Chồng vô sinh, vợ ngoại tình với đối tác để kiếm con
“Đó là đối tác của tôi, tôi đang đi kiếm con đấy! Anh không có khả năng thì để tôi tìm người khác, tôi đổi ý rồi không thể chết già ở nhà anh được”. Đó là những lời cay nghiệt vợ tôi vỗ vào mặt tôi sau 6 năm chung sống.
Tôi và cô ấy làm cùng công ty cũ, duyên phận khiến chúng tôi thành vợ thành chồng sau 2 năm tìm hiểu và yêu đương. Cô ấy là người con gái cá tính, rất năng động và thẳng tính nhưng cũng không kém phần chu đáo và tình cảm.Tôi đã từng mãn nguyện vì có được một người vợ như thế.
Khi cưới nhau, chúng tôi còn chưa lo được chuyện nhà cửa, vẫn phải thuê trọ nên 2 vợ chồng bàn nhau kế hoạch việc con cái để ổn định cuộc sống trước. Hơn 2 năm sau cưới, lo lắng tiền nong cùng sự hỗ trợ của người thân, vợ chồng chúng tôi đã mua được 1 căn nhà khang trang và sẵn sàng chờ đón con yêu. Nhưng chuyện nhà cửa thì đã ổn thỏa vậy mà chờ mong tin vui mãi vẫn chưa thấy.
Chúng tôi quyết định đưa nhau đi bệnh viện kiểm tra thì mới tá hỏa biết hung tin. Rằng tôi mắc chứng không có tinh trùng. Hụt hẫng và đau đớn ê chề với những lời bác sĩ kết luận. Cho dù được bác sĩ động viên, cứ chữa chạy biết đâu một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với vợ chồng tôi. Nhưng tôi biết, điều đó sẽ là rất khó.
Những ngày đầu biết tin, tôi chán nản vô cùng, nhiều lúc thấy như bị mất thăng bằng trong cuộc sống. Khi đó, vợ tôi còn động viên tôi nhiều lắm, nhưng vợ càng đối tốt với tôi, tôi càng bị tâm can dày xé. Hơn bao giờ hết tôi thấy mình là người có tội lớn với vợ. Chẳng nhẽ lấy tôi, cô ấy bị mất cái quyền được làm mẹ ư?
Không thể cam tâm để vợ chịu bất hạnh với mình, tôi nhiều lần nói đến chuyện ly hôn nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý. Vừa thấy tội lỗi vừa thấy hạnh phúc khi có được một người vợ như thế. Nhưng ở đời không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nhất là đối với lòng dạ con người thì thật là khó đoán trước.
Video đang HOT
Thời gian gần đây, vợ tôi được lên chức Phó phòng kế hoạch, công việc lu bù sớm tối, không còn để ý nhiều đến việc chăm sóc gia đình như mọi khi. Và hiển nhiên cũng không hay để ý thái độ của tôi là mấy. Cuộc sống vợ chồng dần trở nên nhạt nhẽo, con cái không có thành ra chúng tôi chỉ như những người xa lạ cùng sống chung trong một căn nhà.
Tuần vừa rồi, vợ tôi có thông báo đi công tác Đà Nẵng 1 tuần. Cùng thời gian đó, công ty tôi tổ chức đi du lịch Đà Nẵng. Thời gian này, tôi cũng quá mệt mỏi với cuộc sống nên cũng muốn đi chơi cho khuây khỏa. Vì mối quan hệ vợ chồng tôi gần đây không được tốt lắm nên tôi cũng không buồn gọi thông báo với vợ là mình cũng sẽ vào Đà Nẵng nữa. Rồi chuyến đi tưởng chừng giúp tôi thoải mái hơn thì lại trở thành 1 chuyến đi đầy buồn đau, đáng nhớ.
Vừa xuống khỏi xe, tôi chột dạ nhận ra bóng dáng vợ mình, cô ta đang tay trong tay với 1 người đàn ông lạ. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, sẽ có ngày cô ấy xa tôi nhưng tôi vẫn không khỏi bàng hoàng thất vọng. Nhưng mới chỉ thế, tôi không thể kết luận vợ ngoại tình được. Vậy là với vị trí của một người khách du lịch tôi bất đắc dĩ trở thành 1 thám tử theo dõi vợ.
Sau 2 ngày, bỏ tham gia các hoạt động tập thể của công ty để theo dõi vợ, tôi đã tận mắt chứng kiến vợ ngoại tình. Một hành động nhơ bẩn đáng xấu hổ, tưởng rằng cô ta sẽ luống cuống lắm. Vậy mà cô ta trơ tráo hơn tôi tưởng, khi bị tôi bắt quả tang, cô ta vừa mặc quần áo vừa chỉ vào người đàn ông đang vội vàng chạy ra khỏi phòng rằng: “Đó là đối tác của tôi, tôi đang đi kiếm con đấy! Anh không có khả năng thì để tôi tìm người khác, tôi đổi ý rồi không thể chết già ở nhà anh được”. Chết điếng trước những lời của người đàn bà tôi gọi là vợ, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng như 1 người lính thất trận trở về. Bao đắng cay, tủi nhục chỉ vì tôi không thể có con.
Ngay ngày hôm sau, tôi đã bỏ đoàn trở về Hà Nội và lặng lẽ làm lại đơn ly hôn. Lần này thì chắc chắn cô ta sẽ sẵn lòng mà ký vào tờ giấy đó. Vậy là cuộc sống hôn nhân của tôi đã hết. Một kết thúc không hề đẹp chút nào. Trong tôi giờ là một cảm giác trống rỗng, mất thăng bằng và tuyệt vọng. Giá như tôi không phải chứng kiến cảnh đó thì hay hơn biết mấy.
