Chồng tôi hư hỏng hay là anh có bệnh?
Một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi …
Tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn…
Lịch làm việc thay đổi bất ngờ nên chúng tôi phải về sớm hơn 1 tuần. Muốn gây bất ngờ cho chồng nên tôi không gọi điện báo trước. Máy bay hạ cánh ở phi trường Tân Sơn Nhất lúc 11 giờ đêm. Xong thủ tục thì cũng đã nửa đêm. Bước lên taxi, chị trưởng phòng còn nói vui: “Về giờ này chắc ông xã hết hồn”. Tôi nghĩ, chắc là anh đã ngủ nên không gọi điện thoại.
Bà cô chồng ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở: “Ủa, sao nghe thằng Tuấn bảo tuần sau con mới về?”. Tôi trả lời cho qua: “Tại xong việc rồi nên con xin về sớm. Anh Tuấn ngủ rồi hả cô?”. “Chắc là vậy. Tối nay cô nhức đầu nên ngủ sớm. Hồi nãy cô nghe tiếng nó về nhưng nó không gọi cô dậy hâm đồ ăn”. Tôi bảo cô đi ngủ, còn mình thì khệ nệ mang vác mọi thứ lên lầu.
Video đang HOT
Chồng tôi là một kiến trúc sư. Anh có công ty riêng. Chúng tôi gặp nhau trong một lần công ty tôi thuê tư vấn thiết kế một gian trưng bày ở hội trợ triễn lãm quốc tế. Năm đó tôi đã 28 tuổi và bị mấy đứa cháu gọi là “bà cô già khó tính”. Còn ba mẹ tôi, đi đâu cũng than vãn “có trái bom nổ chậm trong nhà”…
Quen anh được 6 tháng thì hai bên người lớn giáp mặt. Ba mẹ tôi “mừng hơn bắt được vàng” khi có người chịu rước tôi đi. Đám cưới diễn ra sau đó 2 tháng. Cưới xong, chúng tôi thuê nhà ở riêng. Bà cô của anh đã hơn 50 tuổi nhưng chưa lấy chồng được đưa về sống chung. Tôi không có lý do gì để phản đối vì cô làm hết mọi thứ trong nhà để tôi yên tâm làm việc, kiếm tiền. Hơn thế nữa, có cô “coi ngó”, chồng tôi cũng bớt nhậu nhẹt, chơi bời, bè bạn…
Tôi đã lên kế hoạch sinh con năm 30 tuổi nhưng mãi vẫn chưa thấy gì. Chồng tôi dường như không mấy bận tâm về điều đó. Đến nỗi, đôi lúc tôi phải trách móc xa gần: “Anh mê bạn, mê công việc hơn mê vợ con”. Anh làm thinh không nói gì nhưng tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn…
Tôi không thể chia sẻ được với ai điều khó nói này nhưng có lẽ sếp tôi cũng nhận ra điều gì đó nên hứa, sau chuyến công tác về, sẽ cho tôi nghỉ phép một tuần để đi du lịch Hạ Long. Tôi nghĩ, biết đâu phong cảnh hữu tình ở đó sẽ giúp chúng tôi thực hiện được mong ước có con của mình…
… Phòng ngủ của vợ chồng tôi ở trên lầu. Tôi bật đèn ngoài hành lang rồi gõ cửa nhè nhẹ. Không có động tĩnh gì. Tôi sốt ruột chờ đợi. Mãi vẫn không thấy anh ra mở cửa; tôi vừa lo lắng, vừa bực bội quay xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng.
Theo thói quen, việc đầu tiên của tôi khi bước vào phòng là bật đèn. Ánh sáng bừng lên. Cùng lúc ấy, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi. Dưới sàn nhà, thức ăn, rượu, ly tách… vương vãi. Còn trên giường ngủ của vợ chồng tôi là hai người đàn ông không một mảnh vải che thân đang nằm trong một tư thế mà dẫu đầu óc của tôi có giàu tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ ra…
Đến giờ tôi vẫn không tìm đủ ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó. Một cảm giác vừa tởm lợm, ghê sợ, đau đớn, giận dữ, khinh thường… trộn lẫn vào nhau khiến toàn thân tôi tê dại.
Tôi đã dọn ra khách sạn ở hơn 1 tuần lễ nay kể từ buổi tối đó. Tôi không nghe điện thoại, không cho anh gặp mặt để giải bày. Mà có gì để giải bày nữa đâu? Chồng tôi bệnh hoạn đến thế sao? Nếu vậy thì chuyện này đã có từ lâu rồi, sao tôi không biết?
