Chồng tương lai của em
Anh có biết những lúc như thế này em cần có anh bên cạnh lắm không. Anh à. Anh là ai? Anh làm gì? Anh đang ở đâu trong cái thế giới mênh mông này, phải đến khi nào anh mới xuất hiện, mới đến bên em. Anh có biết những lúc như thế này em cần có anh bên cạnh lắm không. Em mệt mỏi lắm rồi anh ạ, em cần có anh trong cuộc đời này.
Anh biết không, từ bé em đã mơ ước sau này sẽ có một người đàn ông chân thành đến với em, yêu thương em thật lòng và luôn ở bên cạnh em chia sẻ mọi buồn vui với em, đi cùng em đến hết cuộc đời này. Bây giờ em cũng ước như vậy. Điều ước ấy có lớn lao quá không anh mà sao đến giờ em vẫn chưa được gặp anh.
Em, một đứa con gái hình thức bình thường, học hành bình thường, gia đình kinh tế cũng bình thương. Em chả có gì ngoài những ước mơ và những cố gắng để thực hiện ước mơ của mình anh ạ. Em biết sức mình có hạn nên cũng chỉ dám mơ ước có việc làm ổn định, có một gia đình hạnh phúc với anh và những đứa con của chúng ta để bố mẹ em được yên tâm, không phải lo lắng cho em nữa. Vì em biết đối với bố mẹ chỉ cần được nhìn thấy con gái mình được viên mãn hạnh phúc là cả một sự đền đáp to lớn rồi, không cần gì nữa. Em đã cám ơn ông trời nhiều lắm vì đã cho em được làm con của bố mẹ em, và em sẽ cố gắng để làm được những điều mà bố mẹ em mong muốn. Vì vậy anh hãy đến và giúp em thực hiện ước mơ đó anh nhé!
Video đang HOT
Em xin anh hãy mau đến bên em đi anh nhé (Ảnh minh họa)
Cũng đã có những người đàn ông đến với em, đủ kiểu người anh ạ, có người tốt, có người không tốt, họ cũng quan tâm đến em, cũng ngỏ lời yêu em nhưng không hiểu sao em không thể yêu được họ. Cũng có người em có cảm tình nhưng không phải là yêu anh ạ, chả phải em kén cá chọn canh gì đâu bởi em có gì hơn người đâu mà đòi kén chọn, chỉ vì em không có cảm giác yêu họ mà thôi và vì em biết họ không phải là anh… Nhưng anh ơi có một người đã đến và em tưởng rằng người đó chính là anh. Người ta đến với em nhẹ nhàng lắm anh ạ. Có môt ngày người ta nói với em là hãy mở trái tim mình ra để cho người ta được quan tâm đến em, được yêu thương chăm sóc em, em cũng động lòng anh ạ nhưng lúc đó em vẫn chưa yêu người ta đâu vi em thấy ghét cái kiểu nhí nhố, trẻ con, cái tính hay dỗi hay hờn của người ta lắm. Nhưng rồi những lần ở bên em người ta hát cho em nghe, người ta làm em cười, người ta chia sẻ những chuyện buồn vui những suy nghĩ trăn trở của người ta cho em nghe, qua những câu chuyện em biết người ta sống có cảm xúc, nặng tình cảm và thế rồi dần dần người ta bước vào tim em lúc nào mà em không biết.
