Chồng tôi luôn bị ám ảnh là người “đổ vỏ”
Chồng tôi sống trong hoài nghi anh là kẻ “đổ vỏ”. Anh suốt ngày tra hỏi tôi đã từng qua đêm với “tình cũ” hay chưa?
Chồng tôi năm nay 37 tuổi, anh là một nhân viên ngành dầu khí. Cả đời chồng tôi luôn chăm bẵm lo lắng cho kinh tế gia đình, nên tôi và con không phải lo lắng gì quá nhiều. Ngoài thời gian đi làm anh ít khi nhậu nhẹt bạn bè, thường quanh quẩn ở nhà giúp tôi nội trợ và đưa mẹ con tôi đi chơi.
Lẽ ra anh đã là một người chồng hoàn hảo, nếu anh sống không quá mê tín, tin vào bói toán. Chuyện là, trước khi làm một việc gì hoặc đi đâu ra khỏi nhà, anh thường đưa Lịch vạn sự nghiên cứu ngày giờ. Hoặc buổi sáng đi làm, anh thường không hôn tạm biệt vợ, càng không muốn thơm chào con gái, trừ duy nhất thằng con trai 10 tháng tuổi là anh âu yếm nựng con. Theo anh, buổi sáng dính dáng tới phụ nữ là đen cả ngày.
Một điều có lẽ theo tôi là xấu tính, chồng tôi có thói quen đổ thừa cho hoàn cảnh, và đặc biệt là cho vợ. Tất cả mọi rắc rối anh gặp trong ngày đều là “do em đấy, buổi sáng dậy muộn nên làm anh vội vàng xử lý không kịp hợp đồng này”, “anh đã bảo không ăn sáng, thế mà em cứ bắt anh phải ăn nên hôm nay công việc mới như thế đấy”, “đúng là rắc rối là do phụ nữ, sáng mai chuẩn bị đi làm mà vợ đòi hôn với chả thơm, thành ra cả ngày chẳng làm được việc gì”,… Đại loại là những câu tương tự, đôi lúc tôi cảm thấy mình như một gánh nặng, hay của nợ gì đó với chồng tôi.
Chưa dừng lại ở đó, nếu anh có lỡ quên chìa khóa, điện thoại hay bất kỳ cái gì ở nhà, thì anh cũng sẽ tìm ra được một lý do để cho rằng nguyên nhân xuất phát từ tôi.
Tôi đã rất cố gắng để chịu đựng, nhưng những chuyện mới xảy ra gần đây khiến tôi chán nản, lúc này tôi chỉ muốn ly hôn, sống cho thanh thản mà thôi.
Trước khi đến với chồng, tôi cũng từng yêu tha thiết một anh bác sĩ. Nhưng vì gia đình hai bên ngăn cản mà chúng tôi không đến được với nhau. Còn chồng tôi là bạn cấp 3, là người theo đuổi tôi suốt 8 năm liền, anh chứng kiến những người đàn ông đã theo đuổi tôi, nắm rõ câu chuyệntình yêu của tôi và anh bác sĩ kia.
Video đang HOT
Thi thoảng anh cũng nghi ngờ chúng tôi còn qua lại với nhau, nhưng tôi đều khéo léo giải thích cho chồng tôi hiểu. Những lúc đó tôi chỉ thấy anh nhíu mày, im lặng. Và chồng tôi còn quản lý tôi rất chặt, cuối tuần tôi lúc nào cũng phải ở nhà bên anh, bên con. Nếu tôi có lỡ ra ngoài, anh cũng sẽ hỏi “đi đâu về đấy, gái có chồng còn ra ngoài một mình ngày nghỉ, thế là sao?”.
Lẽ ra mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng thời gian gần đây, chồng tôi còn bị ám ảnh bởi lời bông đùa của một ông thầy bói ở Yên Tử. Chẳng là hôm ra tết cơ quan chồng tôi có đi du xuân ở đó, chẳng biết chuyện trò thế nào, xem tướng, xem tay ra sao mà ông kia phán chồng tôi yếu sinh lý, có khả năng vô sinh trong lúc anh có những 2 mụn con một trai, một gái.
