Chồng tôi vừa nghèo, vừa hèn vừa nhu nhược
Tôi năm nay 27 tuổi nhưng đã trải qua 7 năm hôn nhân. 7 năm làm vợ một người đàn ông vừa nghèo, vừa hèn, vừa nhu nhược khiến tôi mệt mỏi, tủi thân và ngán tận cổ cả nhà ạ.
ảnh minh họa
Nhiều lần tôi định ly hôn song nghĩ tới 2 đứa con không có bố, nghĩ đến việc bắt đầu lại từ đầu ở cái tuổi gần 30, tôi sợ hãi và thực sự không tự tin.
Khi yêu anh, tôi cũng biết anh rất nghèo. Khi ấy, anh nghèo nhưng vẫn tâm lý và chiều chuộng tôi hết mực. Tôi đã nghĩ, tôi chẳng sợ lấy chồng nghèo. Vì vật chất sẽ có khi hai vợ chồng yêu thương nhau, đồng cam cộng khổ để vượt qua mọi khó khăn, cuộc sống chắc chắn sẽ ổn định được.
Nhưng thật sự, chồng đã làm tôi thất vọng nhanh chóng sau khi cưới. Ở với chồng lâu, tôi mới nhận ra, chồng tôi không chỉ nghèo hèn mà còn nhu nhược nữa. Nhiều người chồng khác, họ làm trụ cột gia đình, gánh vác mọi việc nặng nhọc cho vợ con thì chồng tôi, vô trách nhiệm với bản thân đã đành, anh còn vô trách nhiệm với vợ và 2 con thơ bé.
Sau khi cưới nhau, tôi nhanh chóng có bầu. Từ ngày có bầu, do ốm nghén nặng, tôi chẳng đi làm được đều đặn. Vì thế, lương lậu cũng hạn chế. Nhất là khi có con nhỏ, nhà có 2 vợ chồng nên không ai trông con. Tôi hầu như phải ở nhà. Thế mà chồng tôi cũng kiếm cớ khó xin việc, chẳng đi làm gì. Hay nói chính xác, anh chẳng muốn làm gì.
Video đang HOT
Thương em gái, các anh chị em nhà ngoại đã ra sức giới thiệu cho anh nhiều công việc phù hợp. Nhưng bao công xin việc, anh làm được 1 thời gian rồi lại bỏ. Có lúc vừa đi làm được mấy hôm, anh bảo rằng nghỉ làm vì lương có 2-3 triệu chẳng bõ đi làm. Anh bảo bao nhiêu đó chẳng đủ cho anh sống được.
Cứ thế, cho đến khi con thứ 2 chào đời, chồng tôi vẫn ở nhà chẳng đi làm đâu cả. Hàng ngày, vợ chồng đều ở nhà và trông chờ vào sự cấp dưỡng của ông bà ngoại. Cũng may ông bà ngoại cũng khá và thương con cháu nên hàng tháng ông bà vẫn cấp dưỡng gạo, thực phẩm từ quê lên.
Rồi cũng đến ngày nguồn “viện trợ” không hoàn lại kia bị cắt do bố đẻ tôi ốm, cả nhà phải tập trung kinh tế và tinh thần chăm ông. Lúc này chồng tôi vẫn không chịu đi làm. Trong khi con thứ 2 của tôi mới ở tháng thứ 3.
Không có tiền, không có thực phẩm, nên sáng nào chồng tôi cũng mua một bát bún. Bát bún đó sẽ ưu tiên cho con lớn của tôi ăn. Còn con nhỏ vì mới 3 tháng tuổi nên chỉ bú mẹ. Khi con lớn ăn hết phần cái, còn nước bún thì vợ chồng tôi bỏ cơm nguội vào ăn tiếp. Thậm chí, có những hôm vợ chồng tôi chẳng có gì ăn cả, chỉ có cơm không với muối gia vị.
Cuộc sống của vợ chồng tôi đến mức như vậy nhưng anh vẫn không động tĩnh gì. Anh cũng không xót xa cho vợ con phải sống cuộc sống bữa no bữa đói. Vì quá uất nghẹn, mệt mỏi với người chồng nghèo hèn, nhu nhược như vậy nên tôi đã xin đi làm. Vì có con nhỏ mới 3 tháng nên tôi đành xin làm gần như không lương cho 1 nhà trẻ tư. Đổi lại, hàng ngày, nhà trẻ này sẽ cho 3 mẹ con tôi ăn ngày 3 bữa.
Làm ở nhà trẻ từ sáng đến chiều, nhưng về đến nhà, hôm nào tôi cũng phải dọn dẹp nhà cửa rồi giặt giũ quần áo. Đêm nào, khi lựa các con ngủ hết, tôi mới tranh thủ làm. Vì thế, chưa đêm nào tôi đi ngủ trước 11 giờ đêm dù lưng đau nhức mỏi rã rời.
Lúc nào tôi cũng tủi thân và ân hận vì đã lấy một người chồng như thế (Ảnh minh họa)
Còn chồng tôi, cả ngày vẫn ở nhà nằm khoèo. Tôi hỏi anh sao ở nhà chơi không mà không phụ vợ một tay thì chồng tôi nói rằng, đó là việc của đàn bà anh không làm.