Ở bên người ta em thấy trái tim mình rung động thật sự, người ta cho em cái cảm giác của những người yêu nhau anh ạ. Cái thứ cảm giác mà bấy lâu nay em tìm kiếm, nhớ nhung, chờ đợi, giận hờn, hạnh phúc, đớ.n đa.u đủ các loại cung bậc cảm xúc mà chỉ khi yêu ta mới có, và kể từ đó em biết mình đã yêu người ta mất rồi. Nhưng rồi chúng em lại cãi nhau, giận nhau, mỗi lần giận người ta là những lần em khổ sở, em mệt mỏi, nhưng người ta đâu có biết em hay giân hờn, hay nói lời chia tay cũng chỉ vì em yêu người ta, em chi muốn người ta quan tâm đến em nhiều hơn mà thôi. Có thể em cũng là con người ích kỉ trong tình yêu vì khi yêu em đã không biết cho đi yêu thương mà chỉ muốn được nhận. Bọn em chia tay và em nghĩ đấy là lí do, và em là người có lỗi nên đã đán.h mất đi tình yêu của mình. Yêu nhau có 3 tháng thôi mà đến khi chia tay em đã sụp đổ hoàn toàn anh ạ. Ngày ngày em lên facebook đọc đi đọc lại nhật kí của người ta, em lục lọi tìm kiếm những comment của người ta, em đa.u đớ.n, em xó.t x.a, em quay quắt trong nỗi nhớ người ta và em khóc, ngày nào em cũng khóc, khóc cả tháng trời mà vẫn không nguôi đi nỗi buồn, nỗi nhớ nặng trĩu trong tim mình.
Ngày nào em cũng tự trách mình ích kỉ, trẻ con, hiếu thắng nên để mất người em yêu. Rồi em không kìm lòng được mà nói cho người ta biết chia tay người ta em thấy nhớ người ta kinh khủng, và xa nhau rồi em mới biết em yêu người ta đến nhường nào. Em tưởng người ta cũng như em, cũng nhớ em, yêu em nhiều như em nhớ người ta, nhưng không phải vậy anh ạ. Em đa.u đớ.n nhận ra người ta không thật sự yêu em nhiều như những gì người ta nói. Anh biết không 3 tháng yêu nhau người ta nhắn cho em đến cả hàng nghìn tin nhắn, gọi cả trăm cuộc lúc nào cũng nói nhớ em, yêu em nhiều lắm, yêu em chân thành, ngay cả lúc nói lời chia tay người ta cũng nói người ta yêu em thật lòng, vậy mà mới đươc 1 tháng xa nhau mà em đã cảm nhận đươc người ta chả còn gì với em nữa cả. Em biết ngay cả khi yêu em người ta vẫn chưa quên được người yêu cũ vì đấy là tình yêu đầu, người ta vẫn giữ ảnh của người đó trên facebook, vẫn dùng điện thoại đôi ngày trước. Những gì người ta làm với em, nói với em đều giống với những gì mà người ta làm với người cũ. Em có cảm giác như mình là người thay thế vậy. Đấy cũng là lí do mà em chưa hết mình khi yêu người ta bởi vì em còn hoang mang, em không thể tin hết được tình cảm của người ta dành cho em được.
Người ta trách em sao yêu mà không tin, nhưng người ta có làm cho em tin được đâu. Em buồn, em đa.u đớ.n lắm anh ạ, tuy ở bên người ta em không nói nhiều những câu yêu thương, ngọt ngào nhưng tình cảm của em dành cho người ta là thât lòng, là duy nhất, còn người ta thì không, người ta nói những lời yêu thương rất nhiều rất dễ dàng nhưng đều là chót lưỡi đầu môi hết. Em thấy thất vọng, thấy mất niềm tin quá anh ạ. Trong lúc em nhớ nhung người ta đến héo úa tim gan, đến ngộp thở, đến nỗi gạt bỏ cái sĩ diện to đùng lâu nay của mình để nói với người ta là em nhớ người ta, em cần người ta an ủi, người ta cảm thông thì người ta lại bận lòng đi quan tâm động viên một cô gái khác. Em sụp đổ thât rồi anh ạ, yêu nhau thật lòng mà cũng chỉ được có vậy thôi sao. Em buồn và thất vọng vì người ta nhiều, nhiều lắm nhưng sao em vẫn nhớ, em vẫn yêu người ta thế này, sao người ta chỉ bước có một chân vào trái tim em mà đến lúc ra đi lại in hằn bao dấu vết của kỉ niệm làm em đau đến tê tái thế này. Em giận, em giận bản thân mình sao quá nặng tình, sao lại yêu người ta nhiều quá để giờ mình em phải khổ đau.
