ơn và xin lỗi bố vợ. Đôi khi, sự che chở, bao dung còn khiến ta hổ thẹn và sợ hãi hơn cả nghìn lời chê trách.
Muốn có đứa con cho riêng mình, tôi nhắm mắt qua đêm cùng cậu đồng nghiệp trẻ trung, ai ngờ sáng dậy lại bị nắm thóp, ngỡ ngàng vì 1 câu nói Hiện tại tôi đang có công việc tốt, là trưởng phòng nhân sự, có những người bạn thân thiết, có gia đình để yêu thương, thú thật tôi chẳng có nhu cầu gắn bó với một người đàn ông nào cả. Nhưng tôi lại rất yêu trẻ con và muốn có một đứa con của riêng mình. Nói đâu xa như chị gái...