Chồng tôi nói:”Buông anh ra mẹ của con anh đang cần anh”
“Anh không đi công tác mà đến với cô ấy. Cô ấy sắp sinh rồi. Anh xin lỗi. Anh yêu cô ấy và con”.
Khi ấy tôi còn mơ mơ, tỉnh tỉnh tưởng, anh đang có một màn kịch đặc biệt chào vợ trước khi đi công tác. Tôi vội chạy lại bên anh, vòng tay qua tấm lưng to rộng ấy mà không biết rằng đó là lần cuối cùng. “Anh yêu, anh lại đi công tác ư? Công việc cần anh sao? Sao đêm qua anh không nói với em? Anh đi…”
Không để tôi nói hết câu. Anh kéo tay tôi ra một cách dứt khoát bằng tất cả sức mạnh của người đàn ông. “Anh không đi công tác mà đến với cô ấy. Cô ấy sắp sinh rồi. Anh xin lỗi. Anh yêu cô ấy và con. Giờ cô ấy đang rất cần anh. Anh sẽ giải thích cho em trong thời gian sớm nhất. Em hãy giữ gìn sức khỏe.”
Tôi đang nằm mơ, chắc chắn tôi đang nằm mơ. Tiếng cửa đóng rầm lại khiến tôi choàng tỉnh. Tôi đang đứng chênh vênh giữa căn phòng. Hơi ấm của anh vẫn còn vương bên má tôi. Vậy đó là sự thật sao? Chồng tôi vừa nói cái gì vậy? Ai cần anh? Con anh là ai? Mẹ của con anh nữa? Anh đi đâu?
Anh ra khỏi cuộc đời tôi một cách quá nhẹ nhàng khiến tôi khó mà chấp nhận. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Tôi đứng đấy, luẩn quẩn với các câu hỏi. Tôi nhấc máy gọi điện cho chồng. Đầu dây bên kia hình như không phải anh. Không phải anh, không phải chồng tôi, không phải người đàn ông cho tôi cả thiên đường. Đó là một kẻ xa lạ với giọng lạnh lùng. “Em đừng gọi anh nữa, khoảng tối mai anh sẽ về nhà và giải thích với em”. Sau đó là tiếng tút tút vọng lại.
Video đang HOT
Tôi như người điên, quay cuồng không biết đang làm gì. Tôi liên tục gọi cho anh. Máy đã tắt. Tôi lao ra ngoài đường tìm anh. Tôi tìm khắp nơi và không một ai biết anh đang ở đâu. Tôi cứ khóc rồi lại tỉnh, rồi lại suy nghĩ. Đầu tôi bắt đầu nổ tung vì không tìm được câu trả lời.
Đún 8 giờ tối hôm sau, anh gọi lại và nói đang ở nhà. Tôi lao ngay về nhà và ôm chầm lấy anh. “Anh đi đâu vậy? Anh có sao không? Anh ăn cơm chưa?”. Vẫn là sự dứt khoát ấy. Anh thoát khỏi vòng tay của tôi. Anh dìu tôi ra ghế. Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại. Anh bắt đầu nói.
“Cô ấy đã sinh em bé. Một thằng cu rất kháu khỉnh, đáng yêu”. Chồng tôi kể, anh đã bắt đầu yêu cô ta khoảng 1 năm gần đây. Cô ấy là thực tập sinh trong công ty của anh. Khi nhìn thấy cô ấy, hai người bị tiếng sét ái tình mà không rời xa được. Cô ấy đã có thai với anh và hôm qua anh đã là bố. Tuy không nói ra, nhưng đó là điều anh luôn mơ ước.
Thật nực cười. Chồng tôi ngoại tình cả năm nay mà tôi không hề hay biết. Anh nói vì thấy có lỗi với tôi nên anh muốn bù đắp cho tôi bằng khoảng thời gian gần đây. Đúng là gần đây anh có đặc biệt quan tâm tới tôi hơn. Anh lãng mạn, làm tất cả những thứ mà mấy năm yêu nhau anh không hề làm. Anh biến tôi thành thiên thần. Tôi nào ngờ, đó chỉ là chút thương hại anh nhỏ giọt cho tôi.
Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, giải thoát cho anh. Để anh được đến với người anh yêu, đến với con, với gia đình mà anh hằng mơ ước. Lời anh nói ra như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi hận anh biết mấy. Anh rời khỏi cuộc đời tôi một cách quá nhẹ nhàng khiến tôi khó mà chấp nhận. Anh ra đi khi tôi đầy hi vọng. 4 năm yêu nhau say đắm cùng 5 năm vợ chồng hạnh phúc, chỉ một phút đã thành cát bụi. 9 năm bên cạnh anh, tôi là người phụ nữ hạnh phúc. Nhưng 9 năm hạnh phúc ấy không đủ giữ trái tim anh. Có lẽ vì 9 năm mà tôi chưa cho anh kết quả của tình yêu. Tôi không thể sinh cho anh một đứa con. Cái gì không có kết quả đều là hư vô.
Theo PNO
Tôi căm ghét khi phải nghe tiếng bố mẹ "ân ái" mỗi tối
Cháu 14 tuổi và gần đây, cháu đã gặp một vấn đề rắc rối khi mà mỗi tối thứ 7, bố mẹ lại "ân ái" và cháu luôn phải nghe những âm thanh khó chịu đó.
ảnh minh họa
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại khiến cháu không thể chịu đựng được mặc dù cháu đã cố gắng nghe nhạc thật to.
Thậm chí, ban ngày cháu đã cố gắng làm việc thật mệt mỏi để đêm đến có một giấc ngủ ngon nhưng cứ đến tối thứ Bảy, cháu lại không thể ngủ yên.
Cháu cần giúp đỡ vì không thể tiếp tục chịu đựng như thế này được nữa.
Chuyên gia tư vấn trả lời:
Tôi 47 tuổi và tôi cũng không muốn nghe những âm thanh khi người ta quan hệ tình dục, vì vậy, tôi có thể hiểu được cảm giác khó chịu của cháu.
Tôi biết điều này là đáng xấu hổ nhưng cháu cần phải nói cho bố mẹ mình biết chứ cháu không thể chịu đựng như vậy mãi được. Tôi nghĩ rằng cháu phải nói với bố mẹ rằng mình đã nghe thấy cuộc "ân ái" của họ và cháu không thích điều đó.
Tôi chắc rằng bố mẹ cũng không muốn cháu nghe thấy để cháu bị ảnh hưởng bởi "cuộc vui" của họ.
Có nhiều cách để nói với bố mẹ cháu về điều này. Cháu có thể tâm sự riêng với mẹ hoặc bố, hay cũng có thể góp ý trực tiếp với cả hai người. Hãy tiếp cận vấn đề theo cách mà cháu cảm thấy thoải mái nhất!
Tuy nhiên, cháu phải cho họ biết về những cảm nhận của mình, nếu không tình trạng này sẽ cứ tiếp diễn và trở thành một vấn đề thực sự nghiêm trọng.
Theo VNE
Có con gái là họa hay phúc? Mẹ hay nói với tôi: 'Trong bốn đứa, chỉ có anh con là mẹ thấy yên lòng và có hiếu nhất. Còn ba cô gái của mẹ chắc vứt đi'. ảnh minh họa Xưa nay gia đình nào cũng mong muốn có con trai vì ai cũng nghĩ sinh con gái ra đến lúc lấy chồng thì theo chồng, lo cho nhà chồng...