Chồng tự nguyện đẩy tôi vào tay của bạn trai cũ
Hiểu rằng chẳng thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho vợ nên anh chủ động để tôi và tình cũ tái hợp.
Trước khi đến với người chồng hiện tại, tôi đã trải qua cuộc tình lãng mạn. Hai đứa quen nhau hồi năm nhất đại học. Ngày gặp anh, tôi cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ gắn chặt với người đàn ông này bởi tôi và anh đều cảm nhận rõ định mệnh như run rủn để hai đứa gặp nhau, yêu nhau.
Là dân ngoại tỉnh lên thành phố học, để có tiền trang trải cuộc sống ngoài thời gian đi học trên lớp, tôi và anh phải đi làm thêm. Những đồng lương ít ỏi, những vất vả không càng làm chúng tôi hiểu nhau hơn, đồng cảm hơn.
Khi tôi đang học năm thứ 3 đại học, thì tai ương ập xuống, cha bỗng dưng lâm bệnh nặng phải cấp cứu trên tuyến đầu. Chi phí cho việc chưa trị rất lớn trong khi gia đình thuộc loại nghèo nhất làng. Đang lúc túng bấn, người đàn ông giàu có là chủ nơi tôi làm việc tình nguyện giúp đỡ. Anh đã theo đuổi tôi nhiều tháng qua. Anh thổ lộ rằng đã dành trọn tình cảm cho tôi nhưng sự gượng ép là điều anh không hề muốn nên món tiền anh cho mượn hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm. Đang chới với, tôi tất nhiên không từ chối sự giúp đỡ đó.
Cha khỏi bệnh nhưng mắc món nợ lớn, tôi và người yêu chỉ còn tự nhủ cố gắng đi làm trả nợ dù anh không hề thúc giục.
Chồng tự nguyện đẩy tôi vào tay bạn trai cũ. Ảnh minh họa.
Sóng gió tiếp tục lại nổi lên vài tháng sau đó, lần này đến lượt mẹ phải cấp cứu. Đau đớn hơn mọi nỗ lực cứu chữa đều vô vọng. Món nợ cũ từ ông chủ trẻ chưa trả hết, lại thêm khoản vay mới.
Trước lúc nhắm mắt, mẹ đã gọi tôi lại và muốn tôi hứa sẽ kết hôn với anh, người đàn ông mà mẹ cảm nhận là người tốt. Bà nói đó sẽ là người đàn ông mang lại hạnh phúc cho tôi, rồi ép con gái đồng ý. Muốn làm mẹ vui tôi chẳng nỡ từ chối, đó cũng là điều duy nhất còn lại mà tôi có thể làm cho mẹ mình.
Vậy là tôi và người đàn ông đó đã cưới chạy tang trước khi mẹ rời xa thế giới theo đúng ý nguyện của bà. Tôi cũng dành tình cảm cho chồng của mình nhưng đó không phải là sự rung động đôi lứa mà chỉ đơn thuần là quý mến của người em với người anh trai. Tôi từng cố gắng yêu anh, thay đổi mình, bắt trái tim mình bởi dù sao đó cũng là người đàn ông tốt, yêu tôi thật lòng nhưng dù đã cố gắng bao nhiêu, tôi lại chẳng thể làm được. Có nhiều khi tôi tự trách bản thân mình khi không thể đáp lại tình cảm của một người đàn ông đã yêu mình thật lòng, vì mình mà làm mọi thứ, hy sinh và chịu đựng rất nhiều.
Video đang HOT
Ngay cả khi cậu con trai đầu lòng trào đời, tình cảm của tôi dành cho chông vẫn vậy, vẫn chỉ như một người chịu ơn với ân nhân của mình. Anh luôn nuôi hy vọng rồi vợ sẽ yêu mình, anh làm mọi việc vì điều đó. Nhưng rồi anh cũng hiểu ra rằng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả.
Biết vợ vẫn nhớ nhung người cũ, vẫn dành tình cảm sâu nặng cho mối tình đầu chồng tôi một lần ghen, trách mắng. Anh chỉ nói có lẽ hai đứa không có duyên phận và anh cũng thừa nhận đám cưới không nên diễn ra.
Thế rồi chồng âm thầm sắp xếp để tôi gặp lại bạn trai cũ. Hai đứa đã phải nói lời chia tay trong nước mắt vì lời hứa của tôi với mẹ. Bạn trai cũ hiểu nên chẳng hề oán trách. Giờ thì tôi đang hạnh phúc với tình yêu đích thực của mình nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với chồng cũ, tôi cảm thấy mình nợ anh quá nhiều nhưng chẳng thể làm gì để đáp lại…
Theo Phunutoday
Lẽ nào vì lý do đó mà chồng "trở mặt" với tôi?
