Chồng trả thù tàn nhẫn phút lầm lỡ ngày tôi bí mật đi nâng ngực
Tôi khóc nhiều ngày, giải thích đủ kiểu, thậm chí tôi còn lôi cả mấy chị em đồng nghiệp ở cơ quan vào cuộc nhưng tất cả đều vô nghĩa với chồng tôi. Anh một mực đổ cho tôi tiếng lẳng lơ.
Đã 3 tháng trôi qua kể từ quyết định sai lầm: Lén lút giấu chồng đi nâng ngực, tôi vẫn không thể ngẩng được mặt lên vì những đòn trừng phạt đáng sợ của chồng và tiếng “lẳng lơ” mà chồng lu loa cho khắp cả hai bên gia đình biết không biết sẽ còn vùi dập, hành hạ tôi đến bao giờ.
Buồn đau, tuyệt vọng, đôi khi tôi nghĩ giá thử hẳn tôi gây ra một chuyện tày đình gì tôi sẽ dễ dàng chấp nhận những đòn phạt của chồng hơn. Đằng này, tôi chỉ làm đẹp thôi mà. Là đàn bà, ai chẳng thích mình đẹp. Hơn nữa, tôi làm đẹp cũng chỉ vì muốn giữ chồng, để chồng được hãnh diện khi đi với vợ chứ nào có âm mưu đen tối gì cho cam.
Trong chuyện này tôi có sai, nhưng cái sai duy nhất của tôi là lén lút giấu chồng đi làm đẹp. Vậy mà sao anh nỡ hành hạ thể xác tôi, dày vò tinh thần tôi như thể tôi là loại đàn bà cặn bã của xã hội vậy.
Ảnh minh họa.
Cứ mỗi lúc nhớ lại ánh mắt nhìn khinh bỉ và những câu mạt sát kiểu vô học của chồng: Loại đàn bà chỉ được cái nằm ngửa là nhanh, Lấy ngực đổi tiền… là nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, bố mẹ và họ hàng tứ đời đều làm nghề nông. Nhờ học hành sáng dạ mà tôi liên tục giành các giải thưởng suốt thời phổ thông và lên đến đại học, tôi cũng luôn là gà nòi ắm giải về cho trường.
Cũng vì những thành tích trong học tập mà tôi đã được công ty anh, người chồng hiện tại của tôi, mời về làm việc ngay khi tốt nghiệp đại học. Được làm việc ở công ty của anh là niềm mơ ước của nhiều người vì để trúng tuyển các kỳ thi vào đây là điều vô cùng khó khăn.
Vì lẽ đó nên khi mới về công ty, biết tôi được mời về làm việc, các đồng nghiệp ở công ty đã nể phục tôi lắm. Và anh, dù lúc đó là trưởng phòng của một bộ phận khác, cũng không là ngoại lệ. Ở công ty, anh nổi tiếng là khó tính, ai mới về cũng phải sợ anh một phép vậy mà với tôi anh luôn tỏ ra nể trọng.
Video đang HOT
Cũng vì thế mà chúng tôi quý mến nhau nhanh chóng. Tuy vậy, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ lọt vào mắt xanh của anh, một người đẹp trai, trải đời, giỏi giang và có quá nhiều ưu điểm như anh. Vậy nhưng đó lại là sự thật.
Ngày chúng tôi yêu nhau, nhiều người thường gọi đùa là “đôi đũa lệch” vì trông tôi quê mùa, quanh năm tứ đời chỉ quần vải sơ vin áo sơ mi, tóc buộc gọn lỏn không khác sinh viên tỉnh lẻ mới về thủ đô nhập học là mấy. Trong khi đó, anh lúc nào cũng quần là áo lượt, tóc vuốt keo bóng lộn, nước hoa thơm phức.
Dẫu vậy tôi luôn tự tin đi bên anh vì lúc nào anh cũng bảo anh thích vẻ đẹp hương đồng gió nội của tôi. Anh thích sự mặn mà, thánh thiện mà sâu sắc chứ không phải mấy thứ hào nhoáng nhưng nhạt thếch của gái thị thành.
Và sau hơn 1 năm yêu đương, chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống của chúng tôi cũng yên bình, phẳng lặng. Hai đứa con lần lượt ra đời, xinh xắn và ngoan ngoãn. Công việc của chồng tôi thì ngày càng phát triển, anh đã lên tới chức giám đốc chi nhánh với lương 8 chữ số.
Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu gần đây tôi không nghe theo lời khuyên của mấy chị em cùng công ty đi làm đẹp. Chẳng là, sau khi sinh bé thứ hai, chẳng hiểu sao vòng 1 của tôi xuống cấp trầm trọng. Thuở con gái, dẫu vòng 1 không lớn nhưng cũng còn vừa những chiếc áo ngực bán sẵn. Nhưng sau khi sinh bé thứ hai, vòng 1 của tôi teo tóp đến đáng sợ, đến mức tôi không còn vừa loại nào lót nào nữa, áo nào mặc cũng rộng ngoác. Và có đệm đến đâu, trông tôi vẫn bụng to hơn ngực.
