Chồng tự ý lập quỹ đen là không coi vợ ra gì
Chồng tôi mà có một biểu hiện lạ cho dù là nhỏ, mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình thì cứ gọi là liệu thần hồn với tôi. Anh mà xao nhãng vợ con, đua đòi, đàn đúm với mấy đồng nghiệp…
Chào độc giả chuyên mục chia sẻ của quý báo Phunutoday.vn. Tôi đã đọc tâm sự của bạn Loan và cũng đọc thêm chia sẻ của anh Minh rồi. Nhưng tôi không đồng tình với quan điểm của anh Minh mà trái lại tôi lại thấy thông cảm cho hoàn cảnh của bạn Loan.
Tôi cũng như bạn Loan và nhiều người phụ nữ Việt nam khác, đã đi lấy chồng là hết lòng, hết sức yêu thương chồng, con. Trong lòng luôn tự nhủ mình phải cố hết sức để phục vụ chồng, gia đình nhà chồng. Mà một khi đã là vợ chồng thì chả việc gì mà phải giấu giếm với nhau cả.
Chồng tôi mà có một biểu hiện lạ cho dù là nhỏ, mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình thì cứ gọi là liệu thần hồn với tôi.
Chính vì vậy mà mọi chuyện diễn ra hàng ngày của tôi đều đem ra kể cho chồng con bằng hết. Từ những chuyện vui, chuyện buồn diễn ra hàng ngày, cho dù xảy ra tại nơi làm việc hay chuyện diễn ra khi đi trên đường, ngoài chợ tôi đều tâm sự, chia sẻ cùng chồng mình.
Và tất nhiên là cả việc chi tiêu hàng ngày, hay thu nhập được bao nhiêu tôi đều công khai với ông xã. Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì mình được sẻ chia, được cởi mở lòng mình với chính người mà hàng ngày mình vẫn đầu gối tay ấp.
Được cái chồng tôi cũng là một người biết thông cảm, biết sẻ chia những công việc nặng nhọc cùng vợ con. Ngoài giờ làm việc tại cơ quan, mỗi khi về nhà là anh lại phụ giúp tôi cùng nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và cùng tôi nuôidạy con cái.
Cho dù cuộc sống kinh tế thời khủng hoảng còn gặp nhiều khó khăn, thu nhập của cả hai vợ chồng không cao để có thể dư giả, tiết kiệm được tí nào. Có điều vợ chồng hòa thuận, biết cân đối, chia sẻ cùng nhau nên cuộc sống gia đình luôn thỏa mái. Con cái chăm ngoan, học hành tiến bộ như vậy là tôi đã hạnh phúc lắm rồi.
Video đang HOT
Còn nếu sau này cuộc sống đổi tha, chồng tôi mà có một biểu hiện lạ cho dù là nhỏ, mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình thì cứ gọi là liệu thần hồn với tôi. Anh mà xao nhãng vợ con, đua đòi, đàn đúm với mấy đồng nghiệp trong cơ quan để đi uống rượu, rồi về muộn ấy à thì tôi cho đứt gánh, đường ai nấy đi ngay.
Còn nặng tội đến mức lập cả một quỹ đen lên tới cả trăm triệu như chồng bạn Loan kia thì tôi cũng cho cạch luôn. Làm gì có kiều chồng nào coi vợ như người thừa như vậy. Đến nỗi tiết kiệm được một số tiền lớn đến thế mà vợ cũng không hề hay biết thì anh ta coi thường vợ quá rồi.
Một khi vợ chồng không còn sự tôn trọng trong cuộc sống sinh hoạt gia đình thì sống với nhau như vậy chỉ tội thêm ngượng ngùng. Chi bằng hay ly hôn ra tòa để mỗi người có một cuộc sống riêng như thế còn dễ chịu hơn nhiều.
Theo Nguoiduatin
Mối nguy hiểm với chồng khi nhà có em gái... nuôi
Tôi thấy hoang mang: "Giờ này là 2 giờ sáng anh ấy đi đâu được nhỉ?". Lúc tôi nặng nhọc bước lên tầng thì vô tình nghe tiếng cười nói phát ra từ phòng cô em gái nuôi của chồng...
Cuộc hôn nhân của tôi đang ở bến bờ của vực thẳm đổ vỡ. Dù mới kết hôn nhưng tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn vì không chịu nổi cú sốc này.
Ngày yêu nhau, tôi và chồng có một tình yêu đẹp. Ngày đó anh yêu chiều tôi rất nhiều, anh luôn nói sau này muốn tôi làm vợ của anh. Tôi ngây ngất trong niềm hạnh phúc của một người đang say men tình.
Ngày anh đưa tôi về ra mắt nhà chồng, mọi người đều tiếp đón niềm nở. Mẹ anh rất hiền lành còn bố anh thì điềm đạm, tôi đến lần đầu mà cảm giác như đã thân quen từ lâu.
Sau lần đó người yêu tôi cũng đưa tôi về nhà chơi nhiều hơn và trong những lần đó tôi có gặp cô em gái nuôi của anh. Cô ấy là con gái người bạn đã mất của bố chồng. Vì không ai cưu mang nên gia đình anh đưa cô ấy về nuôi như con gái ruột trong nhà.
