Chồng trù ẻo khi con trai tôi gặp bệnh hiểm nghèo
Từ khi con bị bệnh, chồng nhiều lúc thốt ra những từ làm tôi suy nghĩ: “Chết thế nào được mà lo, chết ngay đâu mà sợ”.
Ảnh minh họa
Năm 15 tuổi, tôi đi ở đợ để được người bác nuôi xin cho học hết cấp 3 vì nhà quá nghèo không thể học tiếp. Tôi rời gia đình với tình yêu thương vô bờ bến, bố mất sớm từ lúc tôi lên 7, mẹ tần tảo làm nông nuôi con. Từ đứa bé gầy gò khẳng khiu, năm 18 tuổi tôi đã là cô gái có làn da trắng, đặc trưng miền sơn cước, mái tóc dài và sống mũi cao. Tôi được nhiều người mến, khen xinh như hoa của núi rừng. Ấy vậy mà cánh cửa cuộc đời ở nơi phồn hoa đô thị đã đóng sập ngay trước mắt tôi. Tôi có bầu với một người hơn 33 tuổi, người ấy có con trai lớn học cùng trường với tôi. Người ấy bao cho tôi ăn học, tặng quà, đó là sự đánh đổi tình tiền nhưng tôi lại cảm thấy có tình cảm thật với người ta.
Trong lúc đi học tôi vẫn đi chạy bàn, làm tiếp thị mỹ phẩm để có thêm thu nhập. Sau khi có bầu, tôi được người đó thuê nhà riêng cho để ở và sinh con. Quá trình sống với nhau tôi đã là người chủ động ra đi, bỏ tất cả, chỉ kịp ôm con nhỏ lúc đó được 2 tuổi. Rời xa vòng tay người ấy, tôi như lạc đường, làm đủ việc để kiếm tiền nuôi con như bán hàng, mở quán, tất cả đều thất bại. Năm tháng cứ trôi qua dài như vậy, cũng yêu cũng thương nhiều mối tình rồi tất cả là hoàn cảnh nên chẳng đi đến đâu. Sau ổn hơn thì tôi học được một nghề, lúc đầu kiếm được nhiều tiền, sau thưa dần chỉ đủ ăn. Năm 2012 tôi có gặp một người, là chồng tôi bây giờ. Chúng tôi chẳng cưới xin gì, chỉ về sống với nhau vì 2 nhà đều ở xa và không có điều kiện. Chúng tôi có với nhau một con trai năm nay 2 tuổi.
Video đang HOT
Sống chung, anh có lời lẽ xúc phạm tôi, có lần còn đánh tôi rất đau. Chúng tôi chia tay nhưng không biết vì con hay còn yêu mà lại về với nhau. Anh không làm gì vì không có nghề nghiệp, ở nhà trông con, phụ giúp công việc kinh doanh của tôi. Cách đây một tháng tôi nghe hung tin con trai riêng của mình bị bệnh hiểm nghèo, suy thận giai đoạn cuối, cần được mổ để thẩm phân phúc mạc, một dạng lọc thận để giữ được tính mạng cho đến khi tìm được thận để ghép. Tôi gần như không còn đủ sức lực, bay vội về Hà Nội trong đêm với con. Chỉ khi nhìn thấy con và hỏi bác sĩ phụ trách, tôi mới thở được hơi dài. Tôi thật sự đã kiệt quệ 3 năm nay, từ ngày sinh con với chồng mới, tôi làm chỉ đủ ăn, không dư giả gì.
