Chồng tôi quá hung hãn
Tính chồng tôi gia trưởng, hay đánh bài thâu đêm, đánh đập vợ, gia đình có mâu thuẫn nhỏ là anh lại đi nhậu xỉn về rồi kiếm cớ đánh tôi.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng được tám năm, lúc đó 21 tuổi, mới tốt nghiệp trung cấp kế toán. Tôi và chồng yêu nhau từ năm tôi học lớp 12. Giờ chồng tôi làm tài xế cho một nông trường cao su nhà nước, thu nhập khoảng bốn triệu đồng/tháng, còn tôi làm nhân viên trong một công ty nước ngoài, thu nhập khoảng 18 triệu đồng/ tháng. Tôi và chồng không hợp nhau từ ngày mới cưới, anh rất nóng tính và cục tính, hay chửi bới với lời lẽ thô tục mà tôi không tiện nói ra ở đây, chúng tôi thường xuyên cãi vã trong sinh hoạt hàng ngày.
Khoảng bốn năm sau khi kết hôn chúng tôi không có con chung, cuộc sống gia đình thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Chồng tôi hay ăn nhậu, bài bạc, không quan tâm đến gia đình, say xỉn thì bạo lực với vợ. Tôi nghĩ chắc do chưa có con chung nên vợ chồng sống không hanh phúc, không yêu thương và hiểu nhau. Vì thế tôi tìm mọi biện pháp để chạy chữa hiếm muộn (tôi mắc bệnh đa nang buồng trứng, khó sinh con), cuối cùng cũng sinh được một bé trai, nay cháu 2,5 tuổi.
Video đang HOT
Sau hơn hai năm có con chồng tôi vẫn không thay đổi, tính tình gia trưởng, hay đánh bài thâu đêm, đánh đập vợ, gia đình có mâu thuẫn nhỏ là anh lại đi nhậu xỉn về rồi kiếm cớ đánh tôi. Anh thường bóp cổ tôi và nói “Cái mạng mày tao chỉ cần ngắt một cái là chết”, rồi anh đe doạ “Tao sẽ giết mày, cả gia đình mày”. Sự việc bạo hành xảy ra thường xuyên nhưng tôi không dám báo chính quyền địa phương vì nghĩ “xấu chàng hổ ai”, chỉ hy vọng anh sẽ vì con mà suy nghĩ lại. Tôi nhiều lần tìm gia đình nội ngoại để khuyên răn nhưng tất cả đều không thể thay đổi. Chính bố mẹ chồng tôi cũng nói không thể và không biết làm thế nào để thay đổi.
Một năm trở lại đây anh hầu như không mang tiền lương về để phụ giúp tôi nuôi con, một mình tôi phải bươn chải lo cho cuộc sống gia đình, tôi nhiều lần nói chuyện nhưng anh bảo “Không bao giờ có chuyện lương bổng ở đây”. Tôi thấy mình kiệt sức, gia đình không hạnh phúc, vợ chồng thường xuyên cãi nhau, sợ ảnh hưởng tới tương lai và tính cách của con. Vì thế mẹ con tôi dọn về nhà bà ngoại được khoảng hai tháng nay và đơn ly hôn của tôi đã được toà thụ lý.
Lúc đầu, khi về nhà ngoại, anh thường gọi điện thoại đe doạ, chửi bới nếu mang con đi sẽ tới giết cả gia đình. Thời gian gần đây anh lại tỏ ra ăn năn hối cải, xuống nước năn nỉ xin rước mẹ con tôi về, xin cho anh một cơ hội nữa. Tôi băn khoăn lắm, không biết có nên về cho con có một gia đình đầy đủ hay không? Nếu về tôi biết chắc chồng sẽ chẳng thay đổi gì đâu vì tính anh rất cục cằn và hung hãn, tôi lại hay nhạy cảm và tủi thân. Nếu không về thì con tôi sẽ rất tội nghiệp vì nó rất quấn ba, mỗi lần ba sang thăm rồi về là nó khóc, giật mình hỏi ba cả đêm.
Nói thêm là, chồng tôi ngoài việc hung hãn, chửi bới thô tục và đánh đập vợ lúc say xỉn ra thì rất thương con. Anh chăm con, có thể kiên nhẫn hàng giờ để đút cho con ăn hết một bát cơm, rồi chở con đi chơi, ru con ngủ. Tôi đi làm công ty nước ngoài, công việc áp lực, về nhà không phải dọn dẹp nấu nướng nhiều (không phải tôi lười và không biết làm), vì chồng thường xuyên làm việc nhà thay tôi. Cũng vì chúng tôi lâu lắm mới có con nên anh ra sức, dùng mọi lời hăm doạ để giành quyền nuôi con với tôi.
Mọi lời khuyên của quý độc giả sẽ giúp tôi rất nhiều vì tôi đang rối lắm. Tôi thương con, khó khăn lắm mới sinh được nó. Tôi luôn muốn nó sống trong một gia đình đủ cha, đủ mẹ như bạn bè. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Bị gia đình nhà chồng hắt hủi vì không sinh được con trai
Lấy chồng cũng như đánh bạc, may mắn thì được một người tử tế yêu thương mình cả đời, còn không thì trắng tay, ván bạc này coi như tôi đã thua.
Chung sống với nhau hơn 2 năm chúng tôi mới được một mụn con gái, gia đình nhà chồng ngày càng tỏ ra khó chịu với tôi. Anh vốn tính gia trưởng lại là con trai duy nhất trong nhà nên luôn mong muốn có con trai, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn mòn trong suy nghĩ của gia đình anh.
