Chồng tôi muốn “mía ngon, đánh cả cụm”
Bất kỳ người phụ nữ nào từ khi con tim biết thế nào là rung động vì tình yêu cũng đều mong tìm cho mình được một nửa chung thủy, yêu mình chân thật bằng cả con tim.
Tôi đã yêu bằng tất cả trái tim trinh nguyên của người thiếu nữ, đã hiến dâng, hy sinh và hạnh phúc đến ngẹt thở khi lấy được người trong mộng. Chúng tôi kết hôn sau thời gian yêu nhau ngọt ngào và say đắm, cuộc hôn nhân mới đầu cũng không có gì phàn nàn, anh quan tâm, yêu thương và dịu dàng như tôi mong muốn.
Nhà có 2 chị em gái, tôi hơn Mai 8 tuổi, khoảng cách đủ để chúng tôi không cãi cọ hay ganh tỵ như những chị em gần tuổi khác. Ngược lại, tôi đã đủ ý thức được mình có một cô em bé bỏng nên không những ba mẹ yêu chiều, mà tôi cũng cưng Mai như trứng mỏng.
Chị em tôi đều được thừa hưởng những nét xinh đẹp của mẹ và vóc dáng cao ráo, cùng nước da trắng của bà nội. Hai chị em càng lớn càng xinh, đám con trai trong làng hàng đêm đều tới nhà tôi, nhiều khi chỉ thăm hỏi đôi ba câu bang quơ, hay kiếm cớ xin ngụm nước để có cơ hội làm quen với chúng tôi.
Khi tôi 23 tuổi, em gái 15, bố mẹ thấy trai làng dập dìu đánh tiếng mà tôi vẫn chưa ưng ai thì có vẻ số ruột. Ở quê, gái 23 mà chưa có đám dạm hỏi là ba mẹ đã sốt ruột lắm rồi, bởi gái nhà người ta ai cũng có đám từ mười chín, đôi mươi, thậm chí có người bằng tuổi tôi đã làm mẹ từ lâu.
Cuối năm đó, khi khu công nghiệp mới gần nhà tôi khánh thành cũng là lúc tôi quen anh. Có một tốp thợ từ vùng khác tới, họ dựng lán ở luôn trên công trường. Họ đều là những chàng trai xây dựng trẻ, khỏe, đẹp trai và yêu văn nghệ. Công việc xây dựng vất vả là thế, cả ngày quần quật dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, tối họ lại tụ tập đàn ca vui vẻ, khiến làng quê tôi vốn yên tĩnh nay như có hội.
Khi tôi 23 tuổi, em gái 15, bố mẹ thấy trai làng dập dìu đánh tiếng mà tôi vẫn chưa ưng ai thì có vẻ số ruột. (Ảnh minh họa)
Tuổi trẻ vốn dễ quen, dễ cảm thông nên sau một thời gian ngắn, thanh niên ở làng đã coi đội thợ xây dựng như bạn bè thân thiết. Anh là chỉ huy trưởng của đội thợ, hát hay lại chơi đàn guitar rất giỏi. Một tối giao lưu văn nghệ, bọn bạn cứ bắt tôi song ca cùng anh bài “tình thắm duyên quê” vì theo chúng tôi có giọng hát hay nhất làng.
Sau lần cùng nhau hát đôi ấy, anh luôn tìm cách bắt quen với tôi. Rồi anh nói lời yêu tôi khi khu công nghiệp hoàn thiện, yêu nhau được 1 năm, anh cưới tôi về làm dâu n hà anh . Quê anh cách nhà tôi 300km, ngày đưa dâu, mẹ và em gái bịn rịn nước mắt khiến tôi cũng không cầm lòng được.
Cưới nhau được một thời gian, chồng tôi xin làm cho một công ty xây dựng ở thành phố gần quê tôi, và tôi cũng xin làm kế toán ở một công ty tư nhân. Chồng theo công trình thường xuyên vắng nhà, khoảng cách từ chỗ ở về quê cũng không xa nhưng vì đang bụng mang dạ chửa lại có một mình nên tôi chỉ biết để nhớ thương trong lòng.
Theo tục lệ từ xưa tới nay ở các làng quê, sinh con đầu lòng thì con gái về nhà mẹ đẻ. Chồng tôi xin nghỉ phép năm được một tháng đưa tôi về nhà ba mẹ. Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc khi lần đầu vượt cạn có chồng và ma mẹ đẻ bên cạnh. Con gái tôi ra đời trong sự chào đón và thương yêu của cả hai bên nội, ngoại.
