Chồng ú ớ không ra tiếng khi vợ và bồ khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm: ‘Anh chọn đi!’
Cô ấy đi rồi, chị cũng bỏ đi, mặc kệ anh ngồi đó. Lúc này chị thấy mình thật thảm hại, chính chị mới là kẻ thua cuộc chứ không phải cô ta.
Chị – 1 người phụ nữ xinh đẹp đã có chồng và 2 cậu con trai kháu khỉnh. Anh – một người đàn ông đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, đẹp trai to cao và có khả năng lấy lòng các cô gái 1 cách điêu luyện.
Hai người họ luôn được mọi người khen ngợi là đẹp đôi. Ngày trước anh trồng cây si chị gần 2 năm liền chị mới đổ. Bạn bè chị luôn bảo, người đàn ông chung tình như thế không dễ gì kiếm được đâu. Khi ấy chị cũng tin là như thế, lấy nhau về mấy năm đầu họ hạnh phúc lắm. Tuy công việc chưa được suôn sẻ nhưng ít ra khi đó tâm trí anh luôn dành cho chị và dĩ nhiên chị cũng vậy.
(Ảnh minh họa)
Lấy nhau được 7 năm, có với nhau 2 mặt con, nhà cửa đã ổn định chị mãn nguyện với những gì mình có. Ai gặp chị cũng khen chị trẻ và xinh ra. Cũng đúng, chị là người hạnh phúc đã xinh giờ lại xinh hơn có gì là sai. Nhưng đó là khi chị chưa biết chồng mình đang có người khác bên ngoài.
Chị vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, hôm mà chị thấy anh đang hôn 1 cô gái tình tứ. Hai người họ như 1 đôi vợ chồng đi bên nhau rất hạnh phúc. Cách anh quan tâm cô ấy khiến tim chị đau nhói. Ánh mắt đó tràn ngập niềm vui mà lâu rồi chị chẳng thấy. Cũng đúng, lâu nay anh toàn đi sớm về khuya làm gì có thời gian cho vợ con đâu.
Chị khóc như chưa bao giờ được khóc, chị cũng chẳng đủ sức lực để vào kia cho hai người họ hai tát. Mua mấy thứ đồ xong anh và cô ta lên xe đi mất chỉ còn chị ở lại, đứng nhìn theo họ 1 cách đau đớn tuyệt vọng.
Từ đó chị sụt cân rất nhiều, chị không ăn không ngủ gì được. Vợ gầy đi nhưng mãi hơn 1 tháng anh mới nhận ra. Chị tìm gặp cô kia nói chuyện, cô ta bảo yêu anh thật lòng. Cô ta nói biết là có lỗi với chị nhưng không ngăn nổi trái tim. Cũng may cô bồ của chồng chị không phải cái loại thiếu ăn học ăn nói hàm hồ bố láo.
Nếu như người khác họ sẽ muốn cho cô bồ mấy tát vì đã cướp chồng mình, hay sẽ nhảy vào đánh ghen căn xé nhưng chị và cô ấy lại khác. Họ nói chuyện rất văn minh. Sau cuộc gặp đó chị nặng trĩu tâm hồn, dường như anh đã yêu cô ta thật sự chứ không phải vui chơi qua đường. Ca này thực sự khó, thà chồng bóc bánh trả tiền thì còn tạm chấp nhận được nhưng nếu đã yêu rồi thì chị thực sự hết cách. Chị hận anh nhưng vẫn còn yêu chồng nhiều lắm. Chị không muốn con cái mình mang tiếng sống trong cảnh chia lìa. Với cái xã hội này chị quá hiểu cám dỗ nó nhiều như thế nào.
Đêm hôm ấy, chị trang điểm đẹp, macara cong vút, son môi đỏ chót. Chị ngắm nghía mình trong gương, chị gầy đi nhiều, nhưng thân hình vẫn còn quyến rũ lắm. Chị bắt taxi đến khách sạn mà chồng mình đã đặt trước. Từ trong phòng tắm chị đã nghe tiếng cô bồ vọng ra:
Video đang HOT
- Thôi nào anh để em đi tắm đã, anh chờ em nhé.
Chị cắn chặt môi ngăn cho nước mắt khỏi chảy ra, chị ước có thể chạy ra mà cắn mà cấu xe nhưng chị cố nín nhịn. Sau 10 phút, chồng chị năm ngoài giường kêu lên oái oái:
- Nhưng lên cưng ơi, anh chờ lâu quá rồi.
