Chồng tôi nhất quyết đòi hiến thận cho con riêng
Đang yên lành, bất chợt xuất hiện người phụ nữ nói là mối tình đầu, rồi là đứa con riêng đã 4 tuổi. Tôi đã phải ngậm cay nuốt đắng chấp nhận quá khứ của anh, vậy mà anh còn trách móc tôi như thể tôi là người độc ác, tàn nhẫn.
Anh và tôi lấy nhau đã được 3 năm và có 1 đứa con 2 tuổi, cuộc sống gia đình êm đềm hạnh phúc. Anh là một người chồng người cha yêu thương vợ con hết mực. Tính cách hiền hoà độ lượng của anh khiến ai tiếp xúc với anh cũng cảm thấy quý mến.
Cách đây 1 tuần, khi đi làm về, tôi thấy có một người đàn bà cứ vẩn vơ trước cổng nhà mình. Chị ta đi qua đi lại, khuôn mặt thất thần, nhìn rất tội nghiệp. Khi tôi hỏi thì chị ta bảo là em họ của chồng tôi vừa từ quê ra. Chị ta kể vanh vách tên chồng, bố mẹ chồng tôi, nên tôi không nghi ngờ gì cả, mời vào trong nhà chờ chồng tôi về.
Vừa về đến nhà, trông thấy chị ta, chồng tôi ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Em tới có việc gì?”. Chị ta bảo: “Em có việc ra thủ đô, đồng thời ghé qua thăm vợ chồng anh chị”.
Tôi thấy đúng là em họ anh thật nên bảo cả hai ở lại trò chuyện, tôi đi nấu cơm. Ăn cơm xong, tôi sắp xếp cho chị ta ngủ ở phòng nhỏ cạnh phòng ngủ vợ chồng tôi.
Nửa đêm, tự nhiên tôi tỉnh giấc. Nhìn sang bên thì không thấy chồng đâu, tôi lò dò mở cửa đi xem có chuyện gì. Dù sao thì nhà có thêm một người lạ.
Tôi đến phòng chị ta, đúng là chồng tôi đang ở trong đó. Hai người họ ngồi trên giường nói chuyện gì đó mà chị ta khóc lóc. Chồng tôi thì mặt buồn rười rượi.
Đến lúc này thì không phải nghi ngờ gì nữa, chồng tôi có con riêng bên ngoài thật rồi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chị ta bảo: “Em không thể mất đứa con này được, chỉ có anh mới cứu được con, em biết anh sẽ rất khó xử nhưng hãy cứu lấy con được không? Em chẳng mong ước gì, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ con em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa”.
Nghe đến đây là chân tôi bủn rủn. Tôi vẫn hy vọng rằng họ đang nói chuyện về con chị ta. Tôi còn tưởng chị ta tới xin tiền chồng tôi cho con nên cứ âm thầm nghe tiếp. Chồng tôi bảo chị ta đừng khóc nữa kẻo đánh thức tôi dậy, để ngày mai anh nói chuyện với tôi trước, sau đó sẽ đến bệnh viện thăm con.
Đến lúc này thì không phải nghi ngờ gì nữa, chồng tôi có con riêng bên ngoài thật rồi. Tai tôi ù đi vì thông tin vừa nghe được. Tôi bò lê vào phòng ngủ, ngồi thẫn thờ dưới chân giường.
Khi chồng tôi về lại phòng ngủ thì thấy tôi đang khóc. Anh lau mặt cho tôi, có lẽ đoán được tôi đã nghe thấy nên anh chẳng giấu giếm nữa. Anh buồn rầu nói: “Anh thành thực xin lỗi vì đã giấu em. Cô ấy không phải em họ anh mà là mối tình đầu của anh. Bọn anh ngày trước yêu nhau 2 năm trời. Bọn anh chia tay được 1 tháng thì cô ấy phát hiện có bầu nhưng tự ái nên không nói cho anh biết. Đến bây giờ anh mới biết mình có một đứa con trai đã 4 tuổi rồi. Nhưng con lại đang mắc bệnh nặng”.
Rồi anh vỗ về tôi, tôi lại nghe thấy bé mắc bệnh nên thương vô cùng, cũng không giận anh nữa.
Hôm sau chúng tôi đến bệnh viện thăm đứa trẻ, nó giống anh như đúc khiến tôi nhói con tim. Nhìn đứa bé tội nghiệp tôi cũng thấy thương quá, nhỏ vậy đã phải chịu đau đớn. Tôi đứng bên, khóc cạn nước mắt vì thương chồng và đứa con riêng, hai người nhận nhau, ôm chặt lấy nhau mà khóc. Đứa bé cũng giờ mới biết mình có bố.
