Chồng tôi “tập văn nghệ” với bồ trong nhà nghỉ
M.áu nóng bốc lên ngùn ngụt nhưng nghĩ tới đứa con gái bé bỏng mới đang chập chững biết đi, tôi đứng c.hết trân nhìn chồng mình khuất dần sau cánh cửa nhà nghỉ mà nước mắt chứa chan….
ảnh minh họa
Cuối năm thứ nhất đại học, tôi được lớp cử tham gia vào các hoạt động văn nghệ của trường bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn, đặc biệt là giọng hát được bạn bè đ.ánh giá là “như ca sĩ chuyên nghiệp”.
Quá trình tập luyện và tham gia các hoạt động ngoại khóa ấy đã khiến tôi “lọt mắt xanh” của anh, chàng sinh viên năm cuối phụ trách đội văn nghệ của trường.
Rồi chúng tôi yêu nhau và đến khi tôi có việc làm ổn định tại một công ty xây dựng tư nhân ở quê hương anh thì chúng tôi tổ chức đám cưới.
Video đang HOT
Với sở trường đàn giỏi, hát hay, lại biết dàn dựng các vở kịch, chồng tôi trở thành hạt nhân tích cực của phong trào văn nghệ huyện. Sau vài lần gặt hái được huy chương của nhiều hội diễn các cấp, tiếng tăm chồng tôi nổi như cồn. Cũng từ đó anh vắng nhà liên miên vì được hết xã nọ đến huyện kia “nhờ” gây dựng các phong trào văn nghệ hay tập dượt cho các đội tuyển để đi thi.
Chồng tôi bận đến nỗi ngày tôi sinh con gái đầu lòng, anh vẫn đang cùng đội văn nghệ đi lưu diễn ở tận một tỉnh miền núi phía Bắc.
Cũng là người yêu văn nghệ nên tôi cũng thông cảm với niềm đam mê của chồng và cố gắng thu xếp việc gia đình để anh hoàn thành tốt mọi việc. Thế nhưng hình như tôi càng hi sinh thì anh lại càng được thể lấn tới. Nhiều khi tôi biết mười mươi là chẳng hề có huyện hay xã nào mời tập dượt văn nghệ nhưng anh vẫn lấy lý do nọ lý do kia để đi khỏi nhà.
Rồi những lời xì xầm đàm tiếu cũng đến tai tôi, rằng anh đang “c.hết” một cô gái trẻ là thành viên đội văn nghệ của huyện bên. Có người còn kể tường tận rằng đã tận mắt thấy chồng tôi đèo cô gái trẻ ấy, cô ta còn quàng tay ôm eo chồng tôi chặt cứng, tình cảm vô cùng.
Bán tín bán nghi, tôi quyết định theo dõi chồng. Chiều thứ 7 vừa rồi, anh bảo với tôi là sang huyện bên tập cho đội văn nghệ mấy tiết mục để họ chuẩn bị thi thành phố. Lẳng lặng đi theo anh, tôi thấy chồng đón một cô gái trẻ ở ngay cổng trường mầm non của huyện rồi hai người tình tứ chở nhau đi vào một nhà nghỉ gần khu hồ cá của huyện.
M.áu nóng bốc lên ngùn ngụt nhưng nghĩ tới đứa con gái bé bỏng mới đang chập chững biết đi, tôi đứng c.hết trân nhìn chồng mình khuất dần sau cánh cửa nhà nghỉ mà nước mắt chứa chan….
Theo TPO
Duyên nợ 5 năm của tôi và em đã đứt vì người đàn ông khác
Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời?
Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi và em là tình đầu, yêu nhau vội vàng từ cái nhìn đầu tiên mà không cần tìm hiểu kỹ. Tôi có lẽ già hơn số t.uổi 18 vì sớm phải bôn ba đủ xứ, kiếm sống bằng đủ nghề nên tính tình cũng, cộc cằn, thô lỗ. Em là cô gái mới lớn, "cuồng yêu" và thích vị ngọt bởi cho rằng cuộc đời màu hồng. Em sống khép kín, xung quanh không có một người bạn, gia đình lại không quan tâm. Gần một năm bên em cảm giác tôi như vĩ nhân, có thể là một người anh trai, người cha, vệ sĩ, tư vấn, bác sĩ, xe ôm, bảo mẫu, "bạn gái tâm sự". Tôi là thứ duy nhất em có chứ không phải thứ quý nhất trong những thứ em có.
Tôi mệt mỏi lắm khi yêu phải một "đứa trẻ" sợ cô đơn. Tôi chưa yêu bao giờ nên cũng không hiểu được tâm lý con gái và có lẽ quan trọng nhất là chưa đủ trưởng thành để yêu. Tôi đề nghị chia tay, em chọn cách t.ự s.át để níu kéo, tôi hoảng hồn quay lại. Suốt thời gian dài tôi lạnh nhạt, không có tình cảm nhưng cứ ép mình làm theo ý em vì sợ mình đi rồi em sẽ nghĩ quẩn mà làm bậy.
Thời gian trôi qua, tôi nhận ra sự yêu thương em dành cho mình và thương lại em, thương chứ không phải yêu vì sự đồng cảm giữa chúng tôi hoàn toàn không có. Thương cũng đủ làm tôi quan tâm em, cho em những tháng ngày hạnh phúc bên mình dù trong lòng chưa từng có cảm giác đó, chỉ là nghĩa vụ, coi em như một "đứa con".
Đến khi phải yêu xa, cái gì đến cũng đến, phần lớn do sự lạnh nhạt và cái "nghĩa vụ" thương em nên mâu thuẫn xảy ra liên tục. Em quyết định quen người mới, đem người đó ra so sánh với tôi rồi quay lại nói tôi tồi tệ dù sự trong trắng của em tôi vẫn giữ suốt 5 năm. Trong đêm mưa bão, tôi chạy xe lên nhà em níu kéo theo quán tính khi vừa mất một thứ gì đó, phân tích em nghe mọi việc nhưng hầu như đã trễ. Khi người con gái sợ cô đơn dẫn đến bị cảm nắng thì nói gì cũng vô ích.
Em kể tôi nghe cách anh ấy nói chuyện, rất già dặn, tâm lý, nhưng câu mà cả đời này tôi sẽ không đủ can đảm nói với một cô gái nào khi mới gặp mặt. Em đã xác nhận có tình cảm với anh ta trong lần đầu gặp nên giai đoạn "tìm hiểu" mà em nói có lẽ không cần thiết. Em đến với tôi vì cô đơn, rồi giờ do sợ cô đơn em lại yêu vội một người khác. Giờ em ra đi, tôi vẫn dõi theo vì biết em yếu đuối. Tôi hy vọng đó là duyên nợ thật sự của em và anh chàng kia không phải họ Sở.
Giá như trái tim tôi có thể sản sinh ra tình yêu như ý muốn, tôi sẽ dành hết cho em. Tôi tự hỏi những gì em làm cho mình nhiều thế mà sao bản thân không thể yêu em? Ở bên em tôi không thấy hạnh phúc của tình yêu, ở bên tôi em toàn nước mắt và cô đơn, tại sao chúng tôi lại kéo dài tận 5 năm trời? Có phải đây là món nợ của cả hai? Giờ tôi lại ôm một nỗi lo cho "đứa con gái" của mình, khi chập chững vào đời mà không cách nào ở bên chăm sóc được.
Theo Tienphong
Ngớ người vì "rau non" là đứa con gái của bạn vợ Cô bé ngẩng lên chào rất lễ phép. Khi nhìn thấy em đang đứng trong nhà mình, tim tôi đ.ập loạn xạ, chân run run. Kia chẳng phải cô nhân tình bé nhỏ của tôi hay sao? Sao cô bé lại có mặt ở nhà tôi nhỉ, còn là khách của vợ tôi nữa?- Bốn mươi t.uổi, tôi có thể tự hào mình...