Cuối năm đó, khi khu công nghiệp mới gần nhà tôi khánh thành cũng là lúc tôi quen anh (Ảnh minh họa)
Mẹ và em gái giành hết mọi việc, chúng tôi chẳng phải động tay, động chân vất vả gì. Dì Mai cưng cháu lắm, mỗi lần thấy cháu khóc, em gái tôi lại giục chồng bảo tôi cho bé bú, rồi nó cũng chảy nước mắt vì “thấy bé khóc tội nghiệp”.
Video đang HOT
Bố mẹ kê cho chồng tôi một chiếc giường ở phòng khách, nhưng chỉ có buổi tối anh mới chịu xa mẹ con tôi, còn thì hầu như suốt ngày quanh quẩn bên vợ con. Thế nhưng, sự quan tâm của anh đến mẹ con tôi không được lâu, dạo này tôi thấy anh hay gọi Mai nói chuyện. Nhiều hôm anh ngồi sát nó để hát cho nó nghe mấy bài mà nó thích.
Có lần, tôi còn bắt gặp chồng mình nhìn theo bóng em gái với vẻ thèm muốn khi Mai vô ý mặc đồ ở nhà bó sát. Đến bữa ăn, khi Mai mời chồng tôi dùng bữa, anh nhẹ nhàng “anh ra ngay đây cưng, ráng chờ anh ăn cùng cho vui nhé” ngọt ngào và tình tứ như chồng nói với vợ.
Một hôm, anh còn tặng cho Mai bộ quần áo mới, bắt mặc thử, rồi đưa tay sửa chỗ nọ, vuốt chỗ kia đầy ẩn ý. Thấy không vừa mắt, tôi tỏ ý khó chịu thì anh lớn tiếng cho rằng tôi ghen tuông hàm hồ, vì lúc nào anh cũng coi Mai như em gái.
Gần tới ngày hết phép thì con gái chúng tôi cũng đầy tháng, tôi đã hết cữ kiêng theo tục lệ. Sau hôm làm lễ cúng mụ ở nhà cho con, ba mẹ có sửa lễ lên chùa để cúng cho bé, Mai trông cháu cho vợ chồng tôi đi cùng. Vừa lên chùa, khi tôi và ba mẹ bận sắp sửa đồ để dâng lễ thì không thấy chồng tôi đâu. Tôi thấy bất an nên bảo ba mẹ quên đồ và quay trở về nhà.
Vừa về tới tổng, tôi nhìn thấy xe của tôi, chồng tôi vừa đi dựng ngoài sân, cửa mở và tiếng em gái tôi nói lớn “em xin anh, anh là anh rể của em, anh đừng làm điều gì có lỗi với chị”. Tôi chết đứng song cũng đủ bình tĩnh không vội vào mà đứng ngoài cửa. Chồng tôi đang ngọt ngào “em đừng sợ, anh yêu em, em thật ngây thơ và trong sáng, anh quan tâm tới em như thế mà em nghĩ là tình cảm anh rể em vợ ư?”
Đến lúc này tôi không thể chịu đựng được, và anh cũng đã nói rõ ý định “mía ngọt đánh cả cụm” của mình. Tôi mở cửa xông vào, đập vào mắt tôi, Mai đang run rẩy trong góc phòng, còn chồng tôi tiến tới như con thú dụ dỗ con mồi. Tôi nhìn chồng bằng con mắt đầy thù hận, và hét lên “anh biến ra khỏi nhà tôi ngay” rồi ngất lịm.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy ba mẹ, em gái và cả người chồng đốn mạt của mình ở bên cạnh. Chồng tôi van xin Mai đừng nói gì với bố mẹ chờ tôi tỉnh dậy rồi anh và tôi sẽ tự giải quyết. Tôi tìm con, ôm bé trong lòng mà đau nhói.
Chuyện qua đã 1 tháng, chồng tôi trở về công trường sau khi quỳ xuống van xin tôi tha tội. Mai xin đi làm xa nhà và ba mẹ tôi vẫn chưa biết. Lòng tôi rối bời, tôi không biết nên xử sự ra sao khi con còn quá bé và cuộc hôn nhân mới diễn ra được hơn 1 năm.
Theo Thế giới trẻ
Anh không phải lo cho em, cứ yêu cô ấy cho tốt!
Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua? Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ...
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy... Em ổn.
Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về.
Anh à, Hà Nội tháng 2 lạnh lắm. Không được ấm như ở Sài Gòn. Cách sinh hoạt, suy nghĩ của con người Hà Nội khác xa Sài Gòn mình lắm.
Lúc em mới ra em đã than thở với anh rất nhiêu nhưng bây giờ không có anh. Em cũng đã học được cách thích ứng với cuộc sống xa lạ này. Có lúc em cảm thấy dường như stress rất nặng.
Nghĩ lại 4 năm yêu nhau 2 đứa chia tay chắc cũng nhiều. Có lúc chia tay đến 1 năm nhưng rồi cũng quay trở về. Chắc tại lúc đó chưa hết nợ nhau đó.
Tình yêu của chúng ta không đẹp chẳng nói là không tý lãng mạn nào. Năm đầu người ta hạnh phúc còn mình thì cãi nhau liên miên. Năm thứ 2 thì giận hờn ghen tuông. Năm thứ 3 thì chia tay, mà không biết chia tay kiểu gì mà cách vài tháng lại nhắn tin hỏi thăm, hẹn đi chơi......1 năm đó tụi mình cũng tìm hiểu nhiều người nhưng không hợp rồi lại thôi. Năm thứ 4 thì lại quay lại.
Nhiều người nói tình yêu của chúng ta như trò con nít, không chín chắn. Ừ thì chúng ta còn trẻ mà, cứ yêu khi mình thích, mệt rồi thì nghĩ ngơi, hết mệt thì lại yêu. Tình yêu không phải là làm con người thoải mái hay sao?
Chúng ta không khác gì 2 đứa bạn thân, như người thân. Có bên cạnh cũng được, không cũng được nhưng không thể cắt đứt. Chẳng có người yêu nào lại đi kể cho nhau nghe về việc mình để ý ai. Nhưng tụi mình lại như vậy anh nhỉ. Vì cả anh và em đều biết dù cách xa bao lâu mình vẫn luôn cạnh nhau...
Lễ tết cũng chẳng có làm gì bất ngờ ngoài đi ăn, coi phim như các buổi hẹn hò bình thường. Mua quà tặng cho nhau cũng chỉ có 1 lần. Em nhớ em tặng cho anh 1 cái bóp da vào sinh nhật anh. Anh thì tặng cho em 1 chiếc nhẫn bạc vào Valentino năm thứ 2.
Em thì thích tự do, anh vừa thích tự do nhưng lại không thích em tự do vì anh sợ mất em nên đôi khi điều đó làm em nghẹt thở.
Em nghĩ chắc không có người con gái nào mà thả bạn trai mình đi lông bông như em. Chúng ta như đổi giới tính cho nhau anh nhỉ.
Tình yêu chúng ta không đẹp như trong những câu truyện ngôn tình em hay đọc. Em cũng không giỏi như nhân vật chính, tính cách có xu hướng "bạo lực" thân thể anh. Anh thì trong mắt các cô bạn mới gặp thì là soái nhưng tìm hiểu đi thì mới biết anh như các thiếu nữ mong manh dễ vỡ.
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy...
Hôm đó là trước khi em đi Hà Nội để học. Mình gặp nhau sau 2 tháng không liên lạc vì giận hờn. Anh đã ôm em và nói:" Anh yêu em lắm. Anh chỉ muốn để thời gian tụi mình bình tĩnh lại thôi. Anh không nghĩ là em lại đi". Anh buồn và cứ ôm chặt lấy em vậy đó.
Lúc nào cũng vậy. Em lỳ, em cứng đầu, ngang bướng nhưng anh đâu biết rằng chỉ cần 1 cái ôm ấm mỡ bụng của anh, cái xoa đầu nhẹ của anh sẽ làm em nguôi giận.
Em hỏi anh:" Trong thời gian không có em bên cạnh anh có thích ai không?". Anh nói:" không nhưng anh có để ý đến 1 người con gái. Cô ấy và anh cùng 1 tuýp người. Thích những thứ nhẹ nhàng và trầm lắng. Nhưng cô ấy suy nghĩ chững chạc hơn anh. Có lẽ là giống em".
Trái tim em bỗng run lên. Vì em cảm nhận được anh đối với cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Đâu ai muốn người mình yêu để 1 người con gái khác trong lòng.
