Chồng tương lai ga lăng với tất cả mọi người- trừ tôi!
Anh đối xử với bạn bè và người thân rất tốt, nhiệt tình, rất hiểu cho họ nhưng đối với tôi lại khác hẳn…
Tôi 25 tuổi, quen anh gần 5 năm. Nhà tôi cách nhà anh khoảng 500km, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vì yêu nên bỏ qua hết mọi trở ngại để hai đứa có thể cưới nhau.
Anh chín chắn, đàng hoàng, không hề có tính trăng hoa, sống lý trí, còn tôi hơi con nít, hay tủi thân, khóc lóc.
Yêu 5 năm, hạnh phúc cũng nhiều mà nước mắt cũng không kém, chúng tôi yêu nhau nhiều nên chưa lần nào nói lời chia tay, chỉ giận nhau rồi bỏ qua.
Chúng tôi đã làm đám hỏi và khoảng 6 tháng nữa sẽ cưới nhau, hai bên gia đình rất quý hai đứa. Chuyện sẽ tốt đẹp nếu như không có những chuyện dưới đây làm tôi băn khoăn lắm, không biết nên làm thế nào:
Tôi với anh hay cãi nhau, từ chuyện to cho đến chuyện bé, rồi bé xé ra to luôn. Nguyên nhân chắc do tính con nít và bướng của tôi, thêm tính hay áp đặt và không thích giải thích của anh.
Tôi nghĩ yêu thì cãi nhau là bình thường, quan trọng thái độ lúc cãi nhau. Anh bao giờ cũng im lặng hoặc bỏ đi, hoặc nói tùy tôi thích nghĩ sao thì nghĩ.
Tôi không thế đối thoại với anh những lúc như vậy được, nhiều khi đang giải quyết chuyện quan trọng mà cãi nhau coi như đổ bể luôn, hoặc tôi chủ động nhường anh sẽ xong việc.
Chuyện nữa là tôi thấy anh đối xử với bạn bè và người thân rất tốt, nhiệt tình, anh rất thông cảm và hiểu cho họ nhưng đối với tôi lại khác hẳn.
Anh khắt khe với tôi những lỗi nhỏ, những chuyện làm anh không vừa lòng và thích cáu khi nào thì cáu. Anh thường chỉ cho tôi cách giao tiếp, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau nhưng với tôi anh chẳng lựa lời gì hết, chẳng bao giờ làm cho tôi vui lòng.
Video đang HOT
Tiếp nữa, nhà tôi cách nhà anh 500km, đối với tôi là xa, bản thân lại chẳng phải người mạnh mẽ, hay tủi thân nên toàn núp góc nào đó rồi khóc.
Tôi sợ cưới rồi những khi vợ chồng xích mích lại phải bơ vơ ở thành phố này. Còn khoảng 6 tháng đám cưới sẽ diễn ra nhưng dạo này chúng tôi thường xuyên cãi nhau, khi cãi rồi tôi cũng buồn mà anh cũng chẳng kém nhưng rồi lại bỏ qua, vui vẻ trở lại.
Tôi nghĩ giờ còn yêu, sau này bao nhiêu chuyện tiền bạc, con cái rồi cứ như thế này làm sao sống với nhau được. Bao nhiêu lần tôi nói nghiêm túc về chuyện này anh lại bảo: &’Lại bắt đầu rồi đó. Thôi mệt lắm’, rồi lơ luôn.
Tôi nên làm thế nào, chấp nhận chuyện này hay tạm chia tay một thời gian để cả hai nhìn lại? Xin mọi người tư vấn giúp, chân thành cảm ơn.
Theo Khampha
Pha tai nạn định mệnh trên đường đi trả thù người yêu
Giờ thì tôi không còn hận thù người yêu cũ nữa, vì tôi biết rằng nhờ đó mà mình đã tìm được tình yêu đích thực trong đời.
Mấy ngày gần đây đi đâu tôi cũng nghe mọi người nói về vụ giết người man rợ ở Bình Phước, rằng không ai chấp nhận được hành động của chàng trai trẻ hiện đang là nghi phạm chính của vụ án này.
Tôi chợt rùng mình nghĩ lại việc của bản thân, cách đây khoảng 4 năm cũng suýt rơi vào tình cảnh tương tự khi muốn trả thù cô gái đã bỏ rơi mình.
Tôi và Ngọc quen nhau khi bắt đầu lên Hà Nội thi đại học. Bố tôi và bố cô ấy có quen biết và khá thân khi cùng buôn bán ở cửa khẩu Móng Cái. Hai ông bố thuê cùng nhà nghỉ nên trong mấy ngày thi, tôi và Ngọc ăn ở với nhau như anh em một nhà.
Ngọc rất xinh đẹp, không phải vì yêu tôi mới cảm thấy như vậy mà khi đi thi cùng cô ấy, có rất nhiều bạn trai thi cùng nhìn Ngọc không chớp mắt. Tôi thì không được như thế, cũng gọi là ưa nhìn, chỉ được cái là học giỏi. Vì thế nên năm đó tôi đỗ đại học còn Ngọc phải học cao đẳng.
Ngọc xinh đẹp nhưng cô ấy không phải kiểu gái đẹp &'dễ tán, dễ mất'. Tôi đã rất kiên trì theo đuổi hàng năm trời mới nhận được lời yêu.
