Chồng tôi vừa nghèo lại ít học
Tôi lấy một anh chồng nghèo và còn thua mình về trình độ nhưng tôi không cảm thấy đó là sự thiệt thòi.
Gia đình hai bên đều không có điều kiện, để có 1 đám cưới, tôi và anh đã phải chật vật tự lo mọi thứ từ việc đi mua phôi thiệp nhờ in ấn rồi tối về 2 vợ chồng ngồi dán, chụp ảnh cưới xong tự mình chỉnh sửa, làm slide thuê áo cưới cũ… Sau ngày cưới tôi ôm 1 khoản nợ gần 20 triệu đồng.
Trước đó 1 năm, tôi nghỉ việc không lương, với tấm bằng đại học và 1 năm kinh nghiệm tôi cũng không thể kiếm cho mình 1 việc lương cao hơn 2,5 triệu 1 tháng. Còn anh với tấm bằng cao đẳng điện nhưng lại thích làm nhân viên bán hàng, lương cũng không khá hơn tôi là bao. Sau đám cưới, với nỗ lực hết mình, tôi xin được 1 việc làm ổn định với mức lương hiện tại hơn 4 triệu/tháng. Còn anh xin bán hàng cho 2 công ty, lương có cao hơn, nhưng đi làm từ sáng đến tối.
Hai năm sau ngày cưới chúng tôi mới dám có con, bản thân tôi đến tháng cầm đồng lương của 2 vợ chồng luôn phải chia làm 4 phần, 1 phần đề dành cho xăng xe và ăn uống cho 2 vợ chồng, 1 phần để dành mua đồ ăn cho con mới 11 tháng. Còn sữa thì cho con bú bằng sữa mẹ hoàn toàn, 1 phần phụ giúp ba mẹ chồng nuôi em gái còn học đại học vì ba mẹ chồng tôi hoàn toàn không có thu nhập, phải phụ thuộc hai người con trai. Còn 1 phần còn lại chẳng đáng là bao, tôi dành để trả nợ.
Thú thực, với một người phụ nữ, chẳng ai không mong cuộc sống giàu sang, chẳng ai không muốn có một người chồng tốt lại giàu có. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi khéo léo chi tiêu mọi thứ trong gia đình, như đi chợ xa để mua đồ ăn rẻ, mua những thứ thực sự cần thiết, từ chối khéo những cuộc nhậu nhẹt hội hè (trừ khi không thể từ chối). Từ điện nước trong nhà, tôi luôn đề cao tiết kiệm, tôi cũng đi ở trọ. Còn con nhỏ, trước khi đi làm gửi nhà bà nội, tối đón về.
Vì tôi đi làm nhà nước nên 2 vợ chồng chỉ đi chung 1 xe… Một phần để tiết kiệm tối đa và khéo léo chi tiêu. Đến nay, sau 3 năm cưới nhau, tôi đã trả hết các khoản nợ, vay mượn và mua 1 mảnh đất cách xa chỗ làm 15 km nhưng vẫn còn nợ ngân hàng 100 triệu nữa. Thực sự mà nói cũng có lúc tôi so sánh với bạn bè mình, tôi tự thấy mình cũng xinh đẹp, học hành đàng hoàng, tề gia nội trợ, mọi thứ đều tốt nhưng không hiểu sao tôi vẫn vô cùng khổ. Nghĩ lắm lúc cũng chán cảnh chồng nghèo ghê lắm, nhưng được cái chồng tôi hiền lành, không rượu chè, thuốc lá lại rất mực chiều vợ, thương con. Thử hỏi có mấy ai được như thế.
Tôi cũng ghét cái nghèo lắm, nên luôn nỗ lực và cố gắng hết sức để vượt qua khó khăn. Mong bạn và ông xã cũng như vậy, đừng vì những cái trước mắt mà so đo rồi làm mất tình cảm vợ chồng. Nếu biết tính toán, với mức lương nào mình cũng có thể sống, nhưng đừng để thất nghiệp bạn nhé!
Thú thực, với một người phụ nữ, chẳng ai không mong cuộc sống giàu sang, chẳng ai không muốn có một người chồng tốt lại giàu có. Nhưng có phải ai cũng may mắn được như vậy đâu bạn. Người chồng yêu thương mình, thương mình còn quý hơn cả những thứ vật chất giàu sang kia. Thử hỏi, một gia đình giàu có, chồng lắm tiền nhiều của nhưng gái gú vây quanh, làm &’mồi ngon’ cho các cô gái chân dài, vậy bạn yên tâm được sao.
Hãy sống thật tốt với chồng bạn nhé, có sao tiêu vậy, cố gắng hết sức mình thì sẽ không có gì phải ân hận cả. Tôi tin là bạn sẽ được vui vẻ, hạnh phúc chỉ cần bạn luôn lạc quan, yêu đời. Hãy làm điều như tôi đang làm lúc này. Chúc gia đình bạn luôn hạnh phúc. Nghèo mà có tình thì cao quý hơn.
Theo VNE
Ác mộng lấy phải chồng nghèo
Cái sự nghèo khiến con người ta mất tự tin, không còn đủ can đảm để đối diện với cuộc sống và bạn bè.