Con riêng ở với tôi, đợt hè rồi tôi cho cháu đi nghỉ mát trong Nam. Tôi làm việc trong này, nay thì về hẳn để được ở bên con. Con bị bệnh nguy hiểm này tôi thật sự thấy cuộc đời mình có chiều hướng tối tăm, bất hạnh. Tôi không giúp gì được cho cháu ngoài tinh thần vì bản thân đang lo ăn từng bữa, tất cả chi phí bố cháu lo hoàn toàn và có người chăm sóc cháu vì họ biết hoàn cảnh của tôi lúc này. Tôi thuê tạm căn nhà để ở cả gia đình gồm chồng con cũng về ở cùng. Nhưng từ khi con bị bệnh, chồng tôi nhiều lúc thốt ra những từ ngữ làm tôi nghĩ nhiều lắm: “Chết thế nào được mà lo, chết ngay đâu mà sợ”. Đỉnh điểm là hôm nay, tôi ở nhà lòng thương nhớ con nên không vui, đáng lẽ anh phải hiểu cho tôi và chia sẻ thì đằng này chúng tôi đã cãi nhau, anh đòi bế con đi và bắt tôi viết giấy là không nuôi được nên để bố nuôi, từ nay không được nuôi nữa. Anh viết giấy bắt tôi ký.
Trong lúc cãi nhau, anh chửi rủa tôi thậm tệ, nào là “Phúc đức tại mẫu nên con mày nó bị bệnh ung thư đấy”, trong khi con tôi suy thận anh lại nói ung thư. Tôi đau lắm, lúc này không khóc được nữa mà cười. Chúng tôi có rất nhiều dự tính cho tương lai mà chưa làm được như đám cưới, cuối năm nay sang cát cho bố anh. Bao nhiêu lần anh bế con tôi đi, lúc thì một tháng, nhiều 2 tháng lại quay về nói là thương con. Giờ tôi mẫn cảm với nỗi đau này, gạt nước mắt để sống hay bỏ hết để làm lại cuộc đời? Xin cám ơn.
Theo VNE
Bị bệnh hiểm nghèo rồi tôi lại phát hiện vợ cắm sừng
Tôi chỉ muốn những ngày cuối đời này sống cuộc sống vui vẻ mà khó đến thế sao?
ảnh minh họa
Thu Anh là tên của mối tình đầu tiên, người con gái nết na, thùy mị, giản dị nhưng số kiếp của em thật ngắn ngủi. Chúng tôi có duyên nhưng lại không có phận, ông trời cho gặp nhau rồi lại bắt chúng tôi xa mãi mãi. Tôi và em yêu nhau thấm thoát cũng 6 năm trời có dư. Ngày ngày chúng tôi như chim ca tung tăng khắp phố phường, chẳng gì có thể chia lìa. Bỗng một ngày em biệt tăm, tôi cố liên lạc ngày này qua ngày khác cũng không tài nào tìm ra em. Tôi chán nản, tâm hồn như cây khô gặp trời hạn. Thế giới xung quanh tôi như không chuyển động khi vắng em. Tôi tự hỏi lòng sao em lại bỏ đi không lời từ biệt.
Có lẽ em xa tôi là do không muốn tôi đau khổ, vì không muốn em là gánh nặng của tôi. Em mắc chứng bệnh tim bẩm sinh, sự sống của em đâu phải do em quyết định mà do ông trời. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn yêu và nhớ em vô cùng. Hôm đó tôi nhận được điện thoại của em gái em, trời đất như cuồng quay, tôi không thể nào đứng vững khi nghe em chuẩn bị vào phòng mổ để thay quả tim mà người khác hiến tặng. Tại sao bao nhiêu năm yêu em mà tôi không hề hay biết? Tôi cầu trời khấn phật cho em được bình an, xin mang nửa số dương thọ của mình để cho em được sống, vậy sao ông trời cho tôi một tia hy vọng rồi lại mang màn đêm đen kịt đến bao vây? Ba ngày sau quả tim đó lại không thích nghi với em. Sau sự ra đi của em tôi thu mình trong nỗi ám ảnh và tội lỗi, thấy tự ti với thế giới xung quanh. Hai năm liền tôi không biết ánh sáng mặt trời như thế nào, với tôi chỉ toàn màn đêm tĩnh lặng. Tôi suy nghĩ rất nhiều, nói yêu em nhưng đến nhìn người mình yêu lần cuối tôi còn không làm được, giờ chỉ còn nấm mồ lạnh lẽo.
