Chồng “tự xử” để quyết không có con với vợ
Mắt tôi nhòe đi khi ở dưới cùng của ngăn kéo là một loạt kết quả xét nghiệm khám tổng thể về cam kết thực hiện thắt ống dẫn tinh của chồng gần 5 năm trước. Anh làm vậy vì muốn không có con với bất cứ người phụ nữ nào.
4 năm trước, vợ chồng tôi kết hôn trong tâm thế bị ép buộc. Anh thì bị bên nhà trai thúc giục đến tìm hiểu tôi và cưới xin. Người thân anh làm vậy vì họ muốn anh quên đi bóng hình người con gái cũ (trước anh và một người con gái cùng làng yêu nhau song người ấy bị tai nạn mất). Còn tôi, cũng bị người nhà thúc đốc, vun vén vì con gái ở quê 30 cái xuân xanh được coi là gái ế.
Cứ thế, chúng tôi đi lại với nhau chừng 2 tháng thì tự nguyện kết hôn. Tuy kết hôn hơi muộn (tôi 30 còn anh 32 tuổi) song về hình thức bên ngoài, chúng tôi khá đẹp đôi. Cả hai vợ chồng cũng khá chững trạc và có công ăn việc làm ổn định tại nhà.
Anh là thợ sửa xe máy, còn tôi trước đó nhờ số vốn tôi đi xuất khẩu lao động về nên cũng tự mở một xưởng may công nghiệp riêng với hơn 10 công nhân. Hai bên gia đình tuy không thật khá giả nhưng cũng đủ ăn đủ tiêu. Chúng tôi cũng được bố mẹ chồng xây cho nhà riêng nhỏ hơn 40m2.
Hàng ngày, vợ chồng tôi ai làm việc của người nấy. Vì vẫn là vợ chồng son nên cả hai cũng rất quan tâm và yêu thương nhau.
Vợ chồng tôi kết hôn trong tâm thế bị ép buộc, anh thì bị bên nhà trai thúc giục đến tìm hiểu tôi và cưới xin (ảnh minh họa)
Chồng tôi là người đàn ông làm nhiều hơn nói. Anh hơi ít nói song rất tốt tính. Anh cũng không hề hút thuốc, uống rượu, chơi bài như nhiều người đàn ông khác. Nói chung, anh là người đàn ông của gia đình. Tôi cũng chăm lo làm ăn để có thể để dành chút tiền tích lũy cho kế hoạch có em bé chào đời.
Kết hôn muộn và lại là phụ nữ nữa nên khi lấy chồng xong, tôi khao khát có em bé sớm. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, tôi vẫn chưa thấy có dấu hiệu bầu bí mặc dù ngày ấy của tôi đến và đi vẫn rất đều đặn.
Thấy chồng vẫn bình thản, tôi đâm ra lo lắng. Vì thế, mấy lần tôi đã âm thầm tự đi khám tổng thể ở các bệnh viện lớn. Nhưng lần nào, kết quả thăm khám cũng bình thường, vậy mà chẳng hiểu sao tôi mãi chưa có tin vui.
Nhiều lần bi quan và chạnh lòng, tôi tâm sự với anh về điều này. Thấy vợ như vậy, anh vẫn nói có gì phải lo lắng và sốt ruột. Anh cũng nói cứ thoải mái lên, làm mẹ là thiên chức trời ban tặng cho phụ nữ, chỉ sớm hay muộn là gặp được con thôi. Nghe anh động viên thế, tôi lại yên tâm phần nào.
Video đang HOT
Cứ thế, 4 năm qua tôi phải sống cùng áp lực hiếm muộn mà không rõ nguyên nhân do đâu. Nhiều lần tôi cũng động viên chồng đi khám nhưng chồng bảo không đi vì anh vẫn khỏe mạnh, bình thường. Có một lần nghe người thân hai bên gia đình càm ràm mãi, anh cũng đi khám nhưng xin đi một mình cho nhanh gọn tiện. Về nhà anh vẫn khoe kết quả bình thường. Tôi cũng đã yên tâm hơn và nghĩ đúng như anh nói, chắc là duyên có con của vợ chồng tôi chưa tới.
Cho tới 2 ngày trước, anh quyết đóng cửa hàng đi nghỉ mát ở Cô Tô 4 ngày với vợ chồng mấy người bạn thân cùng lớp cấp 3. Trong chuyến đi du lịch hè này, tôi cũng định đi cùng anh như dự định. Nhưng đến hôm đi, tôi bất ngờ bị ốm và sốt cao khiến người rất mệt. Vì thế nên tôi để anh đi một mình và nằm nhà. Vì bị ốm, nên tôi nằm li bì tại nhà và không ra xưởng may.