Đã gắng nén nước mắt về làm vợ anh, nhưng gia đình chồng vẫn luôn coi tôi như người ngoài, hờ hững và bạc đãi tôi sau 3 năm chung sống.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê. Gia đình tôi có năm chị em gái. Tôi là con gái út. Bố mẹ tôi là nông dân nhưng đều cho chúng tôi ăn học đàng hoàng. Hai chị dạy mầm non, hai chị khác là giáo viên tiểu học. Riêng tôi làm văn thư cho một trường cấp hai. Có lẽ vì nhà có nhiều con gái nên bố tôi rất nghiêm khắc. Ông quản lí tất cả mọi việc của con cái rất chặt chẽ. Tính ông gia trưởng nên có những chuyện làm chúng tôi rất buồn, cảm giác như bố không hiểu mình.
Các chị lớn đã có gia đình. Các anh rể đều được bố lựa chọn. Nhiều lần tôi cũng giới thiệu bạn trai cho cả nhà. Nhưng bố luôn là người quyết định cuối cùng. Năm tôi 26 tuổi, bố tôi qua đời vì tai nạn lao động. Tôi lúc ấy vẫn độc thân. Mấy chị buồn buồn nói: "Có lẽ duyên mày chưa tới". Năm tôi 28 tuổi, anh rể giới thiệu anh cho tôi. Anh làm quản lí nguyên liệu cho nhà máy đường.
Những ngày mới gặp, thật ra tôi không có nhiều ấn tượng về anh. Anh cao, hơi gầy, da ngăm đen. Chị tôi còn nói nhỏ: "Nó nhậu nhiều lắm" làm tôi càng ngại. Nhưng sau vài lần đi chơi cùng nhau, nghe anh tâm sự, tôi có cảm tình. Anh mất vợ đã 3 năm và có một đứa con gái 5 tuổi. Bao năm qua anh vẫn gà trống nuôi con. Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh. Sau những lần đến nhà chơi, con gái anh cũng rất quý mến tôi.
Sau một năm quen nhau, chúng tôi quyết định kết hôn. Mặc dù còn lăn tăn chuyện mẹ kế-con chồng, nhưng tôi tự an ủi mình sống tốt là được.
Khi ra mắt gia đình chồng và nói chuyện với mọi người. Bố mẹ anh có nói sẽ cho đất để chúng tôi xây nhà riêng, vì ngôi nhà hiện tại đứa em trai của anh đang sống cùng vợ. Mà em dâu anh đang cùng buôn bán quần áo với mẹ anh.
Tôi đang cảm thấy bình thường thậm chí rất vui thì bố anh tiếp tục: "Nhưng sau khi xây nhà xong thì phải đem bàn thờ của vợ cũ về thờ". Tôi vô cùng ngạc nhiên và xin gia đình chồng cho thời gian suy nghĩ.
Sau đó tôi có nói riêng với anh: "Nếu như ngôi nhà của anh và chị trước đây cùng nhau xây dựng thì em không có ý kiến gì hết. Vì em là người đến sau. Nhưng nhà mới, anh và em cùng góp công xây dựng sao có thể làm theo ý bố được. Chị mất lâu rồi, giờ anh lấy em, anh có thể để việc thờ cúng cho bố mẹ của chị cũng được mà." Anh đồng ý với tôi. Nhưng khi anh nói lại với bố mẹ thì mẹ anh nói: "Không đồng ý thì khỏi xây nhà".
Chúng tôi quyết định lễ cưới chỉ làm đơn giản, như một buổi tiệc thân mật để họ hàng hai bên biết mặt dâu rể. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi hiện giờ chỉ còn tôi sống với mẹ. Nên nghe nói vậy tôi bảo anh sau khi cưới anh về ở với tôi. Anh cũng đồng ý vì thuận lợi cho công việc của cả hai. Bố mẹ anh lại o ép rằng nếu anh ở rể thì con gái anh sẽ ở với ông bà nội và không được theo anh. Tôi rất buồn vì cảm giác cả gia đình chồng đã không có ấn tượng tốt về mình. Nhiều lúc tôi nghĩ những điều mình nói chẳng lẽ vô lý lắm sao?
Anh vẫn quyết định kết hôn với tôi. Lần đầu tiên nhà anh thuê xe lên nhà tôi chơi để bàn bạc các lễ sắp tới. Mẹ anh nói: "Đường sá xa xôi, sau lần gặp này coi như xong mọi chuyện, chỉ chờ đến ngày cưới". Nói xa cũng không hẳn, từ nhà anh đến nhà tôi khoảng 60 km, đường bê tông thuận lợi xe máy, ô tô có thể đi được. Mẹ tôi không đồng ý. Mẹ tôi nói trước khi cưới ít ra cũng thêm một lễ nữa.
Vì anh là người từng có gia đình. Còn tôi cũng không thích phô trương. Nên chúng tôi quyết định lễ cưới chỉ làm đơn giản, như một buổi tiệc thân mật để họ hàng hai bên biết mặt dâu rể. Cả hai gia đình đều đồng ý.
Nhưng trước khi cưới hai tuần là giỗ của vợ cũ anh. Tôi cứ nghĩ sẽ làm bên nhà bố mẹ ruột của chị vì dù sao thì anh cũng sắp tái hôn. Thế mà không phải, gia đình chồng vẫn làm giỗ, lại còn làm rất lớn, hơn 15 bàn tiệc. Gần bằng đám cưới của tôi với anh. Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thắc mắc với bố anh, ông bảo: "Làm lớn để trả nợ miệng, con thấy khó chịu thì không cần đến dự". Trên đường về tôi cố chịu đựng nhưng nước mắt cứ chảy.
