Chồng vô sinh, vợ có thai – tấn bi kịch của hôn nhân
Cô ấy sẽ không bỏ anh vì chuyện anh vô sinh. Đổi lại, thử một lần đặt mình vào vị trí của vợ, nếu cô ấy bị vô sinh, anh có rời bỏ cô ấy không, có chắc sẽ không đi kiếm đứa con ở bên ngoài không?
Chồng vô sinh, vợ có thai – tấn bi kịch của hôn nhân
Vợ tôi tên Hà My. Chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường đại học. Tôi học trên vợ tôi hai khóa, đó là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, rất nữ tính làm cán bộ Đoàn trường, còn tôi cao lớn, đàn ông, thành tích học tập luôn đứng đầu khóa. Năm năm sau ngày ra trường chúng tôi kết hôn, khi tôi đã tạo dựng được một chút sự nghiệp và cô ấy cũng yên vị trong một công ty nhà nước với mức lương ổn định.
Hai năm đầu của cuộc hôn nhân, công việc của tôi rất bận, áp lực cực kỳ lớn nên chúng tôi thỏa thuận sẽ hoãn việc sinh con đến năm thứ ba. Ngoảnh đi ngoảnh lại, thoắt cái đã ba năm chung sống, hai vợ chồng chưa một lần cãi cọ to tiếng với nhau. Ngày ngày tôi đưa đón vợ đi làm, quan tâm tỉ mỉ, không để cô ấy thiếu thốn thứ gì.
Nếu cuộc sống cứ ngập tràn hạnh phúc như vậy thì thật tốt biết bao. Nhưng cuộc đời khó ai đoán trước được điều gì, đến năm thứ ba, vợ tôi nhắc lại việc sinh con, cô ấy bảo sinh con muộn quá không tốt. Lúc này vợ tôi đã bước sang tuổi 29 còn tôi 31. Vậy là giữa chúng tôi bắt đầu xảy ra những mâu thuẫn đầu tiên. Vợ tôi kiên quyết không dùng thuốc tránh thai nữa, chúng tôi thả lỏng tinh thần và chờ đón một thiên thần, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy đậu thai.
Đạo diễn Lê Hoàng: Đi ăn đừng để bạn trai trả tiền nếu không muốn bị coi là phụ thuộc
Một ngày cô ấy trốn tôi tới bệnh viện khám, kết quả hoàn toàn bình thường, không có gì trục trặc. Vậy là cô ấy nghi ngờ sức khỏe của tôi có vấn đề nên ép tôi đi khám. Tôi mắng át vợ, tôi vốn có vóc dáng cao lớn nên hoàn toàn tin tưởng vào khả năng làm cha của mình. Nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng nên đã sắp xếp công việc tới phòng khám vào một buổi chiều cuối giờ làm.
Kết quả xét nghiệm làm tôi choáng váng, tôi không có tinh trùng, không thể có khả năng làm bố. Quá thất vọng và thương vợ, tôi quyết định giấu biệt không cho cô ấy biết. Với bản tính của cô ấy, tôi biết cô ấy sẽ không bỏ tôi vì lý do này nên tôi không muốn cô ấy buồn và lo lắng thêm nữa. Tôi tự hứa sẽ bù đắp “khiếm khuyết” của mình bằng tình yêu và vật chất.
Nhiều lần nhìn vợ rầu rĩ khóc vì thèm con, lòng tôi như xát muối, tôi lại an ủi “Chúng mình không sao đâu, chỉ tại ít có thời gian bên nhau thôi”. Quả thật từ sau khi lên chức giám đốc chi nhánh, tôi phải đi công tác rất nhiều. Làm việc rất căng thẳng và mệt mỏi, vậy mà vợ tôi không hiểu, cứ thường xuyên gọi điện để kể lể về nỗi buồn của mình rồi khóc như một đứa trẻ.
Vài lần đầu tôi còn dịu dàng an ủi, nhưng việc cô ấy gọi điện quá nhiều, nhiều lần trúng lúc tôi đang họp hoặc tiếp khách kiến tôi mất dần kiên nhẫn nghe vợ than thở. Đôi lúc hơi bực tôi còn sẵng giọng quát vợ rằng tôi đang rất bận, sao cô ấy không hiểu cái khó của tôi. Vậy là vợ tôi giận, tôi được yên ổn trong vài ngày, sau đó mọi chuyện lại như cũ. Cô ấy vốn tính nũng nịu như trẻ con nên không giận lâu bao giờ.
