Chồng văng tục ở trước mặt mẹ tôi
Đã 3 tháng nay anh bỏ nhà lên cơ quan ở. Mặc cho tôi xin lỗi thế nào, anh cũng không chịu về đỡ đần tôi chăm con nhỏ.
Tôi đã 38 tuổi, mới sinh con được 8 tháng 10 ngày. Chồng tôi hơn tôi 5 tuổi. Anh có hoàn cảnh đặc biệt, đã mất vợ và có hai con riêng. Cháu lớn học lớp 7 và cháu bé học lớp 4. Cả hai cháu đều ở bên nội với bà. Vợ chồng tôi làm việc tại thành phố, cách xa quê 30km. Hằng tuần, chồng tôi vẫn về quê, thăm ông bà và hai cháu nhỏ.
Chúng tôi đến với nhau do cha mẹ hai bên quen biết thân thiết với nhau từ khi chúng tôi chưa có mặt trên đời và hai bên vun vén cho chúng tôi nên vợ, nên chồng. Cuộc sống của chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc nhưng rồi mẫu thuẫn bắt lần nảy sinh. Mỗi lần như vậy, chồng tôi lại bỏ nhà đi. Anh xuống văn phòng vừa làm việc vừa ăn ở tại chỗ đó luôn. Thường thì tôi “xuống nước”, làm lành trước để anh quay về. Nhưng lần ra đi gần đây của anh đã làm cho tôi không chịu đựng nổi và trong lúc cáu giận, tôi đã có lời lẽ xúc phạm anh.
Video đang HOT
Tôi làm nghề trông trẻ tại nhà, bận bịu suốt ngày lại thêm con nhỏ. Những ngày hè, anh đưa cháu sang chơi, bình thường công việc của tôi có hai giáo viên phụ việc. Ngày thứ 7 đó cả hai giáo viên đều bận việc gia đình, xin nghỉ, còn lại một mình tôi. Tôi đề nghị anh ở lại đến chủ nhật rồi cả nhà cùng về nhưng anh bảo trong nhà đang đào móng bếp nên anh phải về. Tôi đã phân tích với anh là ông bà làm nhà 3-5 tháng mới xong, chủ nhật về muộn một ngày cũng không sao. Nhưng anh kiên quyết cho hai cháu về, cho dù tôi không đồng ý.
Sáng hôm sau, tôi đã châm ngòi khẩu chiến. Tôi bảo anh ngu ngốc, không biết thương yêu, chia sẻ với vợ trong lúc công việc không có người. Anh chiều chuộng hai cháu quá mức, mua quà cho con ăn mà không để ý đến mẹ tôi già cả đang phải chăm con nhỏ của anh suốt mất tháng trời. Tôi đã kể lể công sức của tôi với bố con anh (Từ ngày cưới, tôi đã nói với ông bà nội rằng suất lương của anh hằng tháng gửi về cho hai cháu bên nhà. Tôi có điều kiện hơn nên không cần đến).
Anh giận dữ, văng tục, chửi bậy trước mặt mẹ tôi và tôi, cho rằng tôi ép anh quá đáng. Rồi anh thu xếp quần áo về ở văn phòng nơi anh làm việc, bỏ mặc tôi với con nhỏ và công việc bận bịu. Đến nay đã gần 3 tháng chồng tôi không về nhà. Thỉnh thoảng anh chỉ về thăm cháu chốc lát rồi lại đi.
Vì con, tôi cũng thấy mình có lỗi khi xúc phạm anh, tôi đã xin lỗi nhưng chồng tôi vẫn một mực không chịu quay về nhà giúp đỡ mẹ con tôi (Bà ngoại đã về quê). Các bạn hãy cùng chia sẻ với tôi xem trong chúng tôi, ai là người có lỗi?
Theo VNE
Tôi sắp mất 'chồng' khi anh đi làm xa
Thấy anh được việc, bạn anh muốn anh làm con rể, kết hôn với cô gái kém anh 18 tuổi.