Mẹ anh là người phụ nữ nhẫn nhịn chịu đựng, bà lúc nào cũng coi chồng con là nhất. Anh được thừa hưởng tính độc đoán từ bố, nên ngay từ những ngày mới yêu tôi đã luôn phải nhường nhịn anh. Tính anh lại hay gen nên từ khi lấy anh tôi cũng bớt giao lưu đi chơi với bạn bè.
Giờ đây tình cảm vợ chồng ngày càng thêm phần căng thẳng khi tôi không sinh cho anh được một thằng con trai. Đúng là thế gian được vợ hỏng chồng, mẹ chồng tôi tuy hiền nhẫn nhịn nhưng bố chông tôi lại là người cực kì khó tính. Dạo này ông thường xuyên tỏ ra bực bội và không vừa lòng với những việc tôi làm.
Vì quá bức bối với cuộc sống nhà chồng, tôi quyết định hẹn gặp nhóm bạn thân ngày xưa để đi ăn uống một bữa, trong đó có một người bạn trai luôn yêu thầm tôi từ thuở sinh viên, gặp lại nhau mọi người đều vui vẻ. Đến giờ về, người bạn đó nhất quyết muốn đưa tôi về dù biết tôi đã có chồng, anh thẳng thắn nói chỉ là bạn bè đưa nhau về có gì đâu. Về đến cổng, chồng tôi từ trên gác nhìn thấy, vừa bước vào nhà tôi đã ăn một tát như trời giáng, anh quắc mắt nhìn tôi, "cô đi đâu giờ này mới về đã thế lại còn đi với trai, để nó đưa về tận nhà. Cô coi tôi là người chết à? Đồ con gái lăng loàn, mất nết." Mẹ chồng tôi từ trong phòng chạy ra can ngăn, bố chồng tôi liền xuất hiện "bà về phòng ngay cho tôi, chuyện vợ chồng chúng nó để bọn nó tự giải quyết, mà phận đàn bà chỉ được phép im mồm và lắng nghe cấm lên tiếng. Làm vợ làm mẹ có mỗi chuyện đẻ mà cũng không biết thì sống làm gì, lấy nhau mấy năm trời mà một thằng con trai cũng không có." Trước khi đi ông còn để lại cho tôi một cái nhìn dữ tợn.
Chồng tôi càng được nước lấn tới, đá tát tôi túi bụi, không kịp cho tôi giải thích, anh bóp miệng tôi đến bật máu. Đến khi anh buông tha, trên người tôi chi chít vết bầm tím, mắt thâm quầng, tôi cố gắng lết về phòng. Con gái 5 tuổi của tôi đứng lép sau cánh cửa một cách sợ sệt, thấy tôi lết đến vội chạy ra ôm, con bé nấc lên nhưng không dám khóc to sợ chồng tôi nghe thấy.
Phận đàn bà cả đời chỉ biết đến chồng con, để rồi giờ đây lại bị chồng đối xử tệ bạc, tôi ôm con vào lòng mà khóc, chỉ biết than thân, than đời trách cho cái số phận bèo bọt của mình. Lấy chồng cũng như đánh bạc, may mắn thì được một người tử tế yêu thương mình cả đời, còn không thì chỉ còn cách trắng tay, ván bạc này coi như tôi đã thua.
Những ngày sau chồng tôi ngày càng trở nên đa nghi và hung hãn, anh chuyển sang đi sớm về khuya, nhưng lại không cho tôi được ra ngoài quá lâu cũng không cho phép tôi gặp gỡ bạn bè. Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn từ chợ đến bếp, từ bếp lên nhà. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, bạn bè gọi điện cho tôi khi nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái trẻ trong khu mua sắm, nhìn tấm ảnh anh tay trong tay với nhân tình tôi chỉ biết ngậm ngùi. Lúc hỏi anh về chuyện đó, anh không buồn giải thích còn tặng kèm tôi một cát tát kèm câu nói đay nghiến, "phận đàn bà đến việc đẻ con trai còn không làm được thì chết quách đi cho xong, cô không đẻ được tôi phải ra ngoài nhờ người đẻ con cho tôi chứ. Sau này nuôi con tôi tốt thì tôi thương, không thì lấy đồ cuốn xéo khỏi nhà tôi, đừng có mà nói nhiều".
Cả cuộc đời tôi chỉ ngập chìm trong nước mắt, lúc bé tôi khóc vì sung sướng khi được trào đời, ngày sinh con tôi khóc vì hạnh phúc, còn giờ đây tôi chỉ biết khóc cho đời mình, cho số phận nghiệt ngã của mình. Tôi không dám ly di vì sợ điều tiếng, sợ bố mẹ cảm thấy hổ thẹn với hàng xóm họ hàng, sợ con không có cha. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên tôi nên làm gì để tốt cho mình và con?
Theo Tinhot360
Khi say và tỉnh, chồng là 2 con người hoàn toàn khác Nhiêu luc tôi cung không hiểu được chồng, khi cứ say là anh lao vao đanh, chưi tôi không ra gi nhưng đên sang hôm sau anh lại xin lôi, van xin đưng ly hôn. Minh kêt hôn đươc 7 năm va đa co hai chau. Cuộc sông vơ chông minh đươc moi ngươi xung quanh cho la hoan hao vi vơ chông...