Mỗi lần kết thúc chuyến công tác, vợ tôi thường đứng đón tôi ở cửa, ôm cứng lấy tôi rồi khóc một trận, cô ấy bảo tôi đừng đi công tác nữa, hãy tìm một công việc khác nhàn rỗi hơn. Mấy năm qua, điều kiện kinh tế của gia đình mình đã khá giả rồi, kiếm thêm nhiều tiền không còn quan trọng nữa. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ầng ậc nước của vợ, không dám bàn luận nhiều chỉ bảo, đàn ông cần có sự nghiệp, tôi sẽ cố gắng để có nhiều thời gian ở bên cô ấy hơn.
Sau đó tôi lôi trong va ly ra rất nhiều quà cho vợ, thường là quần áo, mỹ phẩm, đồ trang sức mà cô ấy yêu thích. Lần nào cũng vậy, tôi dùng quà cáp để bù đắp thiệt thòi cho cô ấy. Tôi biết nỗi cô đơn của người đàn bà vắng chồng nhưng quả thật tôi không chịu nổi những lời than vãn của cô ấy về chuyện con cái, cô ấy mua hàng đống sách về lĩnh vực này rồi hồi hộp làm theo, chờ đợi kết quả chu kỳ hàng tháng, rồi thất vọng và lại bắt đầu than vãn. Thêm hai năm trôi qua trong sự ảm đạm của ngôi nhà thiếu vắng tiếng trẻ con.
Video đang HOT
Bi kịch xảy ra vào buổi chiều hôm đó, vừa xách va ly về đến nhà. Vợ tôi vẫn đứng đón ở cửa như mọi khi, nhưng hôm nay trông cô ấy rất rạng rỡ, khác hẳn với mọi khi. Cô ấy hoan hỉ thông báo với tôi rằng cô ấy đã có thai. Tôi đứng chết lặng, cơn phẫn nộ bỗng từ đâu bùng lên trong đầu, tôi túm lấy mái tóc dài của vợ lôi vào giữa nhà, quát to “Cô có con với thằng nào”.
Cả người cô ấy run lên bần bật vì sợ nhưng vẫn quả quyết nói “Đó là con của anh”. Nỗi giận dữ trong tôi bỗng xì xuống như một quả bóng nước, tôi phá lên cười, nói với cô ấy, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn giấu một bí mật rằng tôi bị vô sinh, không có khả năng sinh con.
Sau khi thấy vợ tôi quá trông ngóng những đứa trẻ, tôi đã bí mật đi khám. Chính vì vậy tôi luôn thoái thác rằng không muốn có con sớm. Cả người vợ tôi run lên, nước mắt rơi như mưa, cô ấy khuỵu xuống mắng tôi là kẻ lừa dối đáng tởm nhất, suốt năm năm qua, tôi đã lừa dối cô ấy.
Rồi vợ tôi thú nhận chuyện giữa cô ấy và một người đồng nghiệp. Đó là vào chuyến công tác trước cách đây hai tháng, tôi gọi điện báo sẽ về vào giữa buổi chiều, cô ấy rất vui mừng nên xin về sớm, chạy ra siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mà tôi vẫn thích. Chỉ một loáng, thức ăn nấu nướng thơm phức đã bày kín bàn, cô ấy muốn gây bất ngờ nên không hề báo cho tôi biết.
Cả người vợ tôi run lên, cô ấy mắng tôi là kẻ lừa dối đáng tởm nhất, suốt năm năm qua, tôi đã lừa dối cô ấy
Rồi dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, ấm cúng và ngồi chờ đợi tôi về. Từng phút từng giây trôi qua chậm chạp vẫn không thấy bóng tôi ở cửa, chờ đến tận đêm, hơn 12 giờ tôi mới về, người sặc sụa mùi rượu, nằm lăn xuống giường như một sợi bún. Cô ấy cố tình gây tiếng động để tôi chú ý nhưng tôi vẫn không động đậy. Quá thất vọng và tủi thân, cô ấy bỏ ra khỏi nhà chạy đến chỗ người đàn ông đó.
Gần hai tháng sau, cô ấy thấy trong người mình khang khác, đi khám thì được biết đã có thai. Cô ấy biết không nên giữ đứa trẻ này nhưng thực sự cô ấy muốn làm mẹ, cô ấy cần đứa bé này. Còn tự an ủi, không chừng đó chính là con của tôi. Cuối cùng cô ấy quyết định cứ giữ đứa trẻ lại và báo tôi cho biết cô đã mang thai. Không ngờ rằng sự lừa dối này lại nhận được kết quả là một sự lừa dối khác.
Nghe vợ tôi kể xong, tôi đã khóc, lần đầu tiên tôi khóc sau bao nhiêu năm chung sống. Sau đó, tôi lẳng lặng dọn đồ đi khỏi nhà. Và chúng tôi ly thân. Phải thừa nhận tôi là kẻ có đôi chút gia trưởng, tôi không chấp nhận sự phản bội, nếu ai đó phản bội tôi, tôi sẽ hận người đó suốt đời. Cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu nhất vậy mà cũng lừa dối tôi.