Nhiều đêm tôi nằm chỉ mong được gặp em trong giấc mơ nhưng có lẽ em cũng chán ghét tôi nên không thèm ghé qua giấc mơ ấy dù chỉ một lần. "Em sống là vì anh, chết không có nghĩa là em không ở bên anh", đó là câu em đã nhắn nhủ với tôi trước khi sang thế giới bên kia.
Ngày tháng cứ thế qua đi, suy nghĩ của tôi chín chắn hơn, không phải vì thế mà tôi không yêu không nhớ tới em nữa. Gần 6 năm trời tôi nấu ăn ở một khách sạn danh tiếng nhất Hà Nội, không hề để ý tới người con gái nào. Nhiều lúc tôi còn làm họ phải khiếp sợ, tránh xa mình. Chỉ được một thời gian tính khí nam nhi tung hoành bốn phương của tôi lại trỗi dậy. Tôi chạy ra ngoài làm vì thấy như vậy mới thoải mái và tự do. Tôi cởi mở hơn, nhiệt tình với mọi người xung quanh hơn.
Rồi tôi gặp vợ bây giờ. Cô ấy là người tỉnh khác đến làm thuê cho nhà tôi, chuyện qua chuyện lại chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Gia đình tôi biết, nói chính xác hơn là cậu tôi biết, ông đã dùng mọi thủ đoạn nguyền rủa, chửi bới gia đình nhà cô ấy. Chúng tôi đấu tranh gần một năm trời để mọi người hiểu được tình yêu của chúng tôi. Đám cưới diễn ra, sau đó chúng tôi có một bé trai kháu khỉnh. Tôi thấy hạnh phúc lắm, tôi thấy có thêm động lực để sống. Đến khi con được 10 tháng, vợ muốn gửi con đi nhà trẻ để đi làm, một là cho thoải mái tinh thần, hai là có đồng ra đồng vào. Tôi thấy vợ nói vậy cũng thương, suốt ngày vợ ở nhà với bốn bức tường như tù giam lỏng. Tôi đồng ý.
Đi làm một thời gian tôi thấy vợ thay đổi nhiều, đi làm về lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại, rồi các phần mềm mạng xã hội đặt mật khẩu hết. Tôi hỏi sao phải làm thế, vợ nói làm vậy bọn ở công ty có mượn máy cũng không tọc mạch được. Tôi chẳng hỏi han thêm gì nữa. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tôi vô tình phát hiện vợ nói chuyện với một người mới quen, cô ấy nói chúng tôi đang rạn nứt, không ly hôn nhưng sẽ ly thân. Tôi điếng người khi đọc những dòng đó, còn kèm theo bức ảnh người đàn ông đó ôm eo vợ tôi.
Tôi không đẹp bằng người ta, không giàu có bằng người ta nhưng có tình cảm, tình yêu chân thành và thiết tha. Tôi sai chỗ nào, hay cái sai của tôi là quá ngu nên phải chịu như vậy? Tôi còn sống được bao lâu nữa đâu, bệnh ung thư của tôi đang dần dần phát triển. Tôi chỉ muốn những ngày cuối đời này sống cuộc sống vui vẻ mà khó đến thế sao? Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ kiệt quệ vì bị chồng giáng thêm 1 đòn nặng nề trong lúc khốn khó Cô có cảm giác, những năm qua mình hết lòng vì gia đình, vì Thăng, nhưng đổi lại, anh chỉ coi cô là cái máy ATM, là đối tượng để anh lợi dụng, chứ chẳng có chút tình nghĩa, thương xót nào... Mai và Thăng cưới nhau được 5 năm, đã có với nhau một cậu con trai nhỏ 3 tuổi. Cuộc sống...