Chồng tôi sàm sỡ với người giúp việc
Một đêm tỉnh dậy, không thấy chồng bên cạnh, theo linh cảm tôi chạy sang phòng bên và tận mắt chứng kiến mọi chuyện phơi bày ra. Tôi rất sốc nhưng sau khi sau nghĩ kỹ thấy vẫn yêu chồng, vẫn cần cuộc hôn nhân đó. (Hà)
From: Hà
Sent: Thursday, December 24, 2009 12:00 PM
Chào các anh chị độc giả mục Tâm sự!
Tôi đang đứng trước một lựa chọn quan trong của cuộc đời mình, ly hôn hay tiếp tục chung sống. Tôi đã suy nghĩ nhiều tháng nay nhưng vẫn chưa biết phải quyết định thế nào để tốt nhất cho gia đình mình, cho các con mình có diều kiện sống, có môi trường hình thành nhân cách tốt nhất. Tôi kính mong các anh chị hãy lắng nghe hoàn cảnh của tôi và cho tôi lời khuyên, để tôi khỏi mắc sai lầm và phải ân hận vì quyết định của mình.
Năm nay, tôi 33 tuổi, có công việc và thu nhập ổn định, về kinh tế có thể tự lo cho mình và các con. Tôi có hai con trai ngoan ngoãn. Nhìn từ ngoài vào, ai cũng đánh giá gia đình tôi rất cơ bản và hạnh phúc, bởi chúng tôi cư xử với nhau rất văn hóa, không bao giờ xảy ra to tiếng hay cãi cọ.
Chúng tôi kết hôn được tròn mười năm trên cơ sở tình yêu tự nguyện. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình còn giữ nhiều nếp sống phong kiến với một người cha nghiêm khắc. Nên sau khi xa gia đình bước vào cuộc sống xã hội, ngoài vốn kiến thức chữ nghĩa học được ở trường, tôi rất ngờ nghệch về vốn sống. Anh không chỉ mang đến cho tôi tình yêu, sự bình yên mà còn từng là thần tượng của tôi vì vốn kiến thức xã hội phong phú. Tôi từng cảm ơn ông trời cho tôi gặp anh, cảm thấy mình vô cùng may mắn hạnh phúc.
Cả thời gian yêu nhau và trong 10 năm kết hôn, chúng tôi luôn xa nhau vì điều kiện anh công tác xa nhà, thi thoảng mới về vài ngày. Chừng ấy năm chung sống, cũng có vài lần tôi nghe mọi người xì xào chuyện lăng nhăng của anh bên ngoài. Nhưng tôi vốn đã tin và tôn trọng anh, lại chỉ là chuyện đồn thổi nên cũng bỏ qua.
Năm 2006, anh chuyển về làm gần nhà, chúng tôi có nhiều thời gian chăm sóc nhau. Những chính thời điểm này anh lại làm tôi buồn vì cách sinh hoạt giờ giấc bừa bãi, đi sớm về khuya, lại tỏ ra khó chịu khi tôi muốn biết anh đi đâu, làm gì. Tôi đi đâu, làm gì cũng nói với anh rất rõ ràng và cũng muốn anh đối với tôi như vây. Cách đối xử của anh khiến tôi ấm ức, tình cảm gia đình cũng bớt nồng ấm.
Gia đình bên chồng tôi có một người anh lớn tuổi mà không chịu lấy vợ. Bên quê ngoại tôi có một cô gái muộn chồng rất ngoan ngoãn. Hai bên gia đình đã nói chuyện và có ý ghép đôi cho họ. Anh bên chồng không chịu về quê tôi “xem mặt” cô gái. Giữa năm 2008, tôi đã đưa cố ấy ra nhà tôi cho hai người làm quen. Cô gái thì ưng thuận nhưng anh chồng tôi lại chê. Cô gái ấy rất ngoan ngoãn, đảm đang, hình thức cũng không đến nỗi nào.
Video đang HOT
Mẹ tôi rất quý nên bảo tôi cố gắng mai mối giúp đỡ cho có tấm chồng đỡ khổ. Ở quê tôi, con gái ế chồng sống rất khổ. Tôi cũng coi cô như em gái và rất nỗ lực mai mối. Thời gian đó cô ấy chung sống cùng chúng tôi như một thành viên trong gia đình. Một đêm, tôi tỉnh dậy, không thấy chồng bên cạnh, theo linh cảm tôi chạy sang phòng bên và tận mắt chứng kiến mọi chuyện phơi bày ra.
Tôi rất sốc nhưng sau khi sau nghĩ kỹ thấy mình vẫn yêu chồng, vẫn cần cuộc hôn nhân đó, tôi đã tha thứ chồng, lặng lẽ cho cô gái về quê. Trong suốt thời gian ấy, dù không nhắc lại chuyện đó, dù tôi cố gắng để quên mọi chuyện và giúp chống bớt mặc cảm, nhưng tự đáy lòng tôi không quên được. Sau đó vài tháng anh lại quyết định đi làm xa. Chúng tôi lại sống xa nhau.