Dưới cùng của ngăn kéo là một loạt kết quả xét nghiệm khám tổng thể về cam kết thực hiện thắt ống dẫn tinh của chồng gần 5 năm trước (ảnh minh họa)
Nhưng nằm mãi ở nhà một mình đến hôm thứ 2 không có chồng cũng chán. Tôi lần mò dậy dọn dẹp loanh quanh. Tôi mở ngăn tủ đựng những giấy tờ cá nhân của anh (ngăn tủ này tôi ít mở, mà mở để cất giấy tờ gì tôi cũng chỉ để vào đó luôn và ít có thời gian xem giấy tờ bên dưới). Tôi buồn cười khi đọc sổ học bạ, lưu bút ngày đi học và ngắm nhìn những tấm ảnh chân dung ngày còn bé tí của chồng.
Cứ giở hết chồng giấy tờ này thì chồng giấy tờ khác lại lộ ra. Ở dưới gần tận cùng của ngăn tủ, tôi còn thấy một phong bao thư thật to trong đó anh xếp một chồng những bức thư tình của người bạn gái cũ gửi. Dù biết xấu tính, nhưng tôi cũng tò mò đọc thử 1 vài bức thư.
Qua vài lá thư mà người con gái ấy gửi cho anh, tôi biết anh đã yêu cô ấy nhiều lắm và cô ấy cũng vậy. Rồi bất chợt tay tôi run lên khi đọc trên tay lá thư cuối cùng anh viết cho bạn gái sau ngày cô ấy bị tai nạn. Những lời chung tình trong thư của anh cứ như có muối xát vào trái tim tôi.
Trong bức thư anh tự viết và không gửi này, anh bảo rằng ngày giỗ đầu của bạn gái quá cố, anh tự mình vào viện thắt ống dẫn tinh. Bởi anh nguyện đời này chỉ yêu một mình cô ấy. Cho dù mai này, vì cuộc sống anh có phải lấy vợ, có cuộc sống mới hay anh có nhỡ buồn mà sinh hư chơi bời gái gú, anh cũng sẽ không bao giờ cởi để thông “đường truyền” này vì muốn không có con với bất cứ người đàn bà nào, không muốn để lại hậu quả nào.
Tá hỏa với những bí mật “chôn chặt trong câm lặng” mấy năm của chồng trong bức thư chung tình, tôi không tin nổi trên đời vẫn có người đàn ông chung tình như chồng tôi. Tôi cố tìm thêm những bằng chứng để có thể chứng thực anh có thực hiện như lời anh hứa trong thư với người bạn gái quá cố không.
Và rồi, mắt tôi nhòe đi khi ở dưới cùng của ngăn kéo là một loạt kết quả xét nghiệm khám tổng thể về cam kết thực hiện thắt ống dẫn tinh của chồng gần 5 năm trước. Tôi suy sụp và đau khổ vô cùng.
Tại sao trong khi tôi sốt ruột vì sợ bị hiếm muộn, sốt ruột và mệt mỏi vì phải đi khám vô sinh thì anh lại thản nhiên lừa dối tôi? Chẳng lẽ anh không hề dành cho tôi một chút tình cảm nào sao? Tôi chỉ là người vợ hờ của anh không hơn không kém à?
Còn 2 ngày nữa là anh sẽ đi Cô Tô về rồi. Tôi có nên làm um chuyện này lên với anh và với bố mẹ chồng không? Hay tôi cứ lẳng lặng và thản nhiên như chưa biết về bí mật này của anh? Tôi đau khổ và rối bời quá. Giờ tôi không thể nghĩ ra được mình sẽ phải làm gì, làm như thế nào? Tôi chỉ thấy lòng tự trọng và tự ái của một phụ nữ, của một người vợ đang bị tổn thương trầm trọng. Tôi đang nghĩ tới 2 chữ ly hôn.
Theo Blogtamsu
Tôi đã hắt nguyên bát nước mắm vào mặt người yêu
Không nghe thêm được nữa, tôi đứng phắt dậy chạy sang bàn anh ta, hắt nguyên bát nước mắm vào người tên Sở Khanh đó rồi bỏ về.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 28 tuổi, tuy chưa đến mức xếp vào hàng "tồn kho" nhưng nguy cơ ế cũng rất cao. Cả công ty chỉ còn tôi với cô Hồng 45 tuổi phụ trách bếp ăn là chưa có chồng. Một phần vì công ty tôi nhiều nữ nên khó để tìm người yêu trong cùng chỗ làm, nhưng nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng "lẻ bóng" của tôi đến giờ phần nhiều là do tôi.
Chắc hẳn nhiều bạn sẽ nghĩ rằng tôi kén cá chọn canh, nhưng không phải vậy. Tôi có vẻ ngoài không ưa nhìn nếu không muốn nói là "cá sấu chúa". Dù đã đầu tư nhiều tiền vào công cuộc làm đẹp và ăn mặc nhưng cũng không cải thiện được là bao. Tôi cũng nghĩ đến việc thẩm mỹ nhưng lại sợ đau và để lại di chứng nên lại chùn bước.
Tuổi xuân ngày càng rời xa mà tôi mà một nửa vẫn chưa xuất hiện khiến tôi ngày càng sốt ruột. Tôi ngại nhờ người mai mối vì khá "mất giá" nên việc có bạn trai lại càng xa vời.