Tôi biết mình không có quyền bắt cô ấy phải chịu chung nỗi bất hạnh của đời mình nhưng nếu cô ấy ra đi đàng hoàng hơn, không phải theo cách nhơ bẩn kia thì tôi sẽ bớt cảm giác bị lừa dối, hụt hẫng như thế cuộc sống sau này của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Theo Doisongphapluat
Tôi đang yêu người đáng tuổi bố mình
Anh ấy hơn bố tôi 3 tuổi, nhưng tôi yêu anh, một tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim.
Tôi thừa nhận tôi là một người thích mộng mơ. Từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu ai dù đã bước sang tuổi 24. Tôi cũng đã từng mơ mộng về mối tình đầu của mình thật đẹp nhưng tôi thật không ngờ người mà tôi yêu lại là "anh ấy". Tôi tin, khi biết điều này, rất nhiều người sẽ phản đối nhưng tôi thấy mình yêu "anh ấy" chân thành và tình cảm bắt nguồn từ con tim. Chẳng phải tình yêu là không phân biệt tuổi tác hay sao.
Tôi là người tính tình nhút nhát và hay tủi thân. Tôi có ngoại hình không được bình thường như các bạn. Ngày bé, do một tai nạn mà tôi bị mất một cánh tay nên đi học thường bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt khác thường. Chính sự khác biệt đó đã khiến tôi co mình lại, không dám giao lưu, giao tiếp với ai. Mặc dù khi lớn lên, bạn bè đều đối xử với tôi bình thường nhưng cái tâm lí từ ngày nhỏ đã khiến tôi không thoải mái khi gặp gỡ mọi người.
Cho tới khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, tôi đã gặp "anh ấy". "Anh ấy" là chủ một doanh nghiệp tư nhân nơi tôi xin vào thực tập. Ngày đầu tiên gặp nhau, tôi cũng xưng hô "chú - cháu" nhưng "anh" bảo ở nơi công sở không nên xưng hô như thế vì sẽ trở thành một rào cản giao tiếp. Hơn nữa tôi cũng thấy anh rất trẻ trung, phong độ. Khi ấy tôi cũng đoán anh có tuổi nhưng không nghĩ là anh nhiều tuổi đến như vậy. Vì môi trường công việc nên tôicũng đã xưng hô "anh - em". Điều đó phần nào khiến cho mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu đã không bị giới hạn bởi tuổi tác.
Tôi thích sự từng trải và bản lĩnh của anh, đó là lí do tôi chọn yêu tình già (Ảnh minh họa)
"Anh ấy" năm nay 53 tuổi. Nhiều hơn bố tôi 3 tuổi. Thực sự đó là một con số khá lớn những phải mãi sau này tôi mới biết. Tôi được phân công làm ở vị trí hay đi cùng "anh ấy". Vì tôi khá vững chuyên môn nên công việc được giao tôi làm rất trôi chảy. Anh nhận tôi vào làm chính sau khi ra trường, điều đó khiến tôi rất vui. Thời gian ở bên nhau đã làm cho chúng tôi yêu nhau từ bao giờ không biết. Anh đã từng có gia đình nhưng do cuộc sống quá bận rộn nên vợ chồng anh đã ly hôn cả chục năm nay. Anh cũng có một cô con gái bằng tuổi tôi nhưng con và vợ anh đã ra nước ngoài sinh sống nên giờ anh sống một mình.
Anh là người trưởng thành, chững chạc và là một người thành đạt. Con người anh toát ra sự đạo mạo, bản lĩnh mà những người đàn ông tôi gặp trước kia không hề có được. Chính điều đó của anh đã khiến tôi bị chinh phục. Tôi yêu anh lúc nào không biết. Nhưng tôi cũng mặc cảm vì bản thân mình không bình thường như những người khác. Vậy mà cuối cùng, chính anh mới lại là người bày tỏ tình yêu với tôi. Tôi đã xúc động nghẹn ngào khi có được tình yêu của anh.
Mọi người nói tôi sẽ không thể hạnh phúc nếu chọn yêu người tình già. (Ảnh minh họa)
Anh thuê cho tôi một khu chung cư gần công ty để tôi tiện đi làm. Anh nói rằng anh nhiều tuổi hơn tôi nhưng yêu tôi chân thành. Anh không lo ngại chuyện tôi khiếm khuyết trên cơ thể bởi vì anh thấy tôi đẹp trong tâm hồn và mong muốn được cưới tôi làm vợ. Tuy nhiên, hiện tại anh muốn giấu giếm tình cảm này vì không muốn làm tôi phải ngượng ngùng với mọi người. Đợi thêm một chút thời gian nữa, khi tôi quen công việc hơn, khi tôi và anh thuyết phục được gia đình rồi sẽ công khai mọi chuyện để làm đám cưới.
Mọi chuyện chỉ có người bạn thân của tôi biết. Cô ấy khuyên tôi đừng mơ mộng nữa. Cô ấy nói người đàn ông đó chỉ lợi dụng sự ngây thơ, sự yếu đuối trong tâm hồn của tôi mà thôi. Thậm chí nếu có lấy nhau tôi cũng không thể sống hạnh phúc bên một người đàn ông già hơn mình nhiều tuổi đến như vậy.
Giờ đây tôi băn khoăn quá, liệu tôi phải làm gì với tình yêu của mình đây?
Theo VNE
Lấy cô gái không yêu, liệu tôi có hạnh phúc Bố mẹ cô ấy rất ưng và muốn gả con cho tôi ngay lần đầu tôi sang nhà ra mắt. Tôi càng cố quen, càng đi chơi với nhau nhiều càng cảm thấy sợ hãi, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể quên được người cũ. ảnh minh họa Tôi yêu em từ khi cả hai còn học lớp 10, tình đầu trong...