Công việc bận, hai con còn nhỏ, tôi đã quyết định thuê người giúp việc. Một cô cháu gái của một chị bạn ở quê có hoàn cảnh rất khó khăn đến trông con cho tôi. Cháu rất ngoan, tôi quý cháu như con mình. Và cho đến một năm sau, vào dịp kỷ niêm 10 năm ngày cưới, chúng tôi tổ chức một ngày kỷ niệm nho nhỏ.
Chúng tôi đã đi chợ cả ngày, đi chọn nhẫn cưới (vì lúc cưới, anh chưa có nhẫn cưới tặng tôi). Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới lại được sống trong cảm giác hạnh phúc thực sự như vậy. Và nếu mọi chuyện tồi tệ không xảy ra thì đó là thời điểm tôi quên hẳn chuyện cũ. Nhưng số tôi chỉ được đeo nhẫn cưới chưa đầy một ngày. Ngay đêm hôm đó, anh đã sàm sỡ cô cháu gái khiến cháu khiếp sợ đòi về quê.
Cháu cho biết, lần trước về thăm nhà anh cũng sàm sỡ cháu, nhưng cháu sợ không dám nói với tôi. Lần này anh làm quá nên mới nói. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết những cảm xúc tôi đã trải qua. Ngay sau khi mọi chuyện vỡ lở, anh đã xách cặp đi công tác với một cái tin nhắn xin tha thứ. Từ đó đến nay anh cũng chưa nói gì với tôi về chuyện này.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều tháng nay mà vẫn chưa đưa ra được quyết định đúng đắn. Thứ nhất, cuộc đời tôi đến bây giờ không thể nói đến hai chữ hạnh phúc nữa rồi. Mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về một mục tiêu duy nhất, đó là các con tôi có điều kiện sống, môi trường phát triển, nhân cách tốt nhất. Tôi đã tìm hiểu các hoàn cảnh, cuộc sống của những người phụ nữ sau ly hôn, tái hôn, những bà mẹ đơn thân, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình khiếm khuyết để lựa chọn một quyết định cho mình.
Vấn đề tôi quan tâm nhất hiện nay là việc ly hôn của tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bố mẹ tôi và cuộc sống của các con tôi thôi. Thứ nhất là bố mẹ tôi. Từ trước đến nay, tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Sự thành công, hạnh phúc của tôi là liều thuốc an thần quan trọng cho tuổi già của bố mẹ tôi. Tôi sợ sau khi biết chuyện của tôi, bố mẹ tôi sẽ suy sụp mất.
Thứ hai là các con tôi chúng rất yêu bố. Chúng tôi nhắc đến anh rất nhiều trong câu chuyện hằng ngày. Anh rất có uy đối với các con tôi. Và tôi biết các con con rất cần một người cha để phát triển nhân cách. Nếu ly hôn, tôi không thể nuôi dạy con tôi một cách tốt nhất được. Nhưng nếu vì những nguyên nhân ấy mà tiếp tục chung sống thì tôi sợ những điều sau:
Thứ nhất: Với chồng, tôi chỉ còn lại sự khinh thường. Tôi khó có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì để đối xử với anh bình thường như trước. Cuộc sống sẽ gượng gạo. Các con tôi rất nhạy cảm. Nếu bố mẹ không hạnh phúc thực sự thì cũng ảnh hưởng đến lối sống và nhân cách của chúng sau này. Nhất là khi chúng trưởng thành và bước vào cuộc sống gia đình.
Thứ hai: Cả cuộc đời đời sẽ phải dằn vặn khi phải đối diện với anh trong cuộc sống hàng ngày. Điều đó sẽ khiến tâm lý tôi không thoải mái, ảnh hưởng đến cách ứng xử của tôi với mọi người và nhất là đối với các con. Tôi sợ nếu tiếp tục chung sống, tôi luôn không sống thật với tình cảm của mình, luôn kìm nén cảm xúc rồi tôi sẽ biến đổi thành con người khác mất. Như thế liệu tôi chịu đựng được bao lâu và chắc chắn mọi ứng xử của tôi sẽ ảnh hưởng đến các con.
Thời gian này, tôi rất hay cáu gắt. Tôi sợ sẽ trở thành một người mẹ bạo lực và tồi tệ mất. Hãy giúp tôi với.