- Em ra ngay đây.
(Ảnh minh họa)
Cánh cửa phòng tắm của khách sạn hạng sang mở, chồng chị hớn hở khi thấy cô bồ nóng bỏng bước ra. Anh đinh chạy đến bế phốc cô ta thì bỗng dưng mắt anh mở to lên, miệng ú ớ khi thấy vợ mình đi phía sau cũng khỏa thân y như vậy. Trước mặt anh giờ là hai người phụ nữ, họ đều yêu anh. Chị cất lời:
- Chắc anh ngạc nhiên lắm phải không?
Anh hết nhìn vợ sau đó lại nhìn cô bồ:
- Em… sao em lại.
- Anh chọn đi, em và cô ấy anh chọn ai?
- Đúng vậy, anh chọn đi 1 là em hai là chị ấy.
- Hai người mặc đồ vào đi, rồi mình nói chuyện.
Đêm đó quả là 1 đêm đáng nhớ và khó khăn. Nhìn ánh mắt anh dành cho cô gái đó mà tim chị đau nhói. Chị ước như anh có thể hét lên bảo anh bị dụ dỗ hoặc đại loại như vậy. Nhưng anh không làm thế, anh đã xin lỗi cô gái kia 1 cách chân thành nhất, sau đó anh mới quay qua xin lỗi vợ. Anh bảo anh đã say nắng và anh có tội với chị, hai cái từ “có tội” được anh nhắc lại nhiều lần nó cứ xoáy vào tâm can chị. Khi chị định đứng dậy bỏ đi thì cô bồ đã đứng lên trước:
- Xin lỗi chị vì em đã làm người thứ 3 xen vào gia đình hai người. Hôm nay em xin trả anh về đúng vị trí nơi anh thuộc về. Cảm ơn anh vì quãng thời gian vui vẻ vừa qua, em sẽ không oán hận anh đâu, là em tự nguyện.
Cô ấy lại nhìn qua chị rồi nói:
- Em thực sự sai rồi, em xin lỗi chị. Em không mong chị tha thứ cho em, nhưng em thực sự xin lỗi.
Cô ấy đi rồi, chị cũng bỏ đi, mặc kệ anh ngồi đó. Lúc này chị thấy mình thật thảm hại, chính chị mới là kẻ thua cuộc chứ không phải cô ta. Anh cũng rối bời khi rơi vào hoàn cảnh này, anh chạy theo vợ nhưng chị đã bắt xe đi mất. Trên xe chị khóc như mưa, chưa bao giờ chị nghĩ mình có ngày người đàn ông đó lại thay đổi và yêu ai khác ngoài chị. Chị nên làm gì đây, buông bỏ hay cố níu giữ bố cho con mình.
Theo Phununews
Hối hận khi biết sự thật về vợ của nhân tình
Phải chăng trong mối quan hệ này tôi đã sai, phải chăng tình yêu là thứ tình cảm khó nắm bắt, phải chăng tôi nên dừng lại trả anh ...
ảnh minh họa
Có lẽ trong cuộc đời này sẽ không có một người con gái nào ngây ngô, khờ dại như tôi. Cũng sẽ không có một người phụ nữ nào đem hết trái tim mình để yêu một người đàn ông đã có vợ và nguyện mãi là tình nhân của nhau như tôi.
Khi quen anh tôi mới chỉ 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên thành phố học. Khác với những cô gái khác tôi quen anh không phải vì tiền bạc hay bất kỳ suy nghĩ lợi dụng nào cả. Gia đình tôi cũng thuộc vào diện khá giả, có dư thừa sức để lo cho tôi ăn học, vì thế vấn đề tiền bạc không ảnh hưởng đến suy nghĩ hay cách lựa chọn của tôi. Đa phần những người con gái yêu đàn ông đã có gia đình đều bị đánh giá là "yêu lợi dụng", "yêu vì tiền", "đào mỏ"... Nhưng có ai biết được rằng kể từ ngày quyết tâm yêu anh chưa bao giờ tôi đòi hỏi tiền bạc của anh. Tôi yêu anh chỉ vì con người anh, yêu vì yêu, đơn giản chỉ vì cảm giác cần, nhớ thương anh mà thôi.