Anh nói với con: “Bố sẽ tìm mọi cách cứu con, hãy tin ở bố”. Tôi trợn tròn mắt nghe anh hứa, một cảm giác sắp mất cái gì đó đang mập mờ trong tim tôi.
Mấy hôm sau, ngày nào tôi cũng thấy anh buồn bã. Anh đến bệnh viện với con, tôi âm thầm chấp nhận, còn gửi mấy món đồ chơi tới.
Tôi thà li dị chồng còn hơn nhìn thấy anh mất sức khỏe. (Ảnh minh họa)
2 hôm trước, anh đưa tôi đi ăn, rồi tới nơi hai đứa lần đầu tiên gặp nhau để nói chuyện: “Mong em hãy tha lỗi cho anh và anh cầu xin em hãy chấp nhận anh được làm điều đầu tiên và cuối cùng cho đứa con của mình đó là cho nó một quả thận để cứu lấy mạng sống của nó”.
Lúc đó tôi hoảng hồn quá nên gạt đi: “Không bao giờ, sao mẹ nó không hiến cho nó. Mẹ nó tự ý sinh ra nó thì phải có trách nhiệm chứ”. Anh quát lên: “Đó là con anh, mẹ con nó đã khổ rồi, anh không thể để họ khổ mãi được. Với lại anh đã xét nghiệm rồi, của anh rất phù hợp. Nếu em thương yêu anh thì hãy để cho anh được cứu con anh một lần, anh không thể để nó chết lần nữa được”.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi nóng như vậy. Anh bắt tôi thông cảm cho anh, nhưng anh có hiểu cho tôi. Đang yên lành, bất chợt xuất hiện một người phụ nữ nói là mối tình đầu, rồi là đứa con riêng đã 4 tuổi. Tôi đã phải ngậm cay nuốt đắng chấp nhận quá khứ của anh, vậy mà anh còn trách móc tôi như thể tôi là người độc ác, tàn nhẫn.
Tôi thà li dị chồng để anh vẹn toàn với con riêng, còn hơn nhìn thấy anh mất sức khỏe. Bỏ đi một quả thận, chuỗi ngày về sau biết anh thế nào. Đến lúc đó anh có thể là chỗ dựa cho mẹ con tôi được nữa không? Hay anh sẽ trở thành gánh nặng cho mẹ con tôi?
Theo 2sao
Trước khi chết, chồng giao con riêng với nhân tình cho vợ chăm sóc
Trước khi nhắm mắt, Thắng nắm chặt tay Ly, khẩn khoản dặn dò cô hãy giúp anh chăm sóc con riêng của mình và nhân tình. Sau khi Thắng mất, đứa bé cứ liên tục bám theo và gọi cô là "mẹ".
Ly tự nhận mình là người phụ nữ có số mệnh khổ. 23 năm trước, Ly và Thắng yêu nhau nên tiến đến hôn nhân. Thắng khá điển trai, vóc dáng cao gầy. Gia cảnh của Thắng nghèo nhưng bù lại anh đối xử với cô rất tốt. Sau khi kết hôn, Ly sinh một bé trai kháu khỉnh, cuộc sống của hai vợ chồng sau khi có con càng thêm khó khăn. Họ bàn bạc, giao con cho bố mẹ chồng chăm sóc rồi dắt díu nhau lên thành phố kiếm sống. Trong 6 năm khổ cực bon chen nơi đất khách, hai vợ chồng thuê tạm một căn phòng nhỏ làm chỗ ở. Để tiết kiệm chi phí nên họ chọn một căn phòng áp mái, vừa nhỏ vừa chật, ban đêm nóng hầm hập như lửa hun.
Ngày sinh nhật Ly, Thắng mua tặng Ly một cái quạt điện. Ly vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ly vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc hạnh phúc đó: cô đã ôm Thắng và đặt lên má anh những nụ hôn yêu thương. Cuộc sống chật vật và khó khăn cứ thế trôi qua. Sau 6 năm, khi họ dành dụm được một khoản tiền nhỏ thì con trai đến độ tuổi đi học, thế là cả hai về quê, dùng số tiền đã tích góp mở một cửa hàng buôn bán áo quần. Qua nhiều năm phấn đấu, họ đã mua được một căn nhà khang trang. Buôn bán ngày càng lớn thì Thắng muốn trở lại thành phố lập nghiệp. Ly biết Thắng có hoài bão và khao khát làm giàu nên cô không cản anh mà cổ vũ nhiệt tình.