Rồi anh và tôi cũng cưới nhau. Vàng cưới là tiền của anh để dành bao lâu nay. Mẹ tôi và tôi cũng góp thêm để bớt xấu hổ trước họ hàng. Sau khi cưới anh về sống ở rể nhà tôi. Cuối tuần tôi và anh về thăm con anh. Bé còn nhỏ khá vô tư nên quấn quít tôi. Nhưng gia đình chồng nhìn tôi hờ hững, cảm giác như người xa lạ nên đôi khi anh về thăm bé một mình.
Thời gian đầu anh và tôi sống khá tốt. Anh cũng bớt nhậu. Nhưng sau hai năm, nhà máy thừa người nên anh bị buộc thôi việc. Lương trợ cấp thất nghiệp ít, anh lại rãnh rỗi nhiều. Anh đi chơi và về nhà bố mẹ ruột nhiều hơn. Chúng tôi lại chưa có con nên cuộc sống nảy sinh nhiều mâu thuẫn, đặc biệt là mỗi lần anh về nhà bố mẹ lên.
Tôi hiểu được cảm giác của anh nên cố chịu đựng. Tôi cũng cố hòa hợp với bố mẹ chồng. Nhưng mỗi lần về chơi chỉ có bố chồng. Còn mẹ chồng tôi và em dâu thì buôn bán về trễ, chào xã giao rồi họ ngủ, họ không thèm hỏi tôi lấy một câu.
Sau đó anh xin được việc khác. Trớ trêu thay chỗ làm việc của anh khá gần nhà bố mẹ chồng. Anh ở lại thường xuyên hơn. Sáng anh có thể chở con đi học, chiều có thể đón về. Cảm giác chông chênh trong cuộc sống hôn nhân bắt đầu xuất hiện trong tôi. Không có nhà chung, không có con chung, không được sự ủng hộ của gia đình chồng. Nhiều lúc tôi sợ mất anh, nhiều khi lại trách mình ngày đó sao lại chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Đã gắng giấu nước mắt làm vợ anh mà sao tôi vẫn bị gia đình chồng bạc đãi như vậy? (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm chung sống, tôi và anh đồng ý đi khám xem vì sao hiếm muộn. Kết quả thật bất ngờ anh không có khả năng sinh con. Khi về tôi không nói gì cho bố mẹ chồng. Chỉ nói cả hai đều bình thường, có lẽ cần thêm thời gian. Nhưng mẹ chồng tôi và em dâu cười mỉa mai, như là tôi nói dối. Tôi nói với anh: "Con cái quan trọng nhưng vợ chồng quan trọng hơn. Em không trách anh gì hết. Đi làm tối về ở với em".
Nhưng anh thay đổi rất nhiều. Anh không về nhà tôi nữa mà ở luôn nhà bố mẹ đẻ. Mỗi lần tôi về thăm, anh không thèm nhìn, không nói chuyện và cũng tránh mặt. Nhiều lúc tôi đợi anh từ sáng đến chiều, khi về anh say và nói những câu rất nặng: "Cô tưởng cô ngon lắm sao? Tôi đâu có cần cô. Tôi cũng đâu có muốn thấy mặt cô. Vì cô tôi bỏ cha bỏ mẹ, bỏ con cái nhưng được gì? Cô muốn điều gì ở tôi nữa?"
Thật sự tôi rất bất ngờ. Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ. Tôi im lặng vì biết nói thêm cũng đâu có được gì nhưng lòng rối bời, hôn nhân là tự nguyện, ngày đó tôi đâu có ép buộc anh.
Về nhà tôi gọi điện, nhắn tin cho anh. Tôi không trách móc gì hết. Chỉ mong anh và tôi có thể tiếp tục. Nhưng rồi ở lần gặp nhau gần đây nhất, trước mặt bố mẹ anh, anh đã đưa đơn li hôn. Tôi khóc nhờ bố mẹ anh nói giúp một câu, nhưng hai ông bà cũng hờ hững trong chuyện này.
Đến với nhau vì tình yêu, đã vượt qua mọi ngăn cản để thành vợ chồng. Nghĩa vợ chồng cũng mặn nồng hơn ba năm. Lẽ nào với anh chỉ là một cuộc dạo chơi? Lẽ nào lòng anh thay đổi nhanh đến vậy. Tâm trạng tôi rối bời. Nỗi buồn cứ làm tràn cảm xúc. Tôi hoang mang và chẳng biết bám víu vào đâu. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Ván bài của tôi đã không thắng nổi vợ anh Tôi sợ chị ta lại làm những chuyện gì khủng khiếp với anh nên đã chủ động hẹn gặp vợ anh để "ngửa bài". Ảnh minh họa: Internet Anh làm cùng phòng với tôi và hơn tôi năm tuổi. So với nhiều người trong công ty, anh còn thua kém họ về nhiều mặt. Anh không đẹp trai, cũng không giàu có như...