Thuê nhà 10m2 trên thành phố
Cái sự nghèo khiến con người ta mất tự tin, không còn đủ can đảm để đối diện với cuộc sống và bạn bè. Bởi họ không có tiền, mà đời sống bây giờ, đi đâu không có tiền thật khó sống, nhất là ở thành phố.
Không giống như ở dưới quê, rau cỏ trồng được, thức ăn tự kiếm được hoặc có mua cũng giá rẻ bèo. Hai vợ chồng tôi gần nhà, yêu nhau từ hồi còn là sinh viên và quyết định gắn kết vì tôi nghĩ, chỉ có hai con người cùng cảnh mới thấu hiểu được tâm tư, tình cảm của nhau. Thế rồi chúng tôi ra trường, xin việc, quyết định trụ lại ở thành phố để sinh sống. Cuộc sống trước mắt đầy rẫy những khó khăn nhưng với ngành học này, với điều kiện này, về quê không biết chúng tôi sẽ làm gì.
Hai vợ chồng lương 3 cọc, ba đồng, mỗi người vài triệu. Vì kinh tế eo hẹp nên phải thuê cái nhà chỉ được hơn chục m2. Tính ra, kê một cái giường và cái tủ lạnh là không còn lối đi lại. Lối đi chỉ còn vài gang tay, vợ chồng đi phải khéo léo. Tủ quần áo thì không dám dùng tủ rộng, phải dùng tủ vải nhỏ để không chật chội. Nhìn cảnh hai vợ chồng ở trong một căn phòng bé tí tẹo như thế mà tôi phát ngán. Bởi cuộc sống thật mệt, phải bon chen, phải xô bồ, cảm thấy chán nản khi không có nhà cửa. Sống mãi thế này biết bao giờ mới mua được nhà.
Hai vợ chồng lương 3 cọc, ba đồng, mỗi người vài triệu. Vì kinh tế eo hẹp nên phải thuê cái nhà chỉ được hơn chục m2. (ảnh minh họa)
Vợ chồng suốt ngày &'tiền đâu'
Nhìn bạn nhìn bè có cuộc sống sung túc mà tôi thấy chạnh lòng. Cảm giác buồn khôn tả. Tôi không hiểu rồi tương lai sẽ đi tới đâu, khi hai vợ chồng cứ dựa dẫm từng đồng lương. Tiền tiết kiệm thì không có, cũng vì thế mà chúng tôi tạm gác chuyện sinh con. Nghĩ tới có một đứa con, nhà chật, kinh tế eo hẹp, lại tính mua sữa cho con, liệu tới bao giờ mới đủ điều kiện?
Chồng không phải là người giỏi kiếm tiền, chỉ biết an phận với mấy đồng lương ở công ty. Như người khác, họ sẽ biết kiếm thêm việc để có thêm thu nhập, còn chồng chỉ biết ỷ lại, chỉ biết bằn lòng và an phận, không mảy may suy nghĩ vợ phải chắt chiu như thế nào. Và cuộc sống bao giờ mới khá khẩm lên được.
Cứ mỗi kì lĩnh lương, tôi lại phải gặng hỏi chồng &'tiền đâu', để anh đưa tiền cho tôi chi tiêu. Lương vài triệu nhưng tôi cũng phải quản, còn có khoản ra khoản vào. Nếu để chồng cầm hết, anh sẽ không biết đường mà tiết kiệm, rồi lại chẳng còn một xu, tới cuối tháng hai vợ chồng lại chạy vạy. Nghĩ cái cảnh lấy chồng nghèo thật buồn.
Ở quê, ai cũng tưởng hai vợ chồng sống ở thủ đô, công việc tốt như thế nào, có điều kiện như thế nào, ai ngờ... Tôi chẳng bao giờ dám mời bố mẹ lên dù chỉ một lần, vì sợ khi chứng kiến cuộc sống của hai vợ chồng, bố mẹ sẽ buồn phiền, lo lắng. Tôi sợ sau này, khi sinh con ra, cần người chăm sóc, không biết đón mẹ lên và ở vào đâu nữa. Cuộc sống lúc ấy liệu có khả giả hơn không, chứ cứ thế này thì thật tôi không tài nào chịu nổi.
Bố mẹ xuất thân nông nghiệp, nhiều lúc tôi nghĩ tới chuyện về quê, sống cuộc đời người làm nông như mẹ có khi lại hay, an nhàn, thích làm thì làm, thích chơi thì chơi, chẳng ai cấm đoán hay bắt ép mình được. Và có khi lại không chật vật như bây giờ. Nhưng học xong đại học làm như thế, liệu thiên hạ có cười chê?
Theo VNE
Xin lỗi chồng, em không chịu nghèo được nữa Yêu anh, rồi cưới anh, em cứ tưởng là mình sẽ chấp nhận được tất cả, kể cả sự nghèo khó. Nhưng sống với anh gần hai năm rồi em mới biết, em không thể chịu đựng cảnh nghèo thêm được nữa. Anh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nghèo. Anh cũng đã quen với cuộc sống thiếu...