Chồng vạch ra kế hoạch chi tiêu thời bão giá khiến tôi toát mồ hôi hột
Nhìn bảng chi tiêu mà chồng ghi chép cẩn thận, tôi không khỏi giật mình.
Ảnh minh họa.
Với tổng lương 32 triệu/tháng, trước đây vợ chồng tôi chi tiêu khá thoải mái. Hồi đó còn trẻ nên thích gì mua đó, chẳng đắn đo suy nghĩ gì. Giờ hai đứa con, rồi hàng trăm thứ tiền phải chi khiến chúng tôi lúc nào cũng lo lắng. Nhất là thời bão giá, mọi thứ đều tăng vùn vụt, mỗi lần đi chợ là mỗi lần tôi phải “cân” não suy tính nên mua món gì, mua ở đâu cho rẻ nhất mà chất lượng.
Chúng tôi cắt giảm tối đa các khoản chi tiêu cá nhân như mua sắm quần áo, tụ tập bạn bè để dành một khoản tiết kiệm. Rồi tiền nợ 7 triệu/tháng khi mua nhà cũng trở thành gánh nặng với chúng tôi.
Tối qua, chồng tôi đưa ra kế hoạch chi tiêu sao cho hợp lý mà vẫn tiết kiệm được vài triệu một tháng. Cụ thể, anh ghi chép rõ ràng trong sổ như sau:
Tiền ăn sáng: 1 triệu đồng/tháng.
Tiền ăn trưa: 0 đồng (Vợ chồng tôi ăn ở cơ quan. Con thì ăn ở nhà trẻ).
Tiền học hai con: 3 triệu. (Cắt giảm học thêm Tiếng Anh, học nhảy)
Tiền sữa: 1 triệu 500 nghìn. (Cắt giảm tiền sữa chua mỗi ngày)
Video đang HOT
Tiền ăn tối: 100 nghìn x 30 ngày = 3 triệu đồng/tháng.
Tiền nợ: 7 triệu/tháng.
Xăng xe: 400 nghìn/người = 800 nghìn/tháng.
Tiền hiếu hỉ, mua vật dụng sinh hoạt, gia vị thức ăn: 1 triệu/tháng.
Tiền điện, nước, internet: 1 triệu.
Tiền biếu bố mẹ hai bên: 4 triệu. (Cắt giảm 2 triệu so với các tháng trước)
Tổng: 22 triệu 800 nghìn/tháng. Tiết kiệm: 9 triệu 200 nghìn.
Anh đưa sổ cho tôi xem nhưng tôi nhận thấy có nhiều điểm rất vô lí. Như tiền ăn sáng, tôi không thể lo nổi bữa ăn sáng cho 4 người chỉ với hơn 30 nghìn đồng/ngày. Chưa kể anh đã cắt giảm những khoản tiền cần thiết như tiền sữa chua, học thêm, tiền biếu bố mẹ hai bên. Rồi tiền hiếu hỉ, gia vị, vật dụng với 1 triệu cũng không đủ. Thêm vào đó, không lẽ cả tháng gia đình không đi ăn, đi chơi được một bữa nào? Nếu chỉ chăm chăm tiết kiệm tiền thì cuộc sống thật tẻ nhạt và chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi khuyên chồng nên xem lại các khoản và cân đối lại để thực hiện dễ dàng hơn mà vẫn đảm bảo các khoản “cứng” cần chi tiêu, không ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái. Nhưng chồng tôi vẫn khăng khăng bắt buộc tôi làm theo bảng chi tiêu này. Các chị có cao kiến gì thì góp ý để tôi trao đổi lại với chồng, chứ tôi không thể làm được theo bảng chi tiêu thời bão giá này của chồng.
Liên tục mất giày dép, chăn gối ở văn phòng... tôi rình đến tận tối rồi bàng hoàng phát hiện bóng đen biến thái dưới gầm bàn
Đang định chạy ra bắt quả tang thì bóng đen phát hiện ra có người nên lao ra xô ngã tôi, chạy thẳng về phía thang thoát hiểm.