Còn vợ tôi, nghe nói cô ấy đã một mình tới bệnh viện phá bỏ đứa con đó, cô bảo không còn mặt mũi nào để nó ra đời. Đêm đêm, cô vẫn gọi điện cho tôi, một cuộc gọi duy nhất vào một giờ cố định, nhưng tôi chưa bao giờ bắt máy. Mặc dù tôi nhớ giọng nói của cô ấy đến da diết và tôi biết thế nào cô cũng khóc, sau mỗi cuộc gọi không có người nghe như vậy, nhưng lòng tôi chưa đủ sự tha thứ để đón nhận cô ấy trở lại.
Ý kiến chuyên gia
Đọc câu chuyện của anh Tuấn, tôi nhận thấy anh vẫn đầy ắp tình yêu với người vợ của mình. Một cặp vợ chồng yêu nhau như vậy, tại sao lại có kết cục như ngày hôm nay? Nếu suy xét thật thấu đáo mọi việc, hẳn anh sẽ nhận ra rằng bên cạnh việc nên tha thứ cho vợ, chính anh cũng là người cần phải được cô ấy tha thứ.
Anh nói rằng với tính cách của vợ, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ anh vì chuyện anh vô sinh. Đổi lại, thử một lần đặt mình vào vị trí của vợ, nếu cô ấy bị vô sinh, anh có rời bỏ cô ấy không, có chắc sẽ không đi kiếm đứa con ở bên ngoài không? Người phụ nữ nào cũng khao khát được làm mẹ, đó là bản năng thiên bẩm trời phú, anh đã không thể trao cho cô ấy niềm hạnh phúc đó, lại để cô ấy sống trong nỗi buồn day dứt suốt nhiều năm.
Một hai năm đã trôi qua, năm mười năm sau thì thế nào? Bản thân anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tại sao lại bắt cô ấy làm tròn trách nhiệm của người vợ? Ngoại tình chưa hẳn là đúng hay sai, là đen hay trắng… một cơn say phá lệ của người đàn ông hay một thoáng đam mê của người đàn bà chán ngán cuộc sống tẻ nhạt là thứ cảm xúc mà ai cũng một lần vướng phải.
Hãy vị tha anh ạ, ở đời ai cũng có lỗi lầm, quan trọng là chúng ta nhận ra lỗi lầm của mình và làm lại. Hãy để cuốn nhật ký buồn được xếp lại mãi mãi, để cả hai cùng mỉm cười viết tiếp những trang nhật ký mới. Xem những sóng gió đã qua như một con tàu bị trật bánh ra khỏi đường ray. Nếu khéo léo, bánh xe sẽ lại trở về đúng vị trí để con tàu tiếp tục vận hành. Nếu bất cẩn, chẳng biết chuyện gì có thể xảy ra. Chúc gia đình anh chị hạnh phúc.
Theo NGL
"Chồng vừa vô sinh vừa thất nghiệp thế kia bỏ đi con ạ" ai ngờ cô con gái đáp...
Thấy con rể vừa bị vô sinh vừa thất nghiệp, nợ chồng chất, mẹ My đã đổi ngay thái độ bắt con gái bỏ chồng, ai ngờ...
ảnh minh họa
Lúc My lấy chồng, bố mẹ cô gật gù bảo con gái khéo chọn chồng vì Dũng vừa giỏi giang vừa giàu có, cư xử cũng đúng mực. Ông bà chỉ có một mụn con gái nên nâng niu My lắm, chỉ muốn My có một tấm chồng tử tế, giờ được chàng rể "ngon lành" thế này thì ai cũng mãn nguyện cả.
My và Dũng có một căn nhà 2 tầng ở phố, có một chiếc ô tô để đi lại, nhìn chung cuộc sống của cả hai cũng đầy đủ, không thiếu thốn thứ gì, My làm cho một công ty truyền thông, lương tháng được 8 triệu, Dũng là người kiếm tiền chính, lương tháng của anh được 30 triệu. Bố mẹ vợ thấy con rể thành đạt, giỏi giang thì quý lắm, thỉnh thoảng cuối tuần họ bảo hai vợ chồng con rể về nhà ăn cơm, nói chuyện rất rôm rả.
Cuộc sống hạnh phúc là thế nhưng rồi lấy nhau đã 2 năm mà hai vợ chồng vẫn chưa có con. Bố mẹ Dũng ở quê, chẳng mấy khi gặp nên không giục nhưng bố mẹ My thì giục dữ lắm, họ giới thiệu bệnh viện tốt rồi bảo hai vợ chồng My đi khám. My nghe lời bố mẹ rủ chồng đi, ngày có kết quả, cô run run lo sợ nhưng rồi kết quả lại ngược lại hoàn toàn, người vô sinh không phải là My mà là chồng cô.