Lúc đầu, tôi cũng không mấy để ý đến điều này nhưng nhiều lần tôi bị chị em phê phán. Nghe chị em phân tích rằng tôi cứ ăn mặc lôi thôi, người ngợm dị lạ như vậy, đi cạnh làm mất thể diện chồng. Hơn nữa, chồng giờ quyền cao như vậy nhiều gái sẵn sàng tình cho không biếu không nên tính đường mà phòng tránh.
Tôi nghĩ điều này cũng không sai. Hơn nữa, giờ con cái đã lớn, cuộc sống ổn định nên cũng là lúc cần phải nghĩ cho bản thân, cần phải làm đẹp hơn để giữ chồng.
Biết tính chồng khó nên tranh thủ 1 tháng chồng đi công tác nước ngoài, tôi nhờ mẹ lên phụ giúp việc nhà để đi nâng ngực. Ca phẫu thuật ngực của tôi diễn ra tốt đẹp, tôi rất hài lòng và háo hức chờ chồng về để gây bất ngờ.
Vậy nhưng nào ngờ, ngay đêm đầu tiên vợ chồng gần gũi sau một tháng xa cách, vừa nhìn thấy sự khác thường ở ngực vợ, chồng tôi đã trừng mắt chửi tôi là “gái đú”. Thậm tệ hơn anh còn nghi ngờ rằng tôi làm đẹp không phải vì anh mà là vì trai nào đó. Anh lý giải: Trước nay với tôi cô vẫn mộc mạc thế mà xa tôi có 1 tháng mà cô lột xác như vậy, hẳn phải có bàn tay của thằng nào rồi…
Tôi khóc nhiều ngày, giải thích đủ kiểu, thậm chí tôi còn lôi cả mấy chị em đồng nghiệp ở cơ quan vào cuộc nhưng tất cả đều vô nghĩa với chồng tôi. Anh không tin tôi. Anh một mực đổ cho tôi tiếng là phải lòng trai và trong các cuộc gặp với gia đình nội ngoại, anh đều đánh tiếng rằng tôi lẳng lơ.
(Ảnh minh họa)
Cũng kể từ sau khi tôi nâng ngực, tôi sống như tù nhân giam lỏng dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của anh. Tôi đi đâu, làm gì đều phải báo cáo anh. Hôm nào, tôi về muộn hơn một chút là anh gọi điện thoại liên tục. Nếu không kịp nghe máy thì khỏi phải bàn, về n hà anh sẵn sàng cho vài cái bạt tai trời giáng.
Cũng từ hôm đó, anh cấm tôi mặc váy, mặc áo trễ ngực. Lúc nào tôi cũng phải mặc những chiếc áo rộng như áo chống nắng để không làm lộ vòng 1. Và không chỉ khi ra ngoài đường, lúc ở nhà anh cũng bắt tôi mặc đồ kín vì “nhìn thấy của giả tạo tôi lại nổi điên”. Anh bảo vậy và quả thực, kể từ hôm tôi nâng ngực, vợ chồng tôi như hai người bạn trai chung phòng.
Tôi đã xin lỗi anh vì không xin phép ý kiến anh trước khi đi nâng ngực và tôi cũng đã nín nhịn mọi lời nhục mạ hay hành động thượng cẳng chân hạ cẳng tay của anh để mong anh bớt giận mà bỏ qua sai lầm này của tôi. Nhưng đã 3 tháng rồi mà anh vẫn không ngừng đày đọa, hành hạ tôi.
Tôi thấy ngạt thở trong cuộc sống chung này. Và tôi không biết mình có thể chịu đựng cuộc sống này bao lâu nữa. Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người Đưa Tin
Một phút lầm lỡ, cả đời ô danh
Chỉ vì một phút yếu lòng mà người đàn bà ấy đã không giữ được mình để rồi phải cõng trên lưng cả đời nỗi nhục không thể rửa sạch.
Ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời cô. Họ hàng, bố mẹ mang cô ra chỉ trích, la mắng, thậm chí là hạ nhục. (ảnh minh họa)
Ngày lấy anh, cô cứ nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ vô cùng hạnh phúc vì anh là người đàn ông tử tế, chăm làm lại hết lòng vì vợ vì con. Đúng như vậy, từ ngày về làm dâu nhà anh, cô chưa từng phải nếm trải cay đắng gì. 3 năm chung sống, cô và anh đã có với nhau một cậu con trai nhỏ đáng yêu. Hạnh phúc cứ ngỡ sẽ là mãi mãi nếu như anh không bị tai nạn lao động, bị liệt hoàn toàn thân dưới.