Hà
8 năm yêu đơn phương
Dù tình cảm của anh chưa bao giờ được đáp lại, nhưng em đã luôn là nguồn động viên anh phải cố gắng nỗ lực để học tập. Sau này trên đường mưu sinh ra sao anh sẽ vẫn luôn cảm ơn em và chúc em thành công, hạnh phúc. (Vu Dinh Tam)
From: tam vudinh
Sent: Wednesday, December 23, 2009 1:05 AM
Thế là 8 năm rồi, anh không biết phải nói sao? 8 năm yêu em, con số 8 đẹp đấy em nhỉ. Uh đẹp thật chia đôi hai ta mỗi người một nửa cộng lại bằng không thì phải. 8 năm yêu em, 4 năm cố gắng để xứng đáng với em và 4 năm để cố gắng quên em. 4 4 = 8 thì phải. Cả 2 cái anh cộng lại đều bằng không. Không thể có em và cũng không thể quên được em.
Anh yêu em thật buồn cười phải không, mỗi lần đến bên em là trái tim anh đập loạn nhịp, chân tay run lẩy bẩy. Biết nói sao nhỉ? Thế đấy mỗi lần gặp em, anh nói chuyện chả ra đâu vào đâu cả. Thế là ấn tượng về anh ngày càng xấu đi trong em. Anh mất em là điều hiển nhiên. Yêu em chưa một lần được ôm em, chưa một lần nắm bàn tay của em. Nhưng em biết không, chỉ nhìn thấy em là anh đã rất hạnh phúc rồi, cứ gặp em là anh trằn trọc không ngủ được? Anh không hiểu vì sao em có ảnh hưởng lớn đến với anh như thế.
Ảnh minh họa.
Cô hàng xóm thân mến! Em biết không anh không bao giờ nghĩ rằng anh lại yêu một ai nhiều đến thế. Anh là người lớn lên từ sách vở và mọi thứ đều có lý thuyết của nó. Anh luôn có gắng dùng lý thuyết để xử lý thông tin mà anh thu nhận được. Em không phải là ngoại lệ. Cho dù anh đã cố gắng phân tích lý do tại sao anh yêu em và cũng tìm cách để thay thế hình bóng em trong tâm trí anh. Em biết gì không? Con người sống vì phần con nhiều hơn phần người. Đó là thực tế em ơi! Lý trí của anh không thể thắng được mong muốn có em. Đó là thực tế và anh sẽ chẳng bao giờ có thể quên được em.
Anh đã có gắng níu kéo để rồi càng ngày càng xa em hơn. Có thể một đống lý thuyết giúp anh biết một ít em đang nghĩ gì. Nhưng nó không thể giúp anh bình tĩnh hơn khi nói chuyện với em. Anh vẫn thế, anh vẫn là anh và lý thuyết thì vẫn là lý thuyết, không thể áp dụng các lý thuyết vào thực tế. Anh vẫn thất bại.
Rồi cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, mùa đông năm ngoái anh biết mình sẽ không thể có em và anh chấp nhận sẽ sống phần còn lại mà không có em. Anh đã xóa tất cả những gì về em, cả bài hát mà anh đã viết tặng em và bức tranh anh vẽ em mà anh luôn mang theo khi đặt chân đến giảng đường và mong muốn sẽ tặng em vào một dịp nào đó.
Anh xin lỗi! Chúng không phải là của anh và anh không có quyền làm thế. Từ cái ngày mà bản nhạc tình anh viết tặng em bốc cháy anh đã chấp nhận không níu kéo, anh chấp nhận sẽ không có em trong cuộc đời anh. Thực tế là thế, anh đã và đang cố gắng để như thế.
Anh rất mong em có thể đọc được bài viết này, và ghé thăm blog của anh. Anh đã viết tặng em một bản nhạc khác, dù hay hoặc dở anh cũng hy vọng em chấp nhận nó như một lời xin lỗi mà những gì anh làm không đúng với em. Anh xin lỗi em và anh cũng muốn khẳng định với em rằng "anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em đúng không em? Nếu có hãy nói để anh sửa sai". Anh yêu em và tôn trọng em. Dù chỉ là mối tình đơn phương.
Cảm ơn em! Dù tình cảm của anh chưa bao giờ được đáp lại, nhưng em đã luôn là nguồn động viên anh phải cố gắng nỗ lực để học tập. Dù sau này trên đường mưu sinh ra sao anh sẽ vẫn luôn cảm ơn em và chúc em thành công, hạnh phúc.
Một lần nữa anh chúc em hạnh phúc!
Vũ Đình Tâm
Tôi bị người tình trẻ lợi dụng Yêu T. nhưng sau lưng tôi còn một người đã cưu mang giúp đỡ, cho tôi mọi phương tiện cuộc sống. Dù rất khó xử song cuối cùng, tôi cũng quyết định "bỏ của chạy lấy tình". Ảnh minh họa 4 năm trở lại đây, tôi may mắn gặp được một quý ông là thương gia người Việt kiều giúp đỡ. Cuộc sống...