Thật sự, tôi chán ngán và mệt mỏi tận cổ với người chồng vừa nghèo vừa hèn vừa nhu nhược này. 7 năm nay, lúc nào tôi cũng tủi thân và ân hận vì đã lấy một người chồng như thế. Có nhiều đêm nằm ôm con mà tôi trào nước mắt khi nghĩ tới ngày mai bế tắc, khi không thể cho 2 con tôi một cuộc sống đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Nhưng tôi không biết phải làm sao bây giờ. Có phải số phận của tôi bi đát từ khi tôi lấy phải người chồng như vậy không?
Theo Afamily
Vì tham lam, nhu nhược, tôi đã thành người thứ ba
Biết anh dối gạt nhưng tôi vẫn chờ đợi như con ngốc, chán rồi anh cũng vứt bỏ tôi. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một trong số những người đàn bà đi qua đời anh, xót xa quá.
Ảnh minh họa
Tôi đậu đại học rồi vào Sài Gòn nhập học và sinh sống. Gia đình tôi không khá lắm, ba mẹ lại khắt khe chuyện bạn trai nên trong quá trình học tôi chẳng quan tâm gì tới chuyện tình yêu nam nữ. Xong đại học, tôi làm tại một công ty Nhật lương cũng ổn, đôi khi thấy chán vì áp lực công việc và sự ganh đua nhau của các đồng nghiệp. Rồi tôi gặp anh trong một buổi chiều tập thể dục, ban đầu nói chuyện cho vui rồi xin số điện thoại, gọi bằng anh cũng không đúng vì anh hơn tôi tới 25 tuổi.
Sau hôm đó anh luôn nhắn cho tôi những lời tán tỉnh, thấy vậy tôi cũng ghét vì đàn ông chưa gì đã nói được những lời như vậy chắc cũng chẳng đàng hoàng gì. Em trai tôi học hành chẳng giỏi gì nên ra trường không có việc làm, nhờ tôi xin giúp. Nhớ đến người đàn ông đó, tôi gọi điện nhờ xin hộ. Thông qua cách nói chuyện tôi đoán anh là giám đốc hoặc người quản lý một công ty lớn nào đó. Chẳng biết tại sao nhưng cảm giác giống như anh đã chờ tôi từ lâu rồi, anh đồng ý hẹn gặp để lấy hồ sơ.
Do chán công việc hiện tại nên tôi rủ các bạn mở cửa hàng hải sản nhưng chả ai làm chung vì sợ thua lỗ. Quản lý biết tôi có ý định nghỉ việc nên gây khó dễ, chán quá tôi xin nghỉ luôn. Tôi nhắn tin kể chuyện cho anh nghe, rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại còn hẹn gặp anh. Tôi kể chuyện của mình, anh tâm sự chuyện của anh: "Anh mất bố năm lên bốn tuổi, đến năm lớp bốn lại mất mẹ, nhà nghèo, sống trong thời kỳ chiến tranh nhưng anh vẫn cố gắng học để đi du học nước ngoài về dạy học ở một trường đại học nổi tiếng".
Ý tưởng kinh doanh hải sản vẫn được tôi duy trì, tôi quyết tâm mở trong sự ủng hộ của anh. Đôi khi anh còn an ủi tôi trong công việc. Rồi anh dẫn tôi vào khách sạn, tôi rất sợ nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để anh không đụng tới mình, thế là tôi thoát lần thứ nhất.
Với bản chất tham lam trong người nên tôi vẫn mong muốn anh xin việc cho em tôi và muốn anh trở thành chỗ dựa cho mình sau này nên tiếp tục đi khách sạn với anh hai lần nữa nhưng đều thoát được. Rồi cuối cùng tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của đời con gái, sau đó còn ôm giấc mộng về một gia đình với anh.
Sau đó tôi vô tình biết được lý lịch của anh, biết cả nhà cửa, vợ con anh. Tôi cứ nghĩ nếu yêu thật lòng một ai đó sẽ được hồi đáp, ai ngờ tôi chết đứng bởi những lời nói dối của anh. Không hiểu như nào mà biết anh đã dối gạt nhưng tôi vẫn chờ đợi như con ngốc, chán rồi anh cũng vứt bỏ tôi, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một trong số những người đàn bà đi qua đời anh, xót xa quá.
Đây cũng là cái giá phải trả cho sự tham lam, nhu nhược khi tôi mơ mộng một chỗ dựa vững chắc cho tương lai, cho một mái ấm gia đình viển vông với người đàn ông có vợ. Việc tôi làm tôi tự chịu, biết trách ai bây giờ. Tôi viết dòng tâm sự này không phải tự biện hộ cho bản thân, chỉ muốn xả hết nỗi niềm của mình, đồng thời cầu mong cho những cô gái lầm đường lạc lối như tôi đừng mơ mộng về những người đàn ông giàu sang, đừng mơ sẽ có một chỗ dựa cho tương lai. Hãy chấm dứt cuộc tình vụng trộm với người đàn ông đã có vợ trước khi mọi chuyện quá muộn màng, đau khổ chỉ có kẻ thứ ba thôi. Hãy dừng lại khi mọi chuyện còn có thể.
Theo VNE
Bố mẹ anh thà 'giết cháu nội' chứ không cho cưới xin Anh là giảng viên đại học, còn tôi làm việc ở công ty tư nhân nên nhà anh kịch liệt phản đối. Tôi và anh cùng là dân huyện, gặp và yêu nhau khi hai chúng tôi làm cùng một công ty. Sau đó, anh xin vào làm giảng viên ở một trường đại học, còn tôi vẫn làm ở công ty đó....