Chồng trách móc bố mẹ vợ
Tôi 29 tuổi, lấy chồng được gần hai năm, nhà chồng ở gần nhà đẻ.
Chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của một bác cùng làng, từ lúc quen tới khi cưới chỉ khoảng 5 tháng. Chồng tôi là người ít nói, trầm tính, lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau. Trước đây chồng và mẹ chồng có mâu thuẫn với em trai nên anh quyết định xây nhà ra khu đất khác để tránh mâu thuẫn. Theo như bàn bạc thì bố mẹ chồng sẽ ra ở với chúng tôi.
Trước khi làm nhà, chồng tôi có gửi bản vẽ để nhờ ông ngoại xem, nói ông ngoại tính toán diện tích cũng như bố trí các phòng giúp, ông ngoại biết gì đều đã nói với chồng tôi. Trước ngày đào móng nhà, ông ngoại cũng xuống, ngày đào móng ông cũng qua xem, còn công tác chuẩn bị trước đó bố chồng và chồng tôi làm. Bố tôi 63 tuổi, mẹ 65 tuổi, không biết gì về xây dựng nên chỉ thỉnh thoảng hỏi tình hình nhà cửa qua tôi. Tôi khi ấy mới sinh con 3 tháng, không làm được gì, con lại khó tính cần mẹ suốt ngày đêm, tôi không đủ sức, chỉ ở nhà đi chợ với nấu cơm dọn dẹp.
Làm nhà được hơn một tháng, chồng tôi nhờ ông nội và ông ngoại trông nhà để sang nước ngoài làm, kiếm thêm thu nhập, dự định đi hơn một tháng thì về. Thời gian anh đi, bố tôi thường xuyên xuống để trông nhà với bố chồng. Ra Tết chồng tôi lại đi đến tận giờ chưa về được. Sau Tết, có hai cháu lên nhờ dạy học nên bố tôi ít xuống trông nhà, hơn nữa nhà chồng tôi hơi phức tạp, có chút gì không vừa ý là sẵng sàng nói luôn. Với lại bố tôi bảo xuống chỉ đứng, không làm được gì, mà để ông nội làm thì đâm ra ngại nên thôi không xuống nhiều.
Video đang HOT
Sau có em trai chồng về, thỉnh thoảng ra giúp việc xây nhà, bố tôi không xuống hẳn, bởi xuống cũng không có tác dụng gì. Bố mẹ tôi bảo nếu vợ chồng bận thì mang con lên bố mẹ trông cho. Chồng tôi không chịu, tôi đoán anh sợ nhà chồng mang tiếng vì không trông cháu. Vậy mà giờ chồng tôi phủ nhận hết, nói con cái làm nhà bố mẹ vợ không quan tâm, chưa thấy ai như bố mẹ vợ, ông bà không cho con cái được về vật chất thì phải quan tâm nhà cửa.
Tôi trao đổi với chồng: “Xây nhà không chỉ để vợ chồng ở, ông bà nội cũng ở đó nên trách nhiệm phần lớn là vợ chồng mình lo. Ông bà nội nếu không có điều kiện, không hỗ trợ gì, em cũng không trách. Hơn nữa mình có ở với ông bà ngoại đâu nên không thể trách gì, ông bà quan tâm được như thế nào thì tốt tí đó. Hơn nữa, nhà bên này phức tạp, nhỡ có gì không vừa ý, thông gia cãi nhau thì phiền phức lắm”. Chồng lại bảo tôi bảo thủ, chỉ bênh bên ngoại. Anh còn cho rằng ông bà nội vừa có công vừa có của ở căn nhà đó, chứ như ông bà ngoại thì không biết làm thế nào.
Chồng vẫn một mực nói nhà ngoại không ra gì làm tôi buồn lắm. Lúc nào tôi cũng day dứt với bố mẹ đẻ, chẳng biết phải làm thế nào cho chồng hiểu.
Vì chục trứng gà mẹ chồng dúi cho mà giờ nhà tôi tanh bành, vợ chồng lao đao
Chào mọi người, tôi tâm sự lên đây, mong mọi người cho tôi vài lời nhận xét để tôi đưa chồng đọc, cho anh ấy sáng mắt ra, xem người sai là ai?
Chuyện là cuối tuần vừa rồi vợ chồng tôi về quê nội. Quê chồng cách hơn 200 cây nên chỉ khi nào thật rảnh rỗi chúng tôi mới về. Một phần do công việc của chồng tôi bận rộn, có đợt làm cả cuối tuần, một phần do tôi bận con nhỏ nên đi đi lại lại rất mệt mỏi.