Cho đến một ngày, công ty tôi có một chàng trai mới chuyển về, làm cùng phòng ý tưởng với tôi. Đó là Vương, cậu chàng khá đẹp trai và kém tôi hai tuổi. Vương khéo léo, ăn nói lại có duyên nên được lòng nhiều người. Đợt vừa rồi công ty tôi có một hợp đồng lớn, tôi và Vương thường xuyên phải ở lại tăng ca cùng nhau. Tiếp xúc nhiều, tôi càng nhìn thấy nhiều điểm tốt của Vương và dần phải lòng cậu ấy.
Tôi không dám "tấn công" Vương vì nghĩ một chàng trai như thế sao có thể phải lòng mình. Thế nên, ngày Vương thổ lộ tình cảm, tôi như vỡ oà trong sung sướng. Mọi chuyện đến với tôi như một giấc mơ, tôi cảm thấy thời gian độc thân kia thật xứng đáng để tôi có thể gặp được cậu ấy.
Từ ngày yêu Vương, tôi cố gắng rất nhiều. Tôi dành hết thời gian mình có để chăm lo cho cậu ấy: nấu bữa sáng, giặt đồ,... tôi đều làm. Tôi biết mình không xứng về ngoại hình với Vương, gia đình cũng không giàu có nên tôi phải nỗ lực hơn các khoản khác để Vương có thể tự hào có người yêu đảm.
Tôi tin Vương yêu tôi thật lòng vì tôi không có gì để lợi dụng: không nhan sắc, không tiền bạc, tôi chỉ có tấm lòng và tình cảm chân thành nhất dành cho cậu ấy.
Bên nhau, Vương thường hay đòi hỏi "chuyện ấy" khá kỳ quặc nhưng tôi vẫn chiều theo dù không muốn. Tiền tôi kiếm được không nhiều nhưng đủ để tôi sống thoải mái, giờ tôi dành phần lớn để mua đồ cho Vương, thi thoảng còn dúi thêm cho chàng dăm bảy trăm để tiêu vặt.
Mỗi lần giận nhau, không bao giờ Vương làm hoà trước dù cậu ấy sai, người xuống nước luôn là tôi. Có những buổi hẹn hò, tôi ngồi đợi đến nửa buổi chẳng thấy Vương đâu, tôi gọi điện thì anh bảo đi nhậu mà quên mất, tôi buồn nhưng vẫn bỏ qua. Nhiều người bảo tôi dại nhưng thực ra, tôi muốn bảo vệ tình cảm mà khó khăn lắm mình mới tìm thấy này.
Mai là kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của chúng tôi. Chuẩn bị cho anh ấy một cái bánh gato thật xinh, một đôi giày thật đẹp mà tôi phải tiết kiệm nửa tháng lương, diện vào bộ trang phục đẹp nhất của mình, tôi vui vẻ đến chỗ hẹn. Đợi gần 30 phút vẫn chưa thấy Vương đến, tôi gọi cho anh. Hi vọng anh không quên mất ngày kỷ niệm của chúng tôi, hôm qua tôi đã nhắc đi nhắc lại với anh rồi mà.
Vương không nghe máy, anh chỉ nhắn tin lại cho tôi "anh đang đi có việc với bạn" qua viber. Đọc tin nhắn mà tôi tức muốn đánh người, sao anh có thể quá đáng như thế? Tôi chú ý đến phần hiển thị trên viber ở phần vị trí, anh thường để định vị do tôi yêu cầu vì muốn biết anh ở đâu khi không có tôi.
Mọi khi thì không sao, nhưng lần này tôi rất bực vì anh lại đi nhậu vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, tôi muốn đến tận nơi để "xả giận".
Đi xe đến điểm báo trên máy điện thoại, tôi nhận ra ngay dáng anh bên bàn nhậu với đám chiến hữu. "Xấu chàng thì hổ ai", lúc đầu đến tôi khá hùng hổ, giờ tôi lại hơi chùn bước, tôi sợ sẽ làm Vương cáu. Nhẹ nhàng ngồi xuống bàn gần anh, tôi đoán không ai nhận ra mình vì hôm nay tôi trang điểm và ăn mặc rất khác nên không thấy tiếng ai gọi lại.
"Cá sấu chúa nhà mày vừa gọi à, tao vẫn không hiểu sao mày lại cặp với cái bà xấu thế?", tiếng một cậu bạn của Vương oang oang. Tôi đứng hình trước lời nói của cậu ta, chỉ thấy Vương cười vang: "Bọn mày biết một mà không biết hai, bà ấy xấu nhưng bù lại, cực nhiều điểm hữu dụng".
Không nghe thêm được nữa, tôi đứng phắt dậy chạy sang bàn anh ta, hắt nguyên bát nước mắm vào người tên Sở Khanh đó rồi bỏ về.
Theo Motthegioi
7 mẫu đàn ông đừng yêu và cũng đừng cưới làm chồng Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần. Đã 10 ngày rồi tôi chưa được gặp con. Đây là hình phạt mà chồng dành cho...