Có lẽ, không sống với anh, tôi sẽ không tưởng tượng ra cuộc sống khốn khổ đến như vậy (Ảnh minh họa)
Chưa hết, anh bạn thân cùng cơ quan của chồng tôi còn quả quyết: “Chú xem ông thầy bói ở Yên Tử nói anh chuẩn thế, phán năm nay có thằng con trai. Đúng y chang đợt vừa rồi vợ anh mang thai thằng con trai. Chú thấy không có người đúng người sai. Anh thì chuẩn còn ông ta xem cho chú thì sai bét nhè”. Nói xong anh ta vỗ đùi cười khoái chí.
Từ đó, chồng tôi sống trong hoài nghi anh là kẻ “đổ vỏ”. Anh suốt ngày tra hỏi tôi đã từng qua đêm với “tình cũ” hay chưa? Anh cáu gắt, gây chuyện với con gái. Thằng cu con 10 tháng tuổi, những lúc thấy bố gắt gỏng cũng khóc theo. Rồi anh nhìn hai đứa con giống anh như đúc lắc đầu, anh bắt chúng phải soi gương cùng mình để kiểm tra từng chi tiết nét mặt, mắt, mũi, tai,…xem chúng có giống anh không.
Thi thoảng anh lại gào lên “sao cái mũi của con trai tôi lại tẹt như vậy? Mũi tôi cao cơ mà?”, “Cô nhìn đi, sao cái tai của con bé lại vểnh lên như thế? Còn cái tai tôi sao lại thành quách rõ ràng như này?”, “Chết rồi, tôi có lẽ là kẻ đổ vỏ nhục nhã nhất rồi, cô đã lừa dối tôi rồi”,… Tôi ấm ức nhưng không nói nên lời khi thấy chồng mình thay tính đổi nết như vậy?
Khi tôi nhẹ nhàng khuyên bảo anh lại cho rằng “cô đang lấp liếm sự thật phải không? Cô nói đi có phải chúng không phải là con tôi không?” Tôi chỉ biết khóc cho thỏa nỗi lòng, không ngờ chồng mình lại thiếu niềm tin ở vợ như thế. Tôi khuyên anh đưa con đi kiểm tra ADN, anh lại nghi ngờ rằng, người yêu cũ của tôi là bác sĩ, mà chúng đã là bác sĩ thì quen nhau cả. Nếu biết chồng tôi đi kiểm tra ADN thì anh ta sẽ nhờ người tráo đổi kết quả, tóm lại chồng tôi không tin vào khoa học mà chỉ tin vào bói toán.
Rồi cứ thế, ngày nào anh cũng tra hỏi, mắng nhiếc tôi. Ngay cả khi con không ăn anh cũng gào lên: “Tính mày giống tính ai chứ ngày bé bà bảo bố ngoan lắm, chẳng như mày bây giờ đâu con ạ”. Thấy bố nói to con lại khóc, anh chưa dừng lại mà quát to hơn: “Im đi không? Cái giống nào mà vừa bướng vừa lỳ thế hả. Nhìn cái mồm kìa chẳng giống bố tí nào cả”. Nói xong anh hùng hổ đi vào phòng đóng cửa ngồi một mình.
Lúc này tôi mới hiểu trí tưởng tượng của chồng phong phú đến mức nào. Có lẽ, không sống với anh, tôi sẽ không tưởng tượng ra cuộc sống khốn khổ đến như vậy. Tôi chạy về nhà mẹ đẻ khóc nức nở, tôi cảm thấy thiếu niềm tin vào cuộc sống này. Mẹ tôi bản tính hiền lành nên cũng chỉ biết khuyên con gái cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng vì tương lai con cái.
Những ngày qua tôi luôn sống trong sự giày vò, mắng nhiếc của chồng tôi. Tôi không biết phải làm sao để chồng tôi hiểu rằng, từ lúc lấy anh tôi chỉ có một mình chồng và chưa từng một lần qua đêm hay dính dáng gì tới người đàn ông khác. Và hai đứa con đang sống cùng vợ chồng tôi là con anh chứ chẳng phải là con tình cũ như anh tưởng tượng.
