Chồng vô tâm khiến tôi luôn cảm thấy cô đơn
Sống bên cạnh chồng, hàng ngày ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng tôi vẫn thấy mình cô đơn, lạc lõng…
ảnh minh họa
Tôi 33 tuổ.i, chồng hơn tôi 4 tuổ.i, chúng tôi cưới nhau được 9 năm và có một cậu con trai lên 7 tuổ.i, hiện tô đang mang bầu cô con gái thứ 2. Gia đình tôi sống ở quê nghèo, còn anh sinh ra và lớn lên ở thành phố, gia đình lại có điều kiện, nên từ khi quen đến khi cưới tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi có một khoảng cách chẳng thể lấp đầy được. Khoảng cách này không phải do tôi tạo ra, hay do sự mặc cảm của tôi mà thành, khoảng cách này xuất phát từ thái độ của anh và những người thân trong gia đình anh.
Ngày anh dẫn tôi về ra mắt bố mẹ, mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi, gia đình cháu làm ruộng à, thế thì về làm dâu nhà bác liệu có hợp không?. Tôi ngượng đỏ mặt, chỉ dám cười trừ, tôi định sẽ chia tay với anh, nhưng anh động viên tôi, nói mẹ anh không khéo nói nên đừng chấp bà. Rồi anh nói yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ.
Mang tiếng nói yêu tôi, nhưng anh không yêu chiều tôi như những cặp đôi khác, như những người đàn ông khác nói yêu tôi, tôi cũng đắn đo vì điều này, nhưng vì nghĩ tính anh như vậy nên tôi chấp nhận làm vợ anh.
9 năm làm vợ anh, tôi không nhận thấy mình được yêu thương. Anh không bao giờ chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì, chuyện công việc, chuyện bạn bè, tiề.n nong anh không bao giờ nói với tôi. Hồi vợ chồng còn ở chung với bố mẹ chồng, mỗi lần mẹ chồng phàn nàn gì về tôi là anh chẳng cần biết đúng biết sai, anh cứ tát cho tôi một cái đã rồi mới hỏi tôi xem như thế nào. Anh nói dù mẹ đúng hay mẹ sai thì tôi cũng là người có lỗi. Tiề.n đi làm về anh cũng đưa cho mẹ chứ chẳng đưa cho tôi, rồi đi chợ ăn uống hàng ngày mẹ anh lại đưa cho tôi chứ không phải là anh.
Video đang HOT
Từ khi hai vợ chồng ra ngoài ở riêng, thu nhập hàng tháng anh giữ lại gần hết chỉ đưa cho tôi vài triệu, tằn tiệm lắm tôi mới đủ chi tiêu trong gia đình, con cái. Không bao giờ có chuyện anh đưa mẹ con tôi đi siêu thị vào các ngày cuối tuần, anh cũng không san sẻ với tôi việc nhà, mọi chuyện liên quan đến anh cũng không chia sẻ với tôi. Đến ngay cả chuyện chăn gối anh cũng thích thì bắt tôi chiều, chứ không bao giờ hỏi han xem tôi cảm thấy như thế nào.
Hàng ngày sống bên chồng, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng tôi luôn cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng. Tôi không chia sẻ với chồng được bất cứ chuyện gì, dù vui, dù buồn cũng tự mình trải qua. Tôi cảm thấy mình đang chế.t dần, chế.t mòn trong sự cô đơn, trong chính ngôi nhà và bên cạnh chồng mình.
Theo blogtamsu
"Anh dắt bồ về lần sau nhớ đóng cửa vào đấy!"
Tôi ôm con đứng như chế.t trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
ảnh minh họa
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đa.u đớ.n đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng?
Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó.
Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: "Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi".
Lúc đó chồng tôi trả lời: "Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi". Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: "Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi".
Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về.
Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chế.t sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên:
- Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn "Ăn tươi nuốt sống cô kia". Tôi đẩy cửa vào rồi nói: "Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn".
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: "Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chế.t rồi. Tôi căm thù anh".
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâ.m và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệ.t vọn.g, đa.u đớ.n... Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại.
Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: "Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế". Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn l.y hô.n. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo blogtamsu
Nghẹt thở vì 'hành động lạ' của chồng Gần 6 năm chung sống, số lần thoải mái khi &'yêu' của chị Ánh chỉ đếm trên đầu ngón tay... Nếu bạn đời có hành động lạ khi &'giao ban' mà 1 trong 2 người cảm thấy ảnh hưởng đến chất lượng &'yêu' thì nên tâm sự với nhau một cách thẳng thắn để sớm tìm cách khắc phục. Rớt nước mắt vì...