Chồng trượt dài trong vòng tay của gái trẻ
5 năm chồng tôi vướng vào lưới tình với gái trẻ. Khi cô ta quyết định buông tay, chồng tôi gần như điên dại vì không chịu đựng nổi.
Nhìn lại quãng thời gian gần 5 năm sống với cảnh chồng ngoại tình tôi vẫn không thể hiểu sức mạnh nào khiến tôi có thể gồng mình lên để chịu đựng được nỗi nhục nhã và đớn đau như thế. Có lẽ lí do lớn nhất khiến tôi dám đương đầu với nỗi đau này là vì các con. 3 đứa con thơ vô tội của tôi sẽ sống như thế nào khi bố nó bỏ nhà đi theo một người trẻ măng, gia đình tan đàn xẻ nghé. Cứ nghĩ tới cảnh đó tôi lại nhắm mắt nuốt cơn căm hận vào lòng, chấp nhận chia chồng cho một cô gái kém mình hàng chục tuổi.
Có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin nổi có ngày chồng mình lại lao vào ngoại tình như con thiêu thân lao vào lửa như thế. Chúng tôi nào đâu có phải là bố mẹ mai mối, đến với nhau không có tình yêu. Nếu so với nhiều cặp đôi khác, tình yêu của chúng tôi đã từng khiến rất nhiều người ngưỡng mộ. Yêu nhau gần 6 năm mới cưới, ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ chẳng còn điều gì có thể ngăn cản được nữa. Vậy mà không, một người đàn bà trẻ măng, non nớt chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến gia đình tôi tan nát thế này.
Lần đầu mang thai, tôi sinh đôi. Niềm vui nhân đôi kèm theo đó cũng là những vất vả, mệt mỏi nhân gấp hai. Đó là những tháng ngày khó khăn của cả gia đình, đặc biệt là chồng tôi. Anh lao vào làm việc, tôi cũng cố gắng hết sức để hỗ trợ chồng. Thật may, ông trời không phụ lòng, chồng tôi thăng tiến công việc, thu nhập cũng ngày một khá lên.
Chồng tôi vướng vào lưới tình với cô gái trẻ măng và tôi phải cắn răng chịu đựng 5 năm trời (Ảnh minh họa)
Tôi những tưởng cuộc sống vợ chồng như thế sẽ mãi ổn định và hạnh phúc. Thế nhưng trong khoảng thời gian tôi sinh lần hai, chồng tôi đã ngoại tình. Điều khốn khổ là ở chỗ, cô gái mà chồng tôi ngoại tình mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất. Khi tôi phát hiện ra, chồng tôi nói rằng chỉ thương cô gái đó nhà nghèo, muốn giúp đỡ chứ không có gì. Anh coi đó như là một việc từ thiện cần phải làm để tích đức cho gia đình tôi.
Là một người phụ nữ ai mà không ghen, không đau khi biết chồng mình thân thiết với một cô gái trẻ. Thế nhưng khi chồng tôi nói sẽ không bỏ vợ, chỉ giúp cô gái kia đến bao giờ cô ấy ra trường thì sẽ thôi nên tôi đành cắn răng chịu đựng. Bỏ chồng không khó nhưng bỏ chồng khi có ba đứa con cần một gia đình thì khó vô cùng. Vậy là tôi chấp nhận coi như không biết để chờ đợi ngày cô ta ra trường và mối quan hệ của họ sẽ chấm dứt. Dù sao tôi cũng hi vọng người trẻ tuổi như cô ta chỉ bám vào chồng tôi để lợi dụng rồi sau này sẽ tự tìm cho mình một nơi chốn khác để nương thân.
Cả 2 tháng nay chồng tôi như người mất hồn vì cô gái kia về quê. Tôi cảm thấy mình vô hình trong cuộc đời anh ta và sự nhẫn nhịn của tôi dường như đa đến tột cùng rồi. (Ảnh minh họa)
Gần 5 năm qua đi, cô gái đó cũng đã tốt nghiệp ra trường. Ngần ấy thời gian tôi sống trong cảnh chấp nhận chia chồng cho cô ta. Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất là khi cô ta quyết định về quê lập nghiệp thì chồng tôi bắt đầu suy sụp, đau ốm và dường như phát điên lên vì xa cô ta.
