Chồng tương lai đã từng là cha đứa trẻ trong bụng em gái tôi
Năm nay tôi đã 27 tuổi, là con gái ở tuổi này không hẳn là già nhưng không phải là trẻ, đôi khi nhìn bè bạn xum vầy bên gia đình, tôi nói thật cũng chạnh lòng. Nhưng tôi là người hiểu hơn ai hết lý do vì sao tôi không thể mở lòng yêu ai nữa.
ảnh minh họa
Cách đây 3 năm, khi tôi mới ra trường và đi làm, tôi gặp anh, mối tình đầu của tôi. Chúng tôi hợp nhau tới lạ, từ sở thích ăn uống, thói quen, tác phong công việc. Và rồi chúng tôi yêu nhau vì thế.
Tôi là con gái Bắc nhưng vì học Đại học trong Nam nên khi ra trường tôi làm luôn trong này. Gia đình tôi có 3 anh chị em, anh trai đã có vợ, còn cô em gái chỉ học Trung cấp rồi vào Nam làm việc một thời gian và sau đó lại ra miền Trung công tác.
Đó cũng là lý do vì sao bi kịch cuộc đời của tôi và em bắt đầu.
Video đang HOT
Ngày tôi yêu anh, tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng, gần 2 năm trời làm cùng công ty, ở cùng dãy trọ nhưng chúng tôi không hề đi quá giới hạn bao giờ, dù xung quanh chúng tôi có nhiều bạn sống chung, sống thử. Cũng vì điều đó mà tôi càng yêu anh hơn.
Anh là người đào hoa, đẹp trai, lại ga lăng nên trước tôi, anh cũng từng có nhiều cô gái khác. Nhưng anh khẳng định, tôi là người đầu tiên anh muốn lấy làm vợ.
Nghe như vậy tôi vừa vui vừa buồn, vui bởi anh yêu tôi thật lòng nhưng buồn vì mình yêu người quá đào hoa. Chúng tôi quyết định về nhà ra mắt hai bên và cũng đã xin phép đi lại, dự tính là cuối năm cưới. Ngày về nhà tôi, vì cô em gái đi làm xa nên chỉ có cha mẹ và anh trai tôi ở nhà. Và tất cả mọi người đều đồng ý với sự lựa chọn của tôi. Gia đình tôi khá ưng cậu con rể tương lai này. Gia đình anh cũng vậy, cha mẹ anh hiền, cô em gái vui tính, họ rất hài lòng về tôi.
Mọi chuyện êm đẹp cho tới khi em gái tôi vào Nam chơi và thăm tôi. Tôi háo hức chờ đón em vào. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì tôi như sét đánh bên tai sau khi giới thiệu người yêu – chồng tương lai của tôi với em gái.
Ban đầu hai người ngượng ngùng, bối rối, đủ loại cảm xúc mà tôi thì dự cảm chẳng lành. Người yêu tôi đi gấp, nói có công chuyện, còn em gái tôi thì không nói gì, gặng hỏi mãi nó chỉ khóc.
Thì ra, chồng tương lai của tôi vốn là người yêu cũ của em, không chỉ dừng lại ở đó, em gái tôi từng có thai nhưng anh ta không đồng ý cưới nên em phải bỏ và rồi xin chuyển công tác.
Tôi chết lặng người, nước mắt cũng không rơi nổi. Tôi đau đớn vô cùng, nỗi đau tột đỉnh mà lần đầu tiên tôi nếm trải. Tôi phải làm sao, đó là câu mà tôi hỏi chính mình hàng ngàn lần. Lấy anh, điều không tưởng, chia tay anh, tôi biết mình sẽ khó mà gượng nổi khi anh là tình đầu, là niềm vui, hạnh phúc mà tôi có…
Rồi tôi chia tay anh, điều tôi phải làm, anh cũng đau khổ, anh xin lỗi tôi, xin lỗi em gái tôi, anh nói dù thế nào tôi cũng là người anh yêu nhất. Thế là chúng tôi xa nhau, thời gian chia tay tới nay không ngắn nữa, nhưng để mở lòng với ai đó là điều khó vô cùng, vì tôi vẫn nhớ tới anh, nỗi đau nhiều bao nhiêu thì tôi càng nhớ anh bấy nhiêu!
Giờ tôi phải làm sao đây!