Em muốn quên người ta đi nhưng sao khó quá vậy anh, càng muốn quên em lại càng nhớ, nỗi nhớ cứ dày vò em, nó không để em yên một phút giây nào cả, em ước người ta chưa từng đến bên em, đừng làm em rung động, đừng nói lời yêu em thì em đã không phải sống khổ sở như thế này. Người ta thật sự không phải là anh. Vì nếu là anh thì người ta đã yêu em thật nhiêu, thât lòng, cho em niềm tin, cho em hạnh phúc, cho em một bờ vai để em yên tâm dựa vào mỗi khi em mệt mỏi, mỗi khi em muốn trút bao tâm sự buồn vui phải không anh. Giờ chỉ có anh, có tình yêu của anh mới có thể đến thay thế người ta trong tim em thôi, em cần anh, thật sự cần anh lắm anh ạ. Em xin anh hãy mau đến bên em đi anh nhé. Em sẽ chờ anh.
Theo 24h
Tôi nên đối diện với cô bạn thân như thế nào?
Chẳng bao giờ tôi nghĩ có lúc mình lại phải đi tìm những lời khuyên từ bạn đọc, và lại trong một tình huống "chẳng ra sao" như thế này...
Tôi đã theo dõi những câu chuyện, những mảnh đời của rất nhiều người được đăng trong mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi cũng đã từng tham gia góp ý với vài người, từng phẫn nộ, cảm thông... với họ. Nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ có lúc mình lại phải đi tìm những lời khuyên từ bạn đọc, và lại trong một tình huống "chẳng ra sao" như thế này...
Hiện tôi đang rất bối rối, sau chuyến đi về nhà người yêu tôi vừa rồi. Tuy rằng anh vẫn chỉ nói với bố mẹ anh là sẽ đưa bạn (không phải người yêu) về chơi, song kỳ thực bố mẹ anh cũng đã đoán biết được. Nên suy cho cùng, đây vẫn cứ là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi hơi lo lắng, nên đã rủ cô bạn gái thân thiết của cả hai đứa về cùng. Th, cô bạn ấy là cô gái rất, rất nữ tính, có thể nói là dịu dàng, chăm chỉ chuyện bếp núc và cũng quan tâm đến người khác.
Ngày đầu tiên về nhà người yêu, tôi thấy mọi chuyện rất suôn sẻ. Bố mẹ anh không khó tính, thậm chí còn khá vui tính, chất phác. Tôi cũng đã tranh thủ hỏi han, nói chuyện và giúp đỡ mẹ anh chuyện nấu nướng. Nhưng từ ngày hôm sau, dần dần tôi nhận thấy mình đang bị đẩy ra rìa khi Th luôn xăng xái thế chỗ tôi trong bếp, hỏi han mẹ anh đủ điều... Khi tôi tham gia vào thì cô ấy toàn dừa cho tôi mấy việc lặt vặt (rửa rau, thái hành...). Tôi cũng đã cố chen vào giúp, nhưng đã không dưới một lần cô ấy còn gắt với tôi: "Em cứ để yên cho chị làm!" (hai chúng tôi nhận nhau làm chị em). Tôi hơi bất ngờ, vì thường thì câu trả lời của cô ấy là: "Ừ thì đấy, tùy em!". Nhưng thực sự là cô ấy đã gắt với tôi, có lẽ tôi hơi... v.ô duyê.n? Nghĩ rằng cứ tranh giành cự nự thì chẳng ra sao, tôi đành để cho cô ấy làm. Càng về sau, tôi càng cảm thấy mình là người thừa trong gian bếp.