Tôi và bố mẹ chồng thì cũng không có mâu thuẫn gì. Cưới xong thì chúng tôi ra ở riêng luôn, thỉnh thoảng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm ông bà. Ngày tôi đẻ thì mẹ chồng cũng ra chăm dâu ở cữ. Hàng tháng tôi vẫn gửi biếu ông bà khi thì 2 triệu lúc 3 triệu.
Chúng tôi về thì ông bà quý lắm, bà đi chợ từ sớm mua cua về hì hụi làm lẩu cho chúng tôi ăn. Ở quê 2 ngày xong chiều chủ nhật chúng tôi lại bắt xe khách lên thành phố.
Mọi chuyện nếu chỉ có thế thì quá tốt đẹp. Đằng này lúc chúng tôi đi, mẹ chồng còn chạy ra ổ gà nhặt cho 20 quả trứng, bảo chúng tôi mang lên mà ăn. Biết là trứng gà nhà nuôi sạch nhưng đường xa, lại tay xách nách mang đồ đạc quần áo của con nên tôi từ chối. Nhưng mẹ chồng cứ nài nỉ bảo tôi cầm lên nấu cho cháu ăn, lại thêm chồng tôi hỏi: "Khinh quà nhà quê à mà không nhận?" nên tôi buộc phải cầm.
Ức chế nhất là chồng chỉ ôm 2 cái túi xách giùm, còn túi trứng bỏ ngoài thì tôi cầm, tôi lại bế thêm con nên lúc chen chúc lên xe khách bị người khác xô đẩy khiến túi trứng có vài quả bị vỡ. Trời thì nắng, trong xe đông người lại nóng bức, cửa đóng kín mít nên chỉ một lúc sau, mùi trứng tanh phảng phất khiến những hành khách khác kháng nghị. Có người ngồi cạnh tôi còn bịt mũi hỏi tôi không đóng bỉm cho còn à???
Đấy, cũng chỉ vì sĩ diện mà anh mặc kệ vợ con, giờ còn trách móc tôi. (Ảnh minh họa)
Đi thêm được mấy chục km nữa thì có người nôn ọe khiến tôi càng xấu hổ. Bất đắc dĩ, tôi buộc phải nhờ bác tài dừng xe rồi mang túi trứng xuống vứt bỏ. Chồng ngồi một bên đen mặt không nói lời nào, không phản đối cũng không đồng tình nhưng từ lúc đó trở đi, khuôn mặt anh đăm đăm nhìn đến là khó chịu.
Vừa về đến nhà, chồng đã vứt hai túi hành lý xuống sàn rồi chỉ tay mắng tôi: "Cô giỏi thật, trứng gà bố mẹ tôi không dám ăn, cố cất để phần con cái mà cô đi dọc đường thì ném bỏ". Tôi cũng ức chế nên cãi lại: "Anh tiếc thì sao anh không cầm? Anh không thấy trứng vỡ hết hả mà còn giữ?". Chồng liền chửi mắng tôi cố tình để trứng vỡ rồi ném bỏ, và rằng tôi coi khinh anh, anh cầm 2 túi hành lý, lại xách thêm túi trứng thì trông ra thế nào? Đấy, cũng chỉ vì sĩ diện mà anh mặc kệ vợ con, giờ còn trách móc tôi.
Thế là vợ chồng cãi nhau, thêm vào con khóc, trời nắng nóng... khiến chồng tôi không kìm nén được đã đập vỡ chiếc ti vi. Tôi giận quá liền bế con vào phòng, đóng kín cửa, dỗ dành con ngủ. Bữa tối không ai chịu nấu, chồng thì bỏ ra ngoài ăn đêm, lúc về thì ngủ luôn phòng khách.
Bực mình quá mọi người ạ. Giờ tôi không muốn làm lành trước, vì như thế thì về sau người khổ chỉ là tôi, bởi người sai mới phải xuống nước xin lỗi. Trong trường hợp này, ai đúng ai sai? Mong mọi người giúp tôi phân xử.
Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được làm dâu của mẹ! Những ngày cuối đời mình, mẹ chồng mới nói tôi là đứa con dâu tử tế nhất, nhưng bà cũng từng ghét nhất... Mẹ chồng tôi hơn 90 tuổi, mới qua đời được vài tháng. Gia đình nhà chồng đông con, chồng tôi lại là con trưởng trong gia đình, tôi là dâu trưởng, nên tôi có đến hơn 40 năm sống chung...