Em nói anh:" Vậy anh quen cô ấy đi. Có lẽ cô ấy hợp với anh hơn em". Anh hôn má em nói:"khùng quá. Anh với cô ấy chỉ là bạn. Có thể hơn bạn 1 chút nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Anh yêu em nhất".
"Nhưng anh thích cô ấy. Nếu cô ấy hợp thì anh hãy quen cô ấy đi. Em muốn anh gặp nhiều người để anh tìm được người thích hợp với mình hơn. Để sau này anh không ngoại tình ".
Anh cười rồi cốc đầu em:"Nếu anh đến với cô ấy còn em thì sao ? Anh không nỡ tổn thương em vì em là 1 phần trong cuộc sống của anh. Để mọi thứ tự nhiên em nhé".
Anh à, anh quên rồi sao. Em hiểu anh còn nhiều hơn chính bản thân anh. Vì anh là con người mà con người ai cũng cần có tình yêu.
Người con gái đầu tiên cho anh rất nhiều yêu thương, chăm sóc cho anh thật tốt. Ấy vậy mà khi quen em lại là người đầu tiên bắt anh phải đi làm thêm, ngừng ở nhà và đi chơi với bạn bè, bắt anh làm việc nhà, học nấu ăn,....... Em gần như đảo lộn cuộc sống của anh.
Em không muốn cuộc đời anh chỉ có gia đình, có mình em. Em muốn anh biết nhiều hơn nữa, rộng hơn nữa. Anh sẽ gặp nhiều người bạn tốt, vì em sợ khi không có em anh sẽ cô đơn.
Em không phải người trải đời nhiều, cũng không phải đứa giỏi giang hay nói tệ hơn là vô cùng hậu đậu. Không biết nấu ăn, không biết tính toán như thế nào hợp lý. Nhưng em hiểu anh cần bạn, cần mở lòng, cần hoạt bát và sống thoáng hơn, cần tự làm những điều mình thích.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Em ra Hà Nội học. Mình vẫn nhắn tin qua lại nhưng dần anh lạnh nhạt với em. Trong lòng em đã hiểu. Em nhắn tin dứt khoát với anh, cho anh biết trái tim anh đã thay đổi. Em đã không còn lý do ở cạnh anh
Anh xin lỗi em:" Anh định đợi cuộc sống em ngoài đó ổn định hơn mới nói với em. Anh xin lỗi em nhiều lắm. Anh sợ cô đơn, trái tim anh yếu mềm. Khi có em và không có em nó sẽ khác rất nhiều. Anh rất cần được chia sẻ, động viên. Anh không muốn cứ phải lủi thủi một mình. Em vẫn mãi trong tim anh nhưng em ơi hãy cho anh yêu thêm 1 người nữa em nhé.....em ở ngoài đó phải sống thật tốt nha".
Dù đã biết trước nhưng trái tim cũng không giữ được mà khóc lên. Em đau. Dù chính bản thân nói anh quen cô ấy nhưng em vẫn thấy mình như bị phản bội. Em phải làm gì đây. Bên cạnh emanh sẽ cảm thấy cô đơn. Em không phải đang chứng tỏ mình là người vị tha hay rộng lượng mà ngược lại em rất ích kỷ và em đang nghĩ cho bản thân em. Sự ích kỷ của em chỉ có bản thân em hiểu được.
Nhẫn anh tặng em sau ngày anh hôm đó cũng mất rồi. Có lẽ lần này mình đã chia tay thật rồi. Em không hận haytrách anh. Mà cảm ơn anh đã chăm sóc em thật tốt. Yêu em và quan trọng là anh đã thành thật với em.
Anh là người đàn ông tốt, lại giỏi giang. Anh nên tìm một người hợp với anh hơn là con bé ngốc như em. Em cũng sẽ tìm cho mình 1 người tốt hơn anh, đẹp trai hơn anh để cho anh biết em sống tốt như thế nào khi không có anh.
Em ổn. Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về. Em yêu anh!
Theo Guu.vn
Tôi nên cười hay nên khóc khi biết người hiến gan cho mình chính là tình nhân của chồng Người tôi bắt đầu đổ mồ hôi, tôi cố bấu víu hành lang để đi về phòng, đầu óc quay cuồng trong 1 mớ hỗn độn. Tôi ngất lịm trên sàn sau khi phát hiện ra sự thật về người hiến tặng gan cho mình. Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là một người giàu tình cảm. Anh...