Theo PNT
Trứng mỏng
Anh hơn em 11 tuổi, các bạn em thì bảo sao em dại thế đi lấy chồng già, người lớn thì bảo em may mắn vì lấy được anh chín chắn chỉn chu sẽ lo được hết cho em.
Ngày cưới, em nhỏ bé hạnh phúc nép sau anh trong sự ngưỡng mộ của các bạn. Cưới xong, em về ở căn biệt thự ở Văn Quán anh đã chuẩn bị sẵn, và em nghiễm nhiên về công ty anh làm việc, trong khi bọn bạn vẫn đang chạy vạy xin việc, chật vật lo trả tiền thuê nhà. Em tưởng cuộc sống của mình toàn là màu hồng, và em là cô công chúa nhỏ trong lâu đài của anh mãi mãi...
Em nhỏ bé, nhút nhát bao nhiêu thì anh lại to lớn và mạnh mẽ bấy nhiêu. Em được thể càng lấy đó để dựa dẫm vào anh.
Em đi làm ở công ty, có chuyện gì anh cũng biết. Bạn cùng phòng chê cái áo em mặc lòe loẹt, anh cũng biết. Anh bảo vệ sơ ý làm đổ xe vào chân của em, dù em không bị làm sao, anh cũng biết. Em làm sai, chị trưởng phòng mắng em, anh cũng biết. Anh nói bóng gió bạn cùng phòng em, anh gọi anh bảo vệ lên nhắc nhở, gọi chị trưởng phòng lên mắng... để bây giờ cả công ty ai nhìn thấy em cũng muốn tránh. Ai cũng miễn cưỡng, chẳng ai vô tư vui vẻ nhỏ to buôn dưa lê với em, chẳng ai thân mật trêu đùa với em như trước nữa.
Em về ngoại vào lúc cả nhà đang vào mùa gặt, muốn giúp cả nhà nên lăng xăng ra đồng, anh vội chặn lại, tìm đủ lý do cản em. Cả nhà đang bận rộn thu hoạch mùa, mà suốt 2 ngày anh không để cho em làm bất cứ việc gì cả, phơi thóc anh bảo rặm, phơi rơm anh bảo nắng... Các dì ồ à bảo, "ra giờ nó đã là người thành phố".
Bà nội từ Quảng Bình ra thăm cháu, chả kịp rửa tay ào vào bế cu Tôm, anh giật ngay lại làm bà phật ý. "Ngày xưa tôi nuôi anh, vừa đi cấy về lấm lem vẫn vạch ti cho anh bú đấy có sao đâu".
Anh không cho Tôm được nghịch đất, được phơi nắng... Bọn trẻ con nô nhau xô đẩy xước xát tí xíu là anh la mắng. Một lần, hai lần... rồi trẻ hàng xóm chả đứa nào muốn chơi với Tôm nữa. Ai hắt xì hơi, ho một tiếng là anh bảo Tôm phải tránh thật xa, cứ như con vi khuẩn chỉ chờ Tôm đến để ăn thịt. Về quê, anh không cho Tôm đi đâu, vì sợ côn trùng cắn. Họ hàng ở quê ra chơi, ai cũng phải nhìn trước ngó sau mới dám thơm Tôm một cái. Chỉ tội cu Tôm không hiểu hỏi bà nội: "Bà không yêu Tôm phải không?". Hôm đưa Tôm đi công viên chơi, thấy bà lão nhặt ve chai, Tôm chun mũi lại, chạy thật nhanh qua chỗ đó. Mẹ hỏi sao Tôm làm vậy, Tôm bảo bố dặn phải tránh không sẽ bị lây bệnh. Mẹ lại hỏi Tôm thế sau này bố mẹ già và bị bệnh Tôm có sợ không? Tôm bảo thế thì con sẽ không lại gần bố mẹ đâu, vì bố mẹ sẽ truyền bệnh cho Tôm. Mẹ quay sang nhìn bố, chắc bố cũng hiểu mẹ đang muốn nói gì...
Theo VNE
Dạy con: Thực tế hay lý thuyết? Khi con còn bé, tôi vẫn dạy con rằng, phải biết nhường nhịn đồ chơi với bạn, không nên tranh giành, lấy làm của riêng. Thế nhưng, không ít lần, con tôi mếu máo khóc ở một khu vui chơi tập thể nào đó, vì chậm tay chậm chân chẳng kịp "sở hữu" được món đồ chơi nào. Nhìn quanh, các bé khác...