Bao năm qua tôi cứ nghĩ chồng tôi bị cô ta mồi chài, lợi dụng chuyện tiền bạc và sắc đẹp làm chồng tôi u mê. Thế nhưng giờ nhìn thấy chồng như rồ dại lên vì phải xa người tình tôi hoang mang cực độ. Tôi không hiểu có phải chồng tôi bị bỏ bùa không mà lại trượt dài trong con đường tình lầm lạc đó. Tôi đã nghĩ mình chờ đợi đến giờ để tha thứ dẫu rằng tim đau lắm. Vậy mà có vẻ như ngay cả cái quyền chấp nhận một ông chồng phản bội tôi cũng không có nữa.
Cả 2 tháng nay chồng tôi như người mất hồn vì cô gái kia về quê. Tôi cảm thấy mình vô hình trong cuộc đời anh ta và sự nhẫn nhịn của tôi dường như đa đến tột cùng rồi.
Tôi muốn ly hôn nhưng lại nghĩ thương mình, thương các con. Bao năm qua chịu cảnh chia chồng còn cố được, giờ họ xa nhau rồi thì tôi lại ly hôn. Như thế có phải tôi dại dột quá không?
Theo Eva
Video đang HOT
Bị người yêu "bắt gặp" khi ở khách sạn
Khi nghe tiếng gõ cửa, cậu tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi ra mở... và thật không ngờ khi đó lại là anh. Anh đã thuê một phòng khách sạn kế bên theo dõi hai cậu cháu tôi...
Khi tôi viết lên những dòng chia sẻ cùng bạn đọc là khi ấy trái tim tôi đau đớn và tuyệt vọng đến tột cùng. Bởi lẽ tình yêu của tôi đã ra đi, ra đi khi tôi đang sống trong niềm hạnh phúc vô bờ vì có anh!
Chúng tôi yêu nhau, có thể nói đó là một tình yêu mãnh liệt. Tình yêu ấy tưởng chừng như không thể chia lìa vì ở đó có tình yêu của anh tha thiết cháy bỏng, có tình yêu của tôi thầm lặng lớn lao. Hơn thế nữa tình yêu của chúng tôi đều được gia đình chấp thuận và ủng hộ khi tôi mới chỉ là cô sinh viên năm 2, còn anh thì vừa học vừa làm.
Tôi tin tưởng vào tình yêu đó tuyệt đối, còn anh cũng xác định tôi sẽ là người vợ của đời anh. Tôi tin anh tuyệt đối, nguyện sống bên anh trọn đời và sẽ là một người vợ thủy chung trọn đạo lý.
Những tháng ngày trôi qua thật đẹp, đôi khi giận hờn trách móc, có lúc lại mạnh mẽ quyết liệt... và anh đã luôn bên cạnh tôi như thế! Càng ngày tôi càng thấy yêu anh hơn, dù đôi lúc mệt mỏi vì những chuyện vô cớ, những ghen tuông hờn trách.
Tôi thiết nghĩ anh yêu tôi, yêu hơn cả bản thân anh vì tôi, anh có thể từ bỏ mọi thứ. Còn tôi thì thầm cảm động, thầm khuất phục, thầm vun đắp cho tình yêu đơm hoa kết trái. Đối với tôi, anh là người chưa thực sự hoàn hảo nhưng tình yêu của anh lại quá hoàn hảo.
Tôi thầm cảm ơn trời đã mang anh đến bên tôi! Ở nơi anh tôi nhận được tình yêu thương hết mực, sự chăm sóc chân thành lớn lao. Anh sợ tôi ốm, sợ tôi mệt nhọc, sợ sau này tôi phải khổ bởi vậy mà anh luôn cố gắng làm việc, luôn chiều chuộng tôi hết khả năng của mình.
Là con gái út trong gia đình vốn được yêu chiều và có nhiều vệ tinh theo đuổi nên tính khí tôi trở nên bướng bỉnh nhưng không vì thế mà tôi coi nhẹ tình cảm của anh dành cho tôi. Tôi yêu anh thật nhiều, trao trọn trái tim, dành cho anh tất cả tình yêu nơi tôi - và tôi trở thành của anh.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ là người chồng trong tương lai không xa. Chúng tôi đã vẽ ra một viễn cảnh đẹp có một gia đình nhỏ, có những đứa con giống anh và giống tôi. Như trong bài hát "Bức thư tình đầu tiên" của nhạc sĩ Đỗ Bảo mà anh thích "Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu em ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài..." Tôi đã bật khóc khi nghe lại những giai điệu quen thuộc đó. Có lẽ là vì tôi nhớ anh tha thiết...
Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc có anh thì sóng gió ập đến, thật ngang trái và trớ trêu...