Rồi 2 năm sau đó chúng tôi đã có quãng thời gian rất mặn nồng, thậm chí là có lần Ngọc đã phải bỏ thai vì biết chưa thể đám cưới ngay để con được danh chính ngôn thuận.
Hơn nữa, cô ấy lo sợ bố mẹ ở quê sẽ tự tử khi biết chuyện, hai bác rất tin tưởng vào tình yêu trong sáng của con gái với con trai bạn.
Cũng trong lúc ấy thì nhà Ngọc xảy ra biến cố. Bố cô ấy bị vỡ nợ, nhà phải bán và Ngọc có nguy cơ phải về quê, không được học tiếp.
Khi đó tôi đã hết sức thuyết phục Ngọc ở lại tiếp tục học, tiền tôi sẽ lo, Ngọc chỉ việc nói với bố mẹ rằng đã được học bổng và có tiền đi làm thêm là được.
Tôi xin thêm tiền bố mẹ, đi trông đêm cho mấy quán internet để giúp đỡ em qua giai đoạn khó khăn. Dù rất vất vả nhưng tôi luôn vui vẻ vì đang được bao bọc người phụ nữ của mình.
Lúc Ngọc đi thực tập, do thiếu tiền chi phí tốt nghiệp cho cô ấy, thậm chí tôi đã bán chiếc xe máy bố mẹ mới mua cho, rồi nói dối là bị mất.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chính thức giới thiệu Ngọc với tư cách là người yêu cùng gia đình. Bố mẹ tôi đón nhận em như con cái trong nhà. Còn cho tiền để lo công ăn việc làm cho Ngọc nữa vì ông bà nghĩ trước sau thì cũng là con dâu của mình, đi đâu mà thiệt.
Nhưng ngay khi ấm chỗ tại nơi làm việc, em đã phụ bạc tôi để nhận lời kết hôn với con trai của sếp.
Em nói rằng chúng tôi có duyên mà không có phận nên đành lỗi hẹn. Em nói không còn yêu tôi nữa nhẹ nhàng như thể từng ấy năm yêu nhau và cùng vượt qua khó khăn chỉ là mấy tiếng đùa vui.
Bố mẹ tôi giận quá đến phát ốm. Bố bị đột quỵ còn mẹ vì thương bố mà chì chiết tôi là thằng &'dại gái', yêu đương mù quáng để &'tiền mất, tật mang'.
Trong nỗi hận đến tột cùng, tôi đã có ý định trả thù cả em và gia đình em. Vì khi tôi đến nói chuyện lần cuối thì bố mẹ em còn bảo rằng: &'Bắc thang lên hỏi ông trời, đem tiền cho gái có đòi được không'.
Họ phủi tay cũng nhẹ nhàng như con gái của họ vậy.
Trước ngày em kết hôn, tôi mua một bình a-xít, định sẽ dùng nó để hủy hoại em, để cho em thân tàn ma dại, để bố mẹ em phải hối hận vì đã bạc bẽo với gia đình tôi. Nhưng trên đường đến nhà em, do mải suy nghĩ nên tôi gặp tai nạn.
Bình a-xít văng xuống ruộng còn tôi bất tỉnh đến 2 ngày sau đó. Khi tỉnh lại, tôi thấy bên mình là một cô gái trẻ, cô ấy dịu dàng chăm sóc tôi dù chưa biết tôi là ai. Rồi trong thời gian điều trị ở viện, tôi đã có cảm tình với người con gái này.
Ba tháng sau khi ở viện về, chúng tôi chính thức yêu nhau và kết hôn 8 tháng sau đó.
Giờ thì tôi không còn hận thù người yêu cũ nữa, vì tôi biết rằng nhờ đó mà mình đã tìm được tình yêu đích thực trong đời. Nếu như ngày đó gây ra tội ác ấy thì giờ hẳn làm bạn đời với tôi là 4 bức tường giam hoặc là trường bắn cũng nên.
Bây giờ, khi đã vấp ngã rất nhiều trong đời, tôi chỉ có thể nói với các bạn trẻ rằng: &'Nếu là những ý nghĩ tốt đẹp, hãy làm ngay ngày hôm nay, còn nếu ngược lại, thì hãy để đến ngày mai'.
Chúng ta có thể thay đổi nhiều thứ nhưng những tổn thương dành cho người khác thì sẽ mãi ở đó và ám ảnh bạn. Vậy nên đừng tự đẩy mình vào mớ bòng bong của thù hận và trả thù.
Chúc các bạn sẽ tìm thấy tình yêu đích thực trong đời, chứ đừng vì những người không xứng đáng mà tự hủy hoại mình.
Theo Phununews
Qủa báo cho sự tàn nhẫn của gia đình người yêu cũ... Huyền báo tin cho Nam về cái thai và mong rằng bố mẹ anh sẽ chấp thuận, nào ngờ Nam bảo Huyền phá thai đi. Gia đình Nam đến đưa cho Huyền 1 số tiền lớn ép Huyền phá bỏ đứa cháu của họ. Huyền chỉ ném cho họ cái nhìn đầy khinh bỉ, trong mắt cô, họ là lũ giết người. Nỗi...