Từ khi Thắng một mình trở lại thành phố bươn chải, anh hiếm khi về thăm nhà. Mặc cho con trai ngày càng lớn, Thắng vẫn không đoái hoài gì đến con. Một hôm, Ly dẫn con lên thành phố thăm chồng. Cô chết lặng khi biết Thắng đang sống chung với một người phụ nữ khác. Thời điểm đó, Ly mới biết thì ra Thắng đã phản bội cô từ lâu cho nên anh mới nôn nóng muốn trở lại thành phố lập nghiệp đến vậy. Ly điên cuồng đánh chồng tới tấp đến mức Thắng rách cả một mảng da đầu phải nhập viện. Anh đã rất tức giận và luôn mồm bảo sẽ ly hôn với cô.
Ảnh minh họa
Trở về quê, Ly không giấu giếm mà kể lại cho bố mẹ chồng nghe, họ đã tức tốc gọi điện và mắng chửi anh không thương tiếc. Ngày hôm sau, bố chồng một mình bắt xe lên thành phố để khuyên nhủ và nói rõ sẽ cắt đứt quan hệ cha con nếu anh không biết hối cải. Thắng một mực cãi lại khiến ông tức giận lên cơn đột quỵ và liệt nửa người. Bố chồng nhập viện, mẹ chồng thao thức chăm ông trong bệnh viện, viện phí do Ly chi trả từ số tiền lãi từ cửa hàng áo quần nhưng vẫn không đủ tiền thuốc thang. Khi tình hình đang bế tắc thì Thắng về thăm bố và ném một phong bì lên bàn, căn dặn Ly dùng để chi trả tiền viện phí. Sau đó anh chỉ ngủ một đêm ở nhà rồi quay lại thành phố ngay.
Kể từ lần đó, cách vài tháng Thắng lại về thăm nhà một lần nhưng cứ mỗi lần như thế họ lại cãi nhau. Mặc dù Thắng bảo sẽ ly hôn nhưng cả hai vẫn dùng dằng chưa dứt. Nghĩ đến thành tích học tập ngày càng giỏi giang của con, Ly không nhẫn tâm phá nát một gia đình hoàn chỉnh bởi sợ con mặc cảm với bạn bè. Hơn nữa, Ly rất yêu quý bố mẹ chồng, họ đối xử với cô rất tốt nên cô càng không đành lòng ký vào đơn ly hôn. Cuộc sống bế tắc cứ thế trôi qua đằng đẵng 11 năm. Khi con trai vào đại học, cô hạ quyết tâm ly hôn với chồng. Thế nhưng đến lúc ấy cô lại ngỡ ngàng khi hay tin Thắng bị ung thư phổi. Anh trở về nhà, dắt theo đứa con trai 7 tuổi. Thắng nói anh và người phụ nữ kia đã cắt đứt tình cảm từ hai năm trước. Cô ta đã lên xe hoa cùng một người đàn ông khác, trước khi đi còn nhẫn tâm vứt bỏ đứa con và ẵm theo một số tiền không nhỏ từ anh. Nhìn cậu bé 7 tuổi lanh lợi đứng trước mặt, lòng Ly đau như cắt, trái tim rớm máu. Con của chồng và tình nhân - đó giống như một lời nhắc nhở về quá khứ đầy nước mắt và tủi hơn do bị phản bội của cô.
Nửa năm sau, Thắng qua đời. Trước khi nhắm mắt, Thắng nắm chặt tay Ly và dặn dò: "Cả đời này, người anh cảm thấy có lỗi nhất chính là em, anh không mong em tha thứ, chỉ mong em chăm sóc và coi thằng bé như con của mình. Toàn bộ tài sản anh sẽ để lại cho mẹ con em!".
Sau khi Thắng mất, đứa bé cứ liên tục bám theo và gọi cô là "mẹ". Lòng dạ Ly rối bời. Tại sao Thắng nỡ ra đi, để cô đơn độc giải quyết mớ hỗn độn này? Cô phải làm thế nào để có thể đối mặt với đứa con trai là kết tinh từ máu mủ của chồng và tình nhân? Bố mẹ chồng cũng đã già yếu, cô không thể mặc kệ họ. Ly biết lỗi lầm của người lớn không thể đổ lên đầu con trẻ. Nhưng liệu cô có đủ bao dung để nuôi nấng con riêng của chồng nên người?
Theo Tintuc
Chồng có con riêng với người cũ, vợ phải làm sao? Mọi chuyện chắc sẽ ổn, chị nghĩ thế, nếu không có cái ngày chị thông báo với anh chị mang bầu lần nữa. Anh không thấy vui mà chỉ hoảng hốt. Hôn nhân lệch hướng, người chịu khổ sở là đứa con Chị nói, sau tất cả những yêu thương, hờn giận, ghen tuông, phản bội... chị vẫn muốn giữ lấy anh, bên...