Những lúc tôi buồn và thất vọng nhất, tôi muốn tìm đến Ngôi Sao để tâm sự cùng bạn đọc. Tôi là người từng dang dở cách đây 14 năm, anh cũng vậy. Anh và vợ chia tay khi đã có hai con. Tình yêu của tôi và anh vượt qua bao nhiêu sóng gió. Anh người Bắc, tôi người Nam, điều kiện kinh tế thiếu thốn, gia đình khó khăn. Chúng tôi sống xa nhau, biết bao nhiêu sự hiểu lầm, cám dỗ... Nhưng cuối cùng anh cũng vượt qua tất cả, khăn gói vào Nam sống với tôi như vợ chồng. Và khi anh vào, tôi cũng vui mừng dang tay chờ đón.
Cuộc sống mới bắt đầu thật nhiều khó khăn. Hàng ngày, tôi nhờ một số bạn bè quen biết tìm việc làm cho anh, mong anh có công việc để anh không cảm thấy nhàm chán. Được 2 tuần thì anh bạn Việt kiều mở văn phòng tại Trung Quốc nhờ anh sang giúp. Anh vVệt kiều ấy là bạn của cả hai chúng tôi nên có hỏi ý kiến tôi về việc này. Tôi vui vẻ chấp nhận để anh đi vì cuộc sống mưu sinh và tôi cũng tin anh bạn này. Lúc ấy, cuộc sống dù khó khăn nhưng tôi vẫn tìm cách mua vé bay để anh đi cho kịp công việc.
Hai tuần đầu tôi không mấy lo lắng, thỉnh thoảng anh gọi điện về nói nhớ tôi. Tôi vui mừng lắm khi thấy số máy anh hiện lên và buồn so những lúc chiếc điện thoại nằm ìm lìm. Linh cảm của tôi không yên và bắt đầu lo lắng. Không ngờ sau hai tuần anh gọi về báo tin, nửa thật nửa đùa: "Anh bạn ấy thấy anh làm được việc, muốn anh làm con rể anh ấy (con gái anh bạn kém anh 18 tuổi, còn rất trẻ). Bọn anh sẽ thuê nhà có 2 phòng cho ba người cùng ở chung".
Từ ngày ấy trở đi, tôi đứng ngồi không yên bởi vì khi đi anh nói một tuần sẽ về và thêm vào cái thông tin ấy, tôi thật sự sợ mất chồng. Hàng ngày, tôi nhắn tin trách anh, trách cả anh bạn kia vì muốn chia rẽ chúng tôi. Cũng từ ngày ấy, anh không thèm liên lạc với tôi, dù là một tin nhắn. Sau hai tuần, anh gọi cho tôi vào đêm khuya và mắng tôi. Anh nói tôi sống không có niềm tin và tiếp tục im lặng. Đến nay đã 4 tuần trôi qua, tôi cố gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin, anh cũng không trả lời.
Tôi buồn, thất thiểu hằng ngày. Sau giờ làm, tôi vào chùa đọc kinh niệm Phật, mong cho lòng thanh thản, mong cho anh ấy quay về với tôi. Khi anh vào, gia đình tôi, bạn bè tôi, hàng xóm tôi điều biết. Bây giờ, tôi không dám ngước nhìn mọi người khi họ hỏi thông tin về anh. Tôi không biết phải trả lời ra sao?
Những tin nhắn của tôi có phải là thủ phạm khiến anh rời xa tôi mà không lời từ biệt? Tôi thương anh thật lòng, không nghĩ anh vì danh lợi mà bỏ tôi. Tôi không dám nghĩ như thế. Hiện tại, tôi không biết phải làm sao cho phải? Tôi hy vọng mọi người đọc được tâm sự của tôi sẽ cho tôi lời khuyên bổ ích. Tôi rối trí quá...
Theo VNE
Anh gượng ép làm chồng của tôi Khi anh nói hối hận và mệt mỏi với cuộc sống với tôi, anh muốn ở cùng người yêu cũ thì cũng là lúc tôi mang giọt máu của anh. Tôi 27 tuổi. Tôi đã một lần kết hôn nhưng hạnh phúc không trọn vẹn. Tôi có một đứa con gái 5 tuổi. Rồi một buổi trưa của mùa hè oi bức, tôi...