Chồng tôi hoãn đêm tân hôn vì con
Anh nói thương tôi nhưng cũng thương cu Tí, anh để dành đêm tân hôn đến tuần trăng mật vì sợ ảnh hưởng tới con trai tôi.
ảnh minh họa
Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ tái hôn sau bao nhiêu đắng cay và đau khổ với hôn nhân đầu kéo dài hơn 6 năm, với kết quả