Sau nhiều tháng đắn đo suy nghĩ, tôi đã quyết định nghỉ chỗ làm cũ bởi quản lý của tôi thực sự rất "ngã cây". Kể chuyện cho bạn trai nghe, anh ấy cũng đùng đùng nổi giận đòi đến nói chuyện với quản lý, nhưng tôi can ngăn vì chẳng muốn dây dưa đến thành phần vừa keo kiệt lại vừa xấu tính như thế.
Hôm xin nghỉ, gã quản lý còn cố ý gây khó khăn và còn dí tôi vào tường định sàm sỡ. Tôi chẳng thèm rút lại hồ sơ nữa, cũng không cần thủ tục duyệt nghỉ lằng nhằng vì tôi đã cố ý lựa lúc vừa nhận lương xong mới xin thôi việc cho đỡ lằng nhằng. Lúc gã ép tôi vào tường, tôi đã đạp một nhát vào giữa hạ bộ hắn rồi chạy ra ngoài hô hoán ầm ĩ.
Chẳng biết kết cục ra sao vì sau đó tôi chạy thẳng về nhà, chỉ đoán là gã quản lý mất nết ấy được một phen xấu hổ nhục mặt.
(Ảnh minh họa)
Nghỉ ngơi mấy tuần xả stress, tôi đậu phỏng vấn ở một công ty thiết kế nhỏ ngay gần nhà. Tìm hiểu trên mạng thì thấy môi trường làm việc khá ổn, các review về công ty cũng hay ho, chỉ buồn một nỗi là lương không cao chót vót chứ tầm 15 triệu vẫn thừa sống ở Hà Nội đắt đỏ.
Ngày đầu tiên đến công ty mới, tôi cảm giác đây chính là nơi mình thuộc về bởi môi trường làm việc quá tốt. Bàn ghế sạch sẽ, chỗ ngồi đẹp đẽ, view cửa sổ nhìn ra công viên xanh mướt. Đồng nghiệp thì dễ thương, sếp thì siêu cấp manly với nụ cười khiến bao người xốn xang! Dù sếp đã có vợ nhưng chị em trong công ty vẫn hâm mộ lắm, tôi nghe chị ngồi cạnh bảo anh sếp rất tốt và hào phóng, thường xuyên thưởng cho nhân viên đi ăn đi chơi.
Hết tuần đầu tiên, tôi hí hửng nghĩ đây chính là chỗ làm lý tưởng rất phù hợp với mình. Tôi còn phát hiện ra tòa văn phòng này toàn trai đẹp, sáng nào đợi thang máy cũng "bổ mắt" vô cùng! Nhưng vừa sang đến ngày đầu của tuần thứ 2, cơn ác mộng của tôi bắt đầu xuất hiện...
Đầu tiên là đôi dép tông của tôi biến mất. Vâng, đôi tông màu xanh lá cây dễ thương xinh xắn tôi được bạn trai tặng để đi trên văn phòng cho thoải mái, rõ là tôi nhét kỹ trong gầm bàn rồi mà bỗng dưng nó "bốc hơi" không dấu vết?!? Đi hỏi khắp nơi không có ai mượn, hỏi cô lao công cũng không thấy đâu, tôi ngậm ngùi chờ người yêu mua cho đôi mới.
Hôm sau, cây bút cute hình cà rốt của tôi lại mất tích! Rồi đến hôm thứ 5, tôi mất thêm cái chăn nhỏ để đắp ngủ trưa và lọ xịt thơm mini để trên bàn. Vẫn không ai bảo mượn hay cầm nhầm của tôi. Văn phòng lại không có camera nên chẳng có cách nào để biết ai đã ăn trộm đồ của tôi 4 lần trong 1 tuần. Dù tất cả không phải thứ quý giá đắt đỏ, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu bực tức khi mất đồ.