Câu chuyện tôi kể ra đây là sự thật, sự thật cho cái kết tình yêu. Ngày hôm đó chúng tôi giận hờn vu vơ vì những chuyện không đâu, rồi chẳng ai nói chuyện với ai, tôi đã đợi chờ một dòng tin nhắn ngắn ngủi của anh để mọi giận hờn tan biến hết thế nhưng... tiếc thay, vẫn chỉ là sự im lặng.
Cũng đúng ngày định mệnh người cậu họ hàng của tôi từ Đà Nẵng bay ra Hà Nội, 2 cậu cháu đi ăn trưa cùng nhau, sau đó sẵn sự bực dọc tôi theo cậu ra Hải Phòng, nơi cậu ra để giải quyết công việc. Tôi muốn đi chơi, đúng hơn là tránh né để không gặp anh, để anh sợ và hốt hoảng đi tìm tôi...
Đúng 7 giờ tối, tôi và cậu ra Hải Phòng thuê một phòng đôi ở khách sạn gần nơi cậu làm việc. Việc ở cùng phòng với cậu mình tôi thực sự không chút đắn đo suy nghĩ vì tôi coi cậu như người thân trong gia đình và tôi tự hỏi, đó không biết có phải một suy nghĩ đơn giản của người con gái 21 tuổi như tôi không?
Mọi chuyện vẫn bình thường, buổi tối cậu làm việc, tôi thì xem phim. 12 giờ đêm cậu vẫn phải đưa giấy tờ cho thủ trưởng đơn vị. Đêm đó tôi mất ngủ vì không quen nhà, sáng thì dậy thật sớm. Cậu cũng vậy... cậu dậy sớm để làm việc với đống giấy tờ bừa bộn trên giường của cậu, còn thì vẫn nằm lười xem phim.
Chúng tôi đã có những tháng ngày thật hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Cậu làm việc với chiếc laptop, vẫn cởi trần mặc quần đùi như ở nhà vậy. Điều đó với tôi là bình thường vì lúc trước cậu vẫn như thế. Ấy thế mà mọi chuyện chẳng như tôi nghĩ...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu ra mở cửa. Và anh - anh đứng đó. Tôi ngỡ ngàng vì anh đến, đến và thuê phòng kế bên. Anh bước chân vào phòng và nói, "Cháu là người yêu T, cháu đến gặp T". Thực sự tôi đã rất ngạc nhiên vì anh đến.
Tôi ra ngoài nhưng không ai nói với ai lời nào. Tôi bước vào phòng anh để nghe anh nói nhưng anh im lặng. Anh ra về sau đó mà tôi không hay biết. Buổi trưa tôi gọi điện rủ anh đi ăn cùng 2 cậu cháu nhưng anh nói anh đã về Hà Nội.
Anh đã nói chia tay tôi. Vì giận anh, tôi đã ở lại Hải Phòng 2 ngày nữa. Hai ngày tôi sống trong sự thấp thỏm buồn rầu. Tôi tưởng như mọi chuyện vẫn sẽ bình thường, tưởng như chỉ là giận hờn, tưởng như anh đến chỉ để biết rằng tôi bình yên khi đi cùng cậu. Nhưng tôi đã lầm...
Anh về và phán xét tất cả, đổ lỗi cho sự ham vui của tôi, điều khủng khiếp nhất đối với tôi đó là anh đổ lỗi cho mối quan hệ bất chính giữa tôi và cậu...
Thật đau đớn, tôi tổn thương đến tận cùng, tôi đã căm phẫn vì những suy nghĩ ích kỉ ấy trong anh. Tôi uất hận vì anh không dành lòng tin ấy cho tôi.
Cuộc đời này trớ trêu biết mấy khi anh đem tất cả ra phơi bày, gia đình anh, gia đình tôi, bạn bè anh, bạn bè tôi... Anh đem ra khi không cần biết đúng sai. Anh khẳng định mọi thứ theo ý anh là đúng. Anh điên cuồng làm tổn thương tình yêu của tôi đối với anh bấy lâu nay. Trái tim tôi rỉ máu đến xót xa...
Tôi đau đớn hơn lúc nào hết về sự phán xét vội vàng của anh, về lòng tin nhỏ bé nơi anh, về cả những suy nghĩ chật hẹp của một người đàn ông. Tôi chấp nhận tất cả, im lặng để nỗi đau giày vò, yêu anh trong lặng câm đến cháy lòng... Vậy mà anh không để tôi yên một phút giây nào, những lời lẽ chỉ trích, nhiếc móc, đay nghiến ngày ngày gặm nhấm tâm hồn tôi, còn tôi tôi như điên dại, đau đớn tận cùng, uất hận, căm phẫn với đời bạc bẽo, với người vô tình, để mình tôi rơi vào chốn không lối thoát...