Nhìn cô ấy chắc chỉ kém tôi vài tuổi, khuôn mặt xinh xắn. Gặp em gái nuôi của chồng tôi cũng chào hỏi niềm nở nhưng cô ấy có vẻ khó gần, tỏ ra không quý mến tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng chắc cô em gái sợ anh đi lấy vợ nên buồn. Nhìn cô ấy quấn quýt lấy người yêu tôi suốt đôi khi tôi cũng thấy ghen tỵ. Ngày chúng tôi cưới, mặt cô em gái cứ như đẫm lê, tôi cười chào hỏi mà cô ấy cứ bơ đi. Tôi thầm nghĩ: "Chắc mình sẽ khổ sở với cô em chồng này đây".
Trước mặt mọi người cô ấy diễn kịch nói năng niềm nở với tôi, nhưng sau lưng gặp mặt nhau nó không thèm chào chị dâu lấy 1 câu. Đã vậy còn sai tôi làm đủ thứ, tôi có nói chuyện với chồng nhưng anh ấy bảo: "Chắc do em suy nghĩ nhiều thôi, cái Hoa nó dễ thương hiền lành lắm". Tôi bực tức vì chẳng làm sao để vạch mặt cô em chồng nên đành ngậm ngùi nhẫn nhịn. Tôi cũng cố làm thân cô ấy nhưng cứ đến gần cô ấy lại xù lông lên nên đành chịu.
Cuộc sống ở nhà chồng trôi qua khá êm đềm, trừ những lúc em gái nuôi của chồng có nhà còn lại rất dễ chịu. Ngày tôi có bầu bố mẹ chồng rất quan tâm và không bắt làm việc gì cả. Chồng cũng khá quan tâm hai mẹ con. Rồi một hôm gần đây, chồng lên giường vuốt ve tôi. Nhưng vì tôi đang có bầu nên anh chỉ hôn bụng rồi hôn vợ và đi ngủ. Tôi biết chồng khá bức bối nhưng vì con nên anh phải cố.
Tôi ôm chồng ngủ ngon lành, đến nửa đêm tỉnh dậy thì không thấy chồng đâu. Tôi cứ nghĩ anh đi vệ sinh hoặc xuống phòng khách xem bóng đá. Hôm đó bố mẹ chồng tôi về quê để bàn chuyện xây nhà thờ nên nhà chỉ còn hai vợ chồng tôi và cô em gái nuôi.
Tôi dậy đi vệ sinh thì không thấy chồng đâu, xuống phòng khách cũng không có. Tôi thấy hoang mang: "Giờ này là 2 giờ sáng anh ấy đi đâu được nhỉ?". Lúc tôi nặng nhọc bước lên tầng thì vô tình nghe tiếng cười nói phát ra từ phòng cô em gái nuôi của chồng.
- Từ từ thôi anh, em nhớ anh quá, đêm nay anh ngủ lại với em nhé.
- Không được đâu, vợ anh phát hiện ra mất.
- Kệ chị ta, em ghét chị ta lắm, em yêu anh và em thấy rất khó chịu khi có người khác cướp anh đi.
- Em đừng nói thế, dù sao thì chúng ta làm thế này cũng không phải mà.
- Em với anh có cùng dòng máu đâu? Em mặc kệ đấy, em chỉ muốn tống mụ vợ anh ra khỏi nhà cho khuất mắt.
- Thôi ngoan nào để anh còn về phòng không lại bị nghi ngờ đấy.
Tôi bủn rủn hết chân tay suýt nữa bị té xuống cầu thang, tai ù đi vì những lời nói khủng khiếp đó. Tôi đưa tay đập mạnh vào cửa phòng rồi nói: "Lũ khốn nạn" sau đó lên phòng đóng sầm cửa lại. Chồng tôi rối rít chạy lên nhưng cửa đã bị khóa.
Tôi ôm bụng nằm khóc đau đớn, tôi thương con, thương chính mình. Hai con người đó khiến tôi thấy ghê tởm, sao họ có thể làm cái chuyện tày đình đó ngay trong nhà chứ. Liệu anh ta lấy tôi về là vì tình yêu hay chỉ để làm bình phong. Tôi thực sự thấy nghi ngờ điều đó, tại sao người chồng tôi hết mực yêu thương lại làm cái chuyện bỉ ổi như vậy? Nghĩ đến tôi thấy rùng mình. Nỗi đau vì sự phản bội trớ trêu này khiến tôi ngất lên ngất xuống.
Tôi thấy bế tắc và đau khổ vô cùng, tôi nên làm gì đây? Tôi có nên nói sự thật cho bố mẹ chồng biết không? Liệu rồi họ có tin tôi không? Đứa con trong bụng của tôi nữa, chẳng lẽ khi chưa sinh ra thì đã không có bố ở bên. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi đang dần kiệt quệ sức lực vì cú sốc này.
Theo Một Thế Giới
Tôi làm chủ cuộc sống Lứa tuổi 40 có giá trị riêng của nó. Đó là tuổi tôi làm chủ được cuộc sống của mình, chủ động trong những quyết định quan trọng. Có lúc soi gương thấy một đốm nâu xuất hiện hay một nếp nhăn trên khuôn mặt, tôi có lo lắng một chút, nhưng chỉ ngay lúc đó thôi. Khi ngồi cùng những người bạn,...