(Ảnh minh họa)
Đúng lúc My chưa biết làm thế nào thì Dũng dính vào một vụ bê bối làm ăn, phải đền hợp đồng đến chục tỷ, tài sản anh tích cóp bấy lâu nay đều phải lấy ra để trả nợ. Bố mẹ vợ anh bàng hoàng trước hung tin, thêm nữa, nghe con rể bị vô sinh thì ông bà đổi ngay thái độ.
Mẹ My gặp con gái, bà nhìn My gầy xọp đi thì xót lắm, bà ra sức thuyết phục My
- Giờ con tính như nào cho hợp lý chứ bố mẹ thương con lắm.
- Giờ chồng con như thế thì đành phải giải quyết từ từ chứ biết sao hả mẹ?
- Giải quyết từ từ là như thế nào? Đời người ngắn lắm, con phải quyết định để còn thời gian mà làm lại.
- Ý mẹ là sao ạ?
- Chồng vừa vô sinh vừa thất nghiệp thế kia bỏ đi lấy chồng mới cho đỡ khổ con ạ.
- Mẹ, sao mẹ lại bảo con làm thế?
- Mẹ thương mày nên mới bảo mày làm thế con ạ, chồng như thế còn giữ làm gì, chỉ khổ thân mày thôi con ạ.
Mẹ My cứ thuyết phục con gái mãi nhưng ngày nào cũng nhận được cái lắc đầu từ My. Bà giận quá quát con gái:
- Mày không nghe mẹ mà bỏ chồng đi thì khổ thôi con ạ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi.
Ai ngờ My đáp lại:
- Lúc sướng thì cùng hưởng, lúc bất hạnh thì bỏ mặc người ta sao gọi là vợ chồng hả mẹ?
Mẹ My nghe xong câu nói của con gái thì đơ người. Không ngờ con gái bà lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Bà cúi mặt xong giả vờ mắng mấy câu rồi đi. Tối về, bà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, đúng là ông và bà cũng đã có khoảng thời gian khốn khó như thế. Lúc đó bà tưởng như không sinh được con, bố mẹ chồng cứ bắt chồng bà cưới vợ mới nhưng ông đã kiên định vượt qua tất cả, cùng bà gìn giữ hạnh phúc rồi cuối cùng ông trời cũng thương, để bà sinh ra My, công việc của hai ông bà thuận lợi trở lại nên mới có được ngày hôm nay. Nếu như lúc đó, chồng bà nghe lời mẹ mà bỏ mặc bà thì không biết cuộc đời bà sẽ đi về đâu.
Mẹ My cứ nằm thao thức như thế suốt mấy đêm rồi bảo với con gái:
- Thôi thì giờ con đã chọn lựa ở bên nó, mẹ cũng không cản nữa.
My cảm ơn mẹ rối rít. Mẹ My cũng gom được một chút tiền để giúp con rể vượt qua cơn bĩ cực. Cuối cùng sau 3 năm, Dũng đã xin được việc làm trở lại, sắp tới, anh còn định thành lập công ty riêng. Vì vô sinh nên Dũng cũng mấy lần muốn vợ bỏ mình đi lấy người khác nhưng My không đồng ý. 5 năm sau thì họ quyết định nhận con nuôi, cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc, viên mãn.
Lúc này, nhìn con gái khi nào cũng nở nụ cười tươi rói trên môi, mẹ My mới cảm thấy rằng con gái bà đã quyết định hoàn toàn sáng suốt. Suýt chút nữa thì bà đã quên đi nghĩa vợ chồng, bắt con gái bà làm chuyện bất nghĩa rồi. Giờ bà mới nhận ra rằng, vợ chồng quan trọng nhất vẫn là tình nghĩa, có những ngày hạnh phúc, có những ngày u tối, đau khổ, nhưng điều đáng nói nhất là không ai từ bỏ mà vẫn ở bên nhau để cùng vượt qua sóng gió.
Theo blogtamsu
Vợ vô sinh, tình nhân lại "cho" tôi con trai nối dõi Tôi hứa sẽ chu cấp đầy đủ cho nhân tình về kinh tế để nuôi con trai, nhưng cô ấy không muốn an phận sống trong bóng tối. Em đã bế con trai khi vừa đầy tháng đến tận nhà tôi để đòi quyền lợi. ảnh minh họa Cứ tưởng người mang tên Phạm Lê Minh được phân về nhóm tôi để thảo...