Đúng như người ta nói, sướng trước thì khổ sau. Và câu nói này hình như đang vô cùng linh nghiệm với cô. Mọi sinh hoạt của anh từ là nhỏ nhất cũng cần có người giúp đỡ. Gánh nặng kinh tế đổ dồn lên đôi vai yếu đuối của cô. Công việc gia đình giờ cũng một tay cô lo liệu. Hạnh phúc bỗng dưng tan vỡ, cô đau xót lắm khi phải chứng kiến chồng mình như vậy. Nỗi buồn ngày nào cũng hiện rõ lên đôi mắt của cô.
Cô phải gắng gượng hết sức, nhiều khi cô có cảm giác bất lực, đôi chân không thể nhấc lên vì quá mệt mỏi và chán nản. Nhưng cứ nghĩ đến chồng, đến con, cô lại như được tiếp thêm động lực, gánh vác trách nhiệm gia đình mà chẳng để sai sót điều gì. Thấm thoắt cũng được 3 năm kể từ ngày anh nằm một chỗ. Cứ có ai mách rằng có người chữa lành được bệnh cho anh là cô lại khăn gói quả mướp lên đường đi tìm nhưng khi nhìn anh, người ta lại lắc đầu quay về. Nhiều lần quá, cô thất vọng vô cùng, anh thì khuyên cô nên từ bỏ ý định. Nhìn anh bị dằn vặt, cô còn đau đớn hơn anh gấp trăm lần. Nhiều lúc cô ước cô có thể đánh đối mọi thứ trên cơ thể chỉ mong lấy lại được anh như ngày nào.
Anh nằm một chỗ, cô lúc nào cũng như con mọn. Việc cơ quan, việc nhà, chăm chồng, chăm con, phụng dưỡng bố mẹ chồng đều do một tay cô lo lắng. Họ hàng, làng xóm ai cũng dành cho cô niềm ngưỡng mộ và những câu khen ngợi hết lời. Nhưng họ đâu có biết rằng, nỗi cô đơn, tủi hờn và những vất vả sắp khiến cô gục ngã.
Và trong một giây phút yếu lòng, cô đã ngã vào vòng tay người đàn ông cùng cơ quan ấy. Để rồi khi tỉnh lại, trong lòng cô là nỗi ân hận, xót xa đến tột cùng. Cô đã phản bội lại người chồng đáng thương của mình, phản bội lại niềm tự hào của họ hàng, bố mẹ. Cô tự nhủ với lòng sẽ không để bản thân sa ngã thêm lần nữa. Nhưng muộn quá rồi, cô bị vợ người đàn ông kia đánh ghen ngay chính tại căn phòng mà cô vừa phạm tội lỗi tày trời. Xấu hổ, nhục nhã, cô chẳng thể nói được gì.
Ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời cô. Họ hàng, bố mẹ mang cô ra chỉ trích, la mắng, thậm chí là hạ nhục. Con trai cô nhất định không chịu lại gần cô. Còn anh, anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ càng khiến cô thấy ăn năn, day dứt. Những người trước nay xuýt xoa ca ngợi cô giờ đây lại quay ngoắt ra mắng nhiếc, xỉ vả cô đủ điều, cả trước mặt lẫn sau lưng. Nào là cô là loại đàn bà lẳng lơ, lăng loàn, chồng mới bệnh một tí đã không nhịn được phải đi theo giai ngay. Nào là cô không xứng đáng với niềm tin của nhà chồng, không xứng đáng làm mẹ... Thôi thì đủ cả, tất thảy những thứ xấu xa, đê tiện nhất đều được chụp mũ cho cô.
Đã có lúc, cô muốn lên tiếng bào chữa cho mình, rằng phụ nữ cũng cần được yêu thương, cũng có nhu cầu tình cảm như bất kì ai. Chồng cô nằm liệt giường đã 3 năm nay, những phút yếu lòng của cô anh lại không thể cùng cô chia sẻ. Cô chưa từng một lần sao nhãng công việc, tận tâm, tận tụy hết mức. Vậy mà sự hy sinh của cô 3 năm qua chỉ vì một phút lầm lỡ mà tan tành tất cả. Chỉ vì một phút yếu lòng mà cô đã không giữ được mình để rồi phải cõng trên lưng cả đời nỗi nhục không thể rửa sạch.
Cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác nào địa ngục. Không ngày nào là cô không phải chịu những lời dèm pha, dị nghị. Cô không được lại gần con vì mẹ chồng cô không cho phép người phụ nữ lăng loàn như cô làm vấy bẩn tâm trí nó.
Còn chồng cô, anh gần như câm lặng, chẳng nói với cô bất cứ lời nào. Cô thật sự sắp không chịu nổi sự dày vò này nữa. Cô phải làm gì đây?
Theo Eva