Chồng tôi yêu tiền hơn sức khỏe của vợ, con
Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi chỉ vui vẻ được vài tháng trời, còn sau đó là những trận cãi vã triền miên, tất cả cũng chỉ tại vì chồng tôi quá tiết kiệm. Anh tiết kiệm đến mức bủn xỉn…
Chồng tôi hà tiện đến mức bủn xỉn, anh coi trọng đồng tiền hơn sức khỏe vợ, con và tình cảm gia đình.
Vợ chồng tôi cùng học xong cấp 3, rồi cùng vào làm công nhân trong khu công nghiệp Quang Minh- Hà Nội. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên chồng tôi nổi tiếng là một người đàn ông tiết kiệm, biết được điều này, nhưng tôi cứ nghĩ người đàn ông tiết kiệm là người đàn ông biết vun vén cho gia đình, vợ con, nên sau một thời gian yêu nhau chúng tôi cũng đi đến hôn nhân.
Nhưng cuộc sống vợ chồng của chúng tôi chỉ vui vẻ được vài tháng trời, còn sau đó là những trận cãi vã triền miên, tất cả cũng chỉ tại vì chồng tôi quá tiết kiệm, và điều đó luôn làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không phải nói xấu chồng, nhưng chồng tôi tiết kiệm một cách bủn xỉn, anh coi trọng đồng tiền hơn sức khỏe của vợ, con và tình cảm gia đình. Anh không bao giờ dám đưa tôi đi uống một ly trà đá ngoài đường, chứ đừng nói đến đi uống cốc cà phê hay ăn uống ngoài gia đình. Anh bảo, lương hai vợ chồng thấp, nên phải hết sức tiết kiệm.
Video đang HOT
Thậm chí, hồi tôi mang bầu, có hôm đi đang đi về quê tôi khát nước quá bảo anh dừng lại mua cho tôi một túi nước mía uống cho đỡ mệt, vậy mà anh vẫn không mua. Anh bảo uống gì về nhà uống, uống ngoài đường vừa đắt lại mất vệ sinh.
Anh lúc nào cũng bo bo giữ tiền, không dám đi đâu và tận hưởng cuộc sống
Thi thoảng thứ 7, chủ nhật, tôi muốn rủ chồng ra ngoài uống cà phê nhưng anh cũng từ chối, và lý do duy nhất anh đưa ra đó là sợ tốn tiền.
Sợ tôi tiêu hoang, anh nhận luôn cả khoản giữ lương của hai vợ chồng và chịu trách nhiệm chi tiêu. Thành thử, đi làm về là tôi phải nộp luôn lương cho chồng, và cũng chẳng có nhiều cơ hội cầm đến tiền, vì chợ búa, mua bán cái gì anh cũng đảm nhận luôn.
Mọi người trong xóm trọ bảo tôi sướng, vì có chồng chu đáo, lo lắng hết cả chuyện chợ búa, nhưng có ai biết được rằng, anh làm như vậy cũng chỉ vì tính bủn xỉn của mình, không muốn tôi đi chợ vì sợ tôi tiêu nhiều tiền, chứ chẳng phải là chu đáo hay lý do gì khác.
Có những dịp cuối năm, nhóm công nhân nữ ở xưởng tôi tổ chức ăn liên hoan, phải đóng tiền, nhưng anh cũng không cho tôi tham gia. Vì anh bảo, ăn liên hoan một bữa, bằng 2 vợ chồng ăn cơm nhà cả tuần, nên không đi.
Gần đây mẹ tôi không được khỏe, vậy mà tiền lương hàng tháng của tôi anh vẫn cứ giữ khư khư, không dám nhả ra đồng nào.
Tôi đề nghị với anh là mẹ tôi đang ốm, nên tôi muốn giữ lại một khoản lương để mua quà cáp và thuốc thang khi vào thăm mẹ, nhưng anh gạt đi và bảo vào thăm mẹ là được rồi, không phải quà cáp làm gì cho mệt, bà có ăn được đâu.
Còn thuốc thang cho mẹ tôi thì đã có các anh trai và chị dâu tôi lo, đấy không phải là trách nhiệm của tôi và anh.
Đến con ốm, đi mua thuốc về vậy mà anh cũng càu nhàu, kêu là việc gì phải thuốc thang cho tốn tiền. Chỉ ho nhẹ thì chỉ vài hôm thôi tự khắc nó sẽ khỏi.
Tôi thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi sống với một người chồng hà tiện đến bủn xỉn như thế. Tôi cũng không biết mình phải làm gì để khắc phục tính xấu này ở chồng. Tôi viết chia sẻ lên đây, rất mong nhận được lời khuyên từ các anh, chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày thật dài
Không biết tự bao giờ, một ngày đối với em thật quá dài. Có lẽ là từ ngày mỗi buổi chiều về lại phải nhìn thấy cảnh anh ngồi buồn trong phòng. Em thật sự cảm thấy mệt mỏi và mất niềm tin khi hằng ngày cứ thấy anh trải mình trong nỗi buồn triền miên, đắm chìm trong những nghĩ suy.
Không cần biết rằng bên anh lúc nào cũng có người sẵn sàng chia sẻ và làm tất cả vì anh. Điều đó không giúp được gì cho anh, cho em, cho tương lai của chúng ta anh à. Anh luôn hứa, hứa những lời hứa sáo rỗng, mỗi lần nghe là một lần niềm tin trong em dành cho anh lại vỡ vụn, nó dường như bào mòn cả tình cảm của em dành cho anh.
Anh, nhiều lúc em muốn bỏ đi thật xa, trốn tránh tất cả, như anh đang trốn tránh chính bản thân anh vậy, nhưng tại sao em vẫn không làm được vậy? Phải chăng vì tình cảm em dành cho anh quá mãnh liệt, quá sâu nặng mà em không thể rời xa anh, hay vì những gì chúng ta đã có với nhau, em thật sự không biết nữa. Em không cam tâm, không thể chấp nhận từ bỏ những gì hai chúng ta đã vun đắp, đã mất mát quá nhiều vì nó.
Và anh ơi, dù vì điều gì đi nữa thì ngay lúc này đây, khi ngồi viết những dòng chữ này trong em vẫn thầm mong anh sẽ lại tự đứng lên trên đôi chân của mình. Em sẽ ở bên anh, dù trong em chỉ còn chút hy vọng em bởi em không thể đầu hàng số phận một cách dễ dàng như vậy được. Em không đi tìm sự hoàn hảo trong tình yêu mà em đang đi tìm chính cuộc sống của mình. Anh hãy tin vào em anh nhé. Sau mỗi cơn giông bầu trời dường như sẽ sáng hơn phải không anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi nhớ triền miên Mình đặt tên cho ngày hôm nay là nỗi nhớ. Vô tình lướt web, ghé thăm blog của ai đó có câu rất hay: "Đừng nắm tay mình, nếu định làm cho mình tổn thương" và câu này làm cho mình nhớ tới câu: "Đừng để ai bước vào cuộc đời mình, nếu không mang lại hạnh phúc". Ôi! Nếu cuộc đời mà...