Tôi phải xử lý cuộc hôn nhân của mình như thế nào đây? Chồng tôi hư hỏng hay là anh có bệnh? Nhưng dù anh có một trong hai thứ ấy, thì tôi cũng không thể kê toa, bốc thuốc cho anh, cho cuộc hôn nhân của mình…
Theo PNO
Tôi nghiện ... web sex
Hoàn thành bài vở mất khoảng 2 tiếng, còn từ đó tới tận đêm muộn, tôi lại dính mắt vào màn hình laptop để xem phim đen. Không một clip xxx "nóng" nào trên mạng là tôi không có....
Tôi mới 16 tuổi, cuộc đời còn tươi đẹp lắm. Từ bé đến giờ, tôi sống một cuộc sống sung sướng không thiếu thứ gì. Từ điện thoại, laptop rồi quần áo, xe cộ... mọi thứ tôi đều có cả. Bạn bè thì không bao giờ thiếu, đứa nào cũng tốt với tôi. Riêng về học tập, tôi là một học sinh ngoan, thành tích học tập lúc nào cũng nằm trong top 5 ở lớp.
Tôi chấp hành nghiêm chỉnh các nội quy, ngoan ngoãn lễ phép với thầy cô nên giáo viên trong trường rất quý tôi. Ba mẹ, bạn bè, thầy cô... ai cũng tự hào về tôi. Nhưng tận sâu trong trái tim, tôi lại cảm thấy như mình là một đứa con gái nhơ nhuốc, bẩn thỉu...
Tại sao lại như thế? Viết ra được điều này thực lòng tôi xấu hổ vô cùng. Xung quanh tôi không hề có "hiện tượng" gì bậy bạ, vậy mà tôi lại rất tò mò. Từ hồi mới lên lớp 7, tôi đã bắt đầu tìm hiểu về... sex. Lúc đầu tôi chỉ dám xem những bức ảnh mát mẻ, rồi dần dần tôi thấy tò mò hơn. Tâm trí tôi bị kích thích bởi những hình ảnh mát mẻ.
Nhà có lắp mạng, hồi đó tôi chưa có laptop nên mỗi khi sử dụng máy tính trong phòng, tôi toàn phải khóa cửa để đề phòng bố mẹ bước vào "bất tử". Các hình ảnh mát mẻ đã dẫn tôi đến với web đen. Từng bước, từng bước, sự tò mò và cả tâm lý quái gở cứ thôi thúc tôi click vào hết link này đến link khác.
Lúc đầu tôi sợ, xấu hổ nên không dám xem hết. Nhưng càng về sau, tôi càng bị những thứ tôi xem mê hoặc đến mụ mẫm. Tôi đã biết thế nào là một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống màu hồng của mình. Tôi cũng đủ lớn để hiểu rằng, nếu lộ ra bí mật này tôi sẽ bị khinh rẻ lắm lắm. Cứ thế, bề ngoài là một học sinh ngoan, một đứa con giỏi và tự tập, một cô bạn dễ thương và hiền lành, nhưng bên trong thì lại như "con quỷ" thích xem ảnh đen, thích đọc web đen.
Thời gian sau đó, tôi tự lập cho mình nick như một người con trai "chính hiệu", để được share những link download phim "nóng", để được vào tất cả các topic "xem hàng" của member trên đó. Không hiểu sao tôi lại "bệnh" đến vậy, chỉ thỏa mãn ý thích lúc đó thôi, chứ khi đêm đến, tôi lại rối bời trong những suy nghĩ "có lẽ mình bị điên, mình không hề bình thường". Tôi khóc vì thấy xấu hổ với sự tự hào của ba mẹ.
16 tuổi, cái tuổi đã biết để ý đến bạn khác giới nhưng trong lòng tôi tự nhủ "Chẳng có chàng trai nào chấp nhận một cô bạn gái bệnh hoạn như mình đâu". Nghĩ đến sau này giả dụ có bạn trai, tôi biết ăn nói với người ta thế nào về sở thích của mình đây, khi mà sở thích ấy càng ngày càng trở thành việc không thể thiếu của tôi.