Anh đã làm tất cả để vùi tôi xuống đáy sâu của vực thẳm. Anh yêu tôi từng nào thì càng chứng tỏ sự ích kỉ, cay nghiệt của anh từng ấy. Tôi nhỏ bé quá chỉ biết im lặng, tôi để tất cả nghĩ về tôi như vậy đấy. Thế nhưng tôi lại tha thiết mong anh hiểu tôi, tôi cần anh tin tôi vì anh đã từng yêu tôi nhiều như thế!
Nếu kết thúc trong bình yên, kết thúc mà anh xử trí như một người đàn ông trầm tính và trưởng thành thực sự thì có lẽ tôi đã không phải đớn đau như vậy!
Một tuần chia tay trong tuyệt vọng tôi như con thuyền bị gió bão đẩy ra biển khơi vô định không bến bờ, nỗi nhớ anh lại ùa về trong chiều thứ 7 buốt giá. Tôi lang thang trên mọi nẻo đường, cứ đi, đi không định hướng, đi đến nỗi bàn chân tê buốt da thịt sưng phồng, mọng nước... Sự đau đớn đó có thấm gì so với vết thương lòng trong tôi đâu?
Tôi đến khu nhà trọ nơi anh ở, chỉ muốn nhìn thấy anh thôi nhưng anh không còn ở đó. Tôi hốt hoảng, sợ hãi biết chừng nào bởi tôi hiểu rằng, anh đã xóa sạch đi kỉ niệm, hình bóng của tôi nơi căn nhà ấy. Tôi hoang mang và òa lên khóc trước mọi ánh nhìn nơi bến xe đông đúc...
Tôi gọi điện cho bạn anh hỏi về anh, và lúc ấy anh lại đến! Tôi đã ôm anh vì sợ anh tuột mất, khóc đẫm lưng áo anh vì nhớ anh da diết... Hôm ấy, lại một lần nữa bàn tay lạnh cóng run rẩy của tôi nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của anh và cảm nhận sự hạnh phúc nhỏ nhoi còn sót lại.
Tôi đã dặn lòng mình học cách chấp nhận để anh ra đi như thế, chấp nhận mọi suy nghĩ và định kiến về tôi, về một đứa con gái hư hỏng, một người phụ nữ không chung thủy, một người đáng bị nguyền rủa vì có mối quan hệ bất chính... Thế nhưng, nỗi nhớ nhung đến cồn cào ruột gan, tình yêu trong tôi lại bùng lên mãnh liệt. Tôi nhớ về quãng thời gian qua có tôi và có anh, có những kỉ niệm ngọt ngào, có hình bóng của một người vợ chờ chồng đi làm về cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, cùng dọn dẹp nhà cửa. Đôi khi là như vậy nhưng thấy nhớ, nhớ đến xé lòng...
Tôi vẫn mãi yêu anh trong tiềm thức... (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ những lúc giận dỗi, những lúc tôi giả vờ chia tay, những lúc tôi giàn giụa nước mắt thì anh điên dại làm đau chính mình. Và tôi lại vỡ òa xót xa đau đớn... Tôi nhớ những đóa hồng mà tháng nào anh cũng mang tặng tôi, nhớ ai đó giả vờ giận dỗi lặn lội đêm hôm đi mua 99 đóa hồng về tỉ mẩn cắt tỉa và làm tôi bất ngờ. Tôi nhớ những khi 2 đứa lang thang khắp phố phường để ngắm Hà Nội về đêm và trò chuyện huyên thuyên đủ mọi điều, cũng có khi là câm lặng...
Tôi nhớ những khi anh nhẹ nhàng chăm lo cho tôi, nhớ cái ôm thật chặt đủ để tôi ấm áp khi đông về lạnh giá. Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Những gì tốt đẹp nhất nơi anh để yêu anh bằng trọn vẹn trái tim tôi!
...Và... tôi lại cuống cuồng níu bước chân anh, tôi chỉ nghĩ được là phải có anh trong cuộc sống của tôi: quá khứ- hiện tại- tương lai mãi mãi... Tôi mang đến cho anh tất cả... bởi vậy, tôi không đành lòng chấp nhận sự ra đi phũ phàng ấy! Tôi chỉ nghĩ được là tôi cần phải thủy chung đến hết cuộc đời, tôi sợ và không dám nghĩ cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, một con đường khác và trong đời xuất hiện người đàn ông khác.