Tôi quyết định chiều thứ 6 sẽ ở lại muộn, trốn trong góc để rình xem có bắt được thủ phạm không. Phòng họp đối diện chỗ tôi ngồi có một góc để cây khá khuất, tôi sẽ chui vào đấy núp sau khi mọi người ra về.
Vì chiều thứ 6 nên ai cũng lo về sớm đi chơi, 5h là xung quanh vắng tanh vắng ngắt. Tôi cũng giả bộ dọn đồ ra về, tắt hết đèn đóm đi, rồi 2 phút sau lén quay lại luôn. Không hiểu sao tôi linh cảm sẽ có chuyện gì đó nên tim đập thình thịch, y rằng 10 phút sau có một bóng đen đi về phía chỗ tôi ngồi!
May là các công ty khác cùng tầng vẫn có đèn sáng, tôi cảm thấy đỡ sợ hơn một chút và cố nín thở quan sát xem bóng đen kia định làm gì. Hắn trùm áo chống nắng sẫm màu, nhìn vóc dáng có vẻ là nam giới, khá gầy, có chút gì đó quen quen. Vừa ngó nghiêng xung quanh hắn vừa chui xuống gầm bàn chỗ tôi ngồi, không hiểu định làm gì. Tôi cố vắt óc ra nghĩ xem mình có để gì dưới gầm bàn không, đột nhiên nhớ ra lúc trưa mới nhận hàng ship online mấy đôi tất!
Tôi đi chân đất rón rén lại gần chỗ hắn, định bắt quả tang gã biến thái trộm đồ này. Thật xui xẻo, tôi va phải góc bàn nên làm đổ chiếc cốc, gây tiếng động khiến bóng đen kia giật mình, đứng dậy lao vọt ra cửa. Tôi hô hoán ầm ĩ lên "Trộm trộm!", chú bảo vệ đang đi tắt đèn hành lang liền túm ngay gã áo đen lại.
- Ơ anh Tú, có phải anh không?!?
- Ừm, à, chào T...
- Sao anh lại lục lọi đồ ở chỗ em ngồi thế? Có phải anh lấy dép với chăn gối của em không?
- Anh xin lỗi. À không, anh không lấy!
- Chắc chắn anh đang nói dối, anh khai thật đi không thì em báo công an đấy.
- Anh xin em, mai anh đem trả lại hết, được chưa?
Hôm sau kéo Tú ra góc riêng để nói chuyện với sự chứng kiến của anh trưởng nhóm, gã biến thái ấy thú nhận rằng thích tôi ngay từ hôm đầu tiên tôi đến làm việc. Hắn xấu trai, lại nhút nhát, không dám làm quen với tôi nên chọn cách lấy đồ đạc của tôi về ngắm, ngửi mùi. Nghe hắn nói mà cả tôi lẫn anh trưởng nhóm đều sởn da gà, bắt hắn viết cam kết không tái phạm và không được làm phiền tôi, luôn cách xa tôi ít nhất 5 mét. Tú lập cập đồng ý, anh trưởng nhóm còn dọa thêm nếu tái phạm sẽ đuổi việc.
Thật không ngờ văn phòng hoàn hảo trong mơ của tôi lại có một tên đồng nghiệp biến thái như thế. Tự dưng tôi cảm thấy sợ hãi chị em ạ, dù Tú chưa gây nguy hiểm gì cho tôi nhưng một hôm nào đấy hắn gây chuyện thì sao đây? Tôi không muốn nghỉ việc để tránh hắn, tôi muốn tiếp tục được ở đây để ngắm trai đẹp cơ!
Cưới vội là dại mà yêu lâu cũng dở, mấy ai biết 'thời điểm vàng' để kết hôn? "Yêu nhau thì dễ, bên nhau cả đời mới là chuyện khó", vậy yêu nhau bao lâu thì có thể tiến tới việc kết hôn? Khi được hỏi "Hai bạn yêu nhau lâu vậy rồi, khi nào thì nghĩ đến chuyện kết hôn"?. Thông thường, thời gian hay là thứ mà chúng ta đặt ra trong tình yêu, rồi gán nó trở thành...