Mẹ người yêu tôi đã tỏ ý khen Th chăm chỉ, khéo léo... (Ảnh minh họa)
Đến bữa tối cuối cùng, tình hình cũng chẳng khá hơn, sau một hồi tôi lăng xăng... đứng ngó. Đứng mãi cũng "trơ", tôi bỏ lên gác ngồi hóng mát, và cũng cho khuây khỏa một chút. Th vẫn hồn nhiên đảm đang nấu nướng, dường như không buồn để ý đến thái độ lạ lùng đó của tôi và cũng chẳng một lần ngỏ ý hỏi xem tôi đang ở đâu, hay là kêu tôi xuống phụ cả. Trong bữa tối hôm ấy, mẹ người yêu tôi đã tỏ ý khen Th chăm chỉ, khéo léo (còn tôi, dĩ nhiên là không bằng). Tôi ức đến phát khóc, trốn ra một góc ngồi một mình và không thèm đi tiễn Th ra đón xe khách đi chơi ĐN tiếp nữa. Mãi sau tôi mới mò mặt xuống dọn dẹp, và rõ ràng là mẹ anh ấy chẳng còn "mặn mà" gì với tôi. Tôi đành tự an ủi là ít ra mình vẫn khá hợp với em trai anh ấy...
Nếu mọi chuyện chỉ có thế, tôi dễ dàng bỏ qua, vì cho rằng đơn giản là Th sống thật với tính cách, con người cô ấy - còn tôi thì vẫn còn khối cơ hội để thể hiện mình. Nhưng... tôi thực sự sốc, và thất vọng, khi sáng hôm sau Th gọi cho tôi để thông báo là cô ấy đã vào đến nơi dự định, và bảo tôi: "Thật ra thì chị cũng muốn gọi điện để bảo cho mẹ Ph (người yêu tôi) yên tâm". Tôi sốc, và lập tức tắt máy. Tôi lại tự bảo mình: "Không, mình nghe nhầm đấy, chắc là Th nói đến mẹ cô ấy!". Nhưng không, không phải. Vì Th đã nói dối mẹ cô ấy về chuyến đi này, nên chỉ có một người mẹ biết chuyện cô ấy đi ĐN - là mẹ của người yêu tôi - và chữ "mẹ" thì tôi dứt khoát không nghe nhầm! Tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại nói với tôi điều đó? Tôi thậm chí đã nghĩ, đáng lẽ ra lúc ấy nên hét vào điện thoại rằng: "Vậy để em chuyển máy cho chị nói chuyện với mẹ chồng chị nhé!".
Tôi xin nói thêm là thực sự Th không hề có tình ý gì với người yêu tôi. Cô ấy không phải người con gái lăng nhăng. Chắc chắn là như thế! Cô ấy cũng đã có vài cái đuôi - những anh chàng chế.t mê sự nữ tính của cô ấy. Và cô ấy là bạn thân của tôi, người ủng hộ chuyện tình yêu của hai chúng tôi từ ngày đầu tiên (lúc mà 2 đứa còn chả thèm nói chuyện với nhau mấy). Cô ấy được tôi rủ về cùng, chủ yếu là để tôi đỡ ngại, chúng tôi đã nói thẳng với cô ấy như thế mà... Rốt cuộc, tôi không hiểu mình nên đối diện với cô ấy ra sao?! Đã mấy hôm nay tôi không liên lạc gì với cô ấy nữa. Một cô bạn khác của tôi bảo tôi nên nói thẳng với cô ấy để cô ấy biết giữ ý mà cư xử. Tôi chẳng biết nên không? Và còn gia đình người yêu tôi, điều gần như chắc chắn là tôi đã bị ăn điểm trừ to tướng rồi. Tôi nản quá, không muốn cả nghĩ đến chứ đừng nói là về nhà anh lần nữa (ít nhất vào lúc này). Nhưng, tôi cũng không muốn mình đơn giản bỏ cuộc vì lý do vớ vẩn như vậy, trong khi tôi và anh đều rất yêu nhau, rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Tôi nên làm gì bây giờ, mong mọi người hãy giúp tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm chôn kín Tôi không bao giờ tin vào tình bạn cũng như tình yêu có thật trên mạng. Tất cả chỉ là ảo mà thôi... Chúng mình quen nhau thật tình cờ phải không anh? Theo đán.h giá của mọi người xung quanh em là người thân thiện, ngoại hình khá tốt, vui tính, năng động. Thật sự bên ngoài cuộc sống em không thiếu...