Ngày mới yêu anh tôi 18, anh đã ngoài 30, nhưng tuổi tác chưa bao giờ là rào cản giữa tôi và anh. Anh là doanh nhân trẻ, phong độ, lịch lãm và ngoại hình trẻ hơn so với tuổi khá nhiều. Kể từ khi yêu anh đối với tôi tất cả những gã đàn ông vây quanh tôi đều trở nên vô hình. Có những cậu thanh niên chạc tuổi tôi hay hơn tôi dăm ba tuổi, tôi luôn nghĩ họ như những đứa trẻ đang học đòi yêu đương vậy.
Tôi với anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, gặp gỡ nhau vào những ngày cuối tuần. Những ngày đầu anh rụt rè thể hiện tình yêu không giống như người đàn ông đã có gia đình. Chính những hành động âu yếm nhưng không vồ vập của anh khiến tôi ngày càng dấn sâu vào mối tình ngang trái này. Anh đến với tôi nhưng không hề che giấu về việc mình đã có vợ. Ngược lại anh thường xuyên kể cho tôi nghe về cuộc sống của gia đình anh, sau mỗi lần tâm sự với anh tôi càng hiểu hơn về con người anh, càng cảm thương hơn cho anh.
Anh nói từ khi lấy vợ chưa một giây phút nào anh được hạnh phúc, vì gia đình, vì cha mẹ nên anh đồng ý chấp nhận sống với người con gái anh không yêu. Trước đó anh có yêu một người con gái nhưng vì khoảng cách giàu nghèo cha mẹ anh nhất quyết không đồng ý, mẹ anh dọa sống dọa chết để ép anh cưới người mà mẹ anh muốn. Anh chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi anh kết hôn, người con gái anh yêu hóa điên. Ôm nỗi hận bản thân nên anh chưa bao giờ coi ngôi nhà vợ anh đang ở là gia đình.
Kết hôn được gần 8 năm nhưng anh không hề có ý định sinh con với người con gái anh không yêu. Anh nói lần đầu tiên anh gặp tôi, gương mặt tôi khiến anh nhớ lại người yêu cũ, anh tìm đến tôi vì muốn tìm lại quá khứ nhưng lâu dần anh yêu tôi và không thể xa rời tôi. Có thể với những người con gái khác, những lời anh nói như rót mật vào tai và không đáng tin. Nhưng với tôi trăm vạn lời anh nói ra đều là thật, tình yêu anh dành cho tôi cũng là thật... tình cảm chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận.
Anh cũng nói chuyện anh yêu tôi, qua lại với tôi vợ anh đều biết. Nhưng chị ấy là người phụ nữ cam chịu, là người con gái tốt... Lỗi lầm lớn nhất của chị ấy là lấy phải người đàn ông "xấu" như anh. 4 năm qua tôi đã dành cho anh tất cả những gì tôi có, trao cho anh cả trái tim và tình yêu chân thành nhưng thứ tôi nhận lại ngoài tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc của anh ra có lẽ vẫn chỉ là mối quan hệ không tên, là tình nhân chứ không phải vợ, không phải người yêu.
Những ngày gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng trong mối quan hệ này tôi đã sai, phải chăng tình yêu là thứ tình cảm khó nắm bắt, phải chăng tôi nên dừng lại trả anh về đúng vị trí của anh, về với người vợ cam chịu ấy?... Một người phụ nữ cam chịu sống lạnh lẽo, cô đơn với anh 8 năm ấy có đáng để bị đối xử như vậy không? Còn tôi, nếu cứ tiếp tục với mối quan hệ không đầu không cuối này sẽ nhận được những gì?. Giá như vợ anh là người phụ nữ xấu xa, đem đến cho anh đau khổ... có lẽ tôi sẽ mạnh mẽ đứng dậy và cướp anh đi. Nhưng đằng này lại khác, chị ấy quá tốt.
Yêu anh, tôi chấp nhận mãi là tình nhân!
Theo Xaluan
Biết chồng ngoại tình, hãy dũng cảm mà buông chứ 'lạt mềm' thì chỉ có hứng bi kịch! "Phận đàn bà nó khổ thế rồi. Nhưng không thể cái gì cũng làm cứng được, thôi thì lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc, cho con cái có đầy đủ bố mẹ". Và chị đã làm theo. Chị kết hôn với anh năm chị đã bước sang tuổi 30. Anh hơn chị 5 tuổi, anh nhỏ người, da ngăm đen. So...