Theo VNE
Kẻ đến sau
Anh chỉ biết nhìn em trong con mắt đắm đuối của một kẻ đến sau mà thôi. Cám ơn em đã tin và chọn anh để trút bầu tâm sự trong lúc cô đơn, lạnh lẽo.
Được làm người an ủi, chia sẻ cho em, anh rất vui, bởi phụ nữ khi gặp đau khổ thường giấu kín trong lòng và nỗi đau sẽ bị "mưng mủ" nhức nhối gấp nhiều lần. Hơn ai hết, anh hiểu rõ nỗi đau của người phụ nữ khi bị một nửa của mình đối xử tẻ nhạt hoặc thô bạo. Em ạ, cái gì đổ vỡ cũng có lý do riêng của nó.
Thuở ban đầu, em và người đó yêu nhau thắm thiết. Tình yêu thời mới lớn thường dung dị, trong sáng như ánh trăng rằm. Thế nhưng khi lấy nhau, cùng nhau trải nhiệm mọi thử thách trong cuộc sống em mới cảm nhận được tình yêu của hai người bền vững đến đâu. Nếu tình yêu thật sự chưa chín muồi thì rất khó có thể cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn của cuộc sống. Vì hạnh phúc của một mái ấm gia đình, cần sự vun đắp từ cả hai phía và đại gia đình của mình nữa.
Đêm hôm đó, nhìn thấy những giọt nước mắt em rơi mỗi lúc một đậm thêm, anh cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé giữa căn phòng rộng thênh thang vì đã không biết chia sẻ như thế nào với nỗi buồn, nỗi cô đơn của em. Anh chỉ thấy thương mến em vô cùng nhưng biết phải làm sao khi mà ván đã đóng thuyền? "Cá cắn câu biết đâu mà gỡ, chim vào lồng biết thuở nào ra" hả em? Giá như anh may mắn được làm người đàn ông che chở cho em thì anh nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ để người đàn ông thứ hai trên đời này nhìn thấy nước mắt em rơi vì cô đơn và buồn tẻ trong cuộc sống.
Anh chỉ thấy thương mến em vô cùng nhưng biết phải làm sao khi mà ván đã đóng thuyền? (Ảnh minh họa)
Anh chỉ ước gì đêm đó, trời không bao giờ sáng để anh được ở bên em mãi mãi, nhưng anh hiểu tất cả những điều ước đó chỉ là điều ước viển vông, vì em đã thuộc về người đàn ông khác. Anh chỉ biết nhìn em trong con mắt đắm đuối của một kẻ đến sau mà thôi. Tại sao lại như vậy hả em? Sau bao nhiêu năm gặp lại, em vẫn không có gì thay đổi, vẫn con người ấy, nụ cười ấy, điều đó làm cho anh càng thêm yêu em, càng thêm ghen tuông với người đàn ông đã có được trái tim em.
Chiều hôm đó em về rồi, anh đã rất buồn trong một nỗi buồn vô vọng, anh cảm thấy như mình vừa mất đi một cái gì đó mà khó có thể tả bằng lời được. Chính vì lẽ đó nên tối anh đã quyết định ngủ lại thêm một đêm và anh đã lên phòng 305 để nhớ về em, nhớ về những kỷ niệm của chúng mình.
Giờ đây, trong căn phòng nhỏ bé của anh mỗi lúc một lạnh dần, anh thèm được có em bên cạnh, được em khoác lên vai chiếc áo choàng và nói: Anh à, muộn rồi mình đi nghỉ thôi anh! Nhưng không biết đến kiếp bao nhiêu và thế kỷ thứ mấy, thì điều đó trở thành hiện thực... Hãy trả lời anh nếu có thể em nhé!
Theo VNE
Hà Nội những ngày mưa lũ Anh từng hứa chúng mình sẽ bên nhau khi mùa đông tới, cùng nhau đi dạo phố về đêm. Hà Nội, những ngày mưa thật lớn, ngập cả những con đường nơi mình từng qua. Mọi thứ như được cuốn hết, sạch sẽ và trong đến kỳ lạ. Nhưng cảm giác đánh mất thứ gì đó trong cuộc sống xô bồ này là...