Đi học về, ăn cơm và nói chuyện với ba mẹ xong là tôi lên phòng ngay. Hoàn thành bài vở mất khoảng 2 tiếng, còn từ đó tới tận đêm muộn, tôi lại dính mắt vào màn hình laptop để xem phim đen. Không một clip xxx "nóng" nào trên mạng là tôi không có, tôi tạo thành folder ẩn trong máy và không quên đặt pass. Vậy đó, chẳng một ai biết sự thật về tôi!
Dần dần, tôi nghiện vào web đen lúc nào không hay. Đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến những hình ảnh mà mọi người cho là "bẩn", nhưng tôi thì lại thấy hay, thậm chí còn săn lùng các bộ phim "nghệ thuật". Tôi xem một cách say mê, cứ "nhặt" được link phim "nóng" hot là tôi háo hức lắm, không muốn làm gì chỉ thích ôm lấy cái lap để xem thôi.
Đến bây giờ thì tôi không còn những tò mò hồi lớp 7 nữa, mà tôi coi việc xem phim xxx là chuyện bắt buộc phải có, nếu không thì tôi sẽ khó chịu lắm. Sáng ngủ dậy soi mình vào gương, tôi lại run lên vì cảm giác tội lỗi. Sợ bố mẹ biết nên lap của tôi luôn ở tình trạng đặt pass và không bao giờ dám cho ai mượn.
Nhưng nếu chỉ đắm chìm trong những bộ phim đen thì tôi đã không lo sợ đến thế này. Một ngày nọ, tôi bắt đầu tự thủ dâm. Không ai bảo, không ai dạy cả, tự tôi làm điều đó với chính mình. Lúc đầu thì tôi còn cảm thấy vui, bởi việc làm này phần nào giúp tôi giảm đi được gánh nặng của mình.
Những hình ảnh trong các bộ phim cứ "nhảy nhót" trong đầu tôi và nó ám ảnh khiến tôi không thể ngủ nổi nếu không thủ dâm. Từ đó trở đi, tần số tôi tự làm việc đó tăng lên, tôi lại thấy sợ và xấu hổ lắm. Tôi đã cố bỏ cái thứ ấy đi, nhưng nỗ lực hết mình rồi cũng chỉ được 1 tháng. Cái cảm giác "muốn" cứ quay lại, bây giờ nó xảy ra càng nhiều hơn.
Tôi lo sợ thực sự, rõ ràng tôi đang mắc bệnh, một loại bệnh về tâm lý mà tôi từng cố chối bỏ nó. Không thể chia sẻ với ai càng khiến tôi điên loạn hơn, lên mạng tìm thông tin thì đều thấy phải đến bác sĩ tâm lý để điều chỉnh lại, nhưng làm sao tôi dám mò mặt đến nơi ấy khi tôi là con gái?? Mọi người sẽ khinh thường tôi, sẽ nghĩ tôi bệnh hoạn lắm...
Tôi thực sự rất muốn bỏ tật xấu này đi, vì tôi nghĩ nó đang có ảnh hưởng xấu đến bản thân mình. Tôi sợ mình sẽ làm điều dại dột rồi tự hủy hoại cả cuộc đời phía trước. Nhưng tối đến, tôi lại bị cuốn vào những bộ phim đen, những trang web đen và rồi lại tự làm cái điều mà lúc sáng mình còn ghê tởm nó.
Đêm nào tôi cũng trằn trọc không ngủ được vì cảm giác tội lỗi luôn đè nặng. Tôi thấy mình thật đáng xấu hổ khi làm những chuyện như vậy. Tôi không dám nói với ba mẹ vì họ kì vọng rất nhiều ở tôi, họ sẽ nghĩ sao khi biết con gái họ đang làm chuyện nhục nhã đó.
Lúc nào tôi cũng lo sợ, lỡ tôi đã gây hậu quả nghiêm trọng cho chính tương lai mình thì sao... Tôi không dám thích một bạn trai nào cả, vì tôi sợ họ sẽ khinh thường mình. Thật sự bây giờ tôi rối lắm, xin hãy giúp tôi với!
Theo PNO
Tôi và bạn cũ bị cuốn theo cơn 'thèm khát' Hoàn cảnh của tôi chẳng mấy tốt đẹp, trong khi người ấy lại là con một. Tôi đã nhiều lần lảng tránh nhưng không thắng nổi nỗi nhớ nhung. Mình 27 tuổi, đã ly hôn được hai năm và có con nhỏ. Sau khi hôn nhân đổ vỡ, mình thật sự muốn bình yên sống với con. Nhưng vô tình, trong một lần...