Tôi đã hốt hoảng, điên dại, ngày ngày nói cho anh hiểu tấm chân tình ấy nơi tôi và thề nguyền về sự trong sạch của mình. Tôi yêu và nhớ anh cuồng dại mặc cho vết thương lòng rớm máu...
Thấm thoát một tháng trôi qua, nỗi nhớ anh tưởng chừng như đã ngủ yên, tâm hồn tôi lắng dịu lại phần nào thì anh lại trở về bên tôi, hạnh phúc như vỡ òa, tôi thao thức vì niềm vui lớn lao ấy... Tôi vui khi nghĩ rằng, anh hiểu ra được sự thật, hiểu cho tấm lòng tôi, và anh đã tin tôi...
Một tuần chúng tôi trở lại,tôi thực sự hạnh phúc vô ngần... và cũng chợt nhận ra niềm hạnh phúc ấy quá ngăn ngủi. Anh thay đổi nhiều quá, anh không giống anh của ngày xưa nữa... và tình yêu của anh cũng trở nên nhỏ bé suy tính thật nhiều.
Tôi cố gắng yêu anh hết mực để mong anh trở lại bình thường sau những gì vừa ập đến... nhưng sau một tuần trở lại, chúng tôi quyết định xa nhau thực sự bởi anh không thể đến với tôi. Tôi chấp nhận vì tôi hiểu được rằng, anh không thuộc về tôi, rằng nỗi đau ngày hôm nay sẽ giống như nỗi đau của ngày hôm qua... Tôi sẽ chịu đựng được...
Giá anh ra đi trong bình yên thêm một lần nữa thì cuộc sống của tôi bớt đắng cay, ê chề và tủi nhục hơn nhiều nhưng cuộc sống thật khéo trêu đùa con người ta quá! Xa nhau rồi nhưng anh vẫn mê muội tin theo những lời phán xét, bói toán của kẻ ngoài cuộc. Cũng thêm 1 lần nữa tôi lại bị đay nghiến, tâm hồn tôi giống như ngàn vạn vết dao rạch nát, tôi thấy xấu hổ, thấy mình có lỗi thật nhiều với chính người cậu của mình khi anh nhắn tin nói những điều bậy bạ, nói những câu tục tĩu của kẻ vô thức...
Tôi không biết phải làm gì khi đã làm ảnh hưởng tới cậu ngoài những lời xin lỗi muộn màng. Tôi có lỗi với cậu tôi thật nhiều... chỉ vì những hành động, những lời nói đáng tiếc của anh! Tôi đau đớn và rơi vào bế tắc thật sự, tôi cùng quẫn không biết làm gì để chứng minh cho tấm lòng của tôi, để bảo vệ gia đình thân yêu của tôi... và đau xót biết bao khi chính anh lại là người dồn tôi đến bên bờ vực thẳm!
Tôi khờ dại làm những điều ngu ngốc để rồi trong cơn mê man tôi vẫn khóc và thương anh thật nhiều! Tôi hận mình là chẳng thể căm ghét được anh, càng hận anh, tôi càng nghĩ đến anh nhiều hơn, lo lắng cho anh nhiều hơn... Tôi nhận ra mình yêu thật mù quáng để giờ đây phải ôm nỗi đau giày vò suốt quãng đời còn lại... Và cuộc đời tôi bước sang một trang mới - không có anh!
Có lẽ số phận đã an bài để anh đến bên tôi như định mệnh để rồi lại kéo anh ra khỏi tôi trong nỗi xót xa đau khổ... Nhưng giờ phút này, tôi đã học được cách chấp nhận, chấp nhận không có anh trong cuộc sống của tôi!
Không biết sau này tôi có tìm được người đàn ông có đủ lòng bao dung, có tình yêu chân thành dành cho tôi không? Nhưng tôi biết rằng tôi vẫn mãi yêu anh trong tiềm thức...
Theo VNE
Một người thứ 3 vô hình Sự nhạy cảm của người phụ nữ đã giúp vợ cậu ấy phát hiện ra trong lòng chồng mình có hình bóng của một người phụ nữ khác. Tốt nghiệp đại học tôi kết hôn với một người hơn tôi 1 tuổi. Cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu mà xuất phát từ lòng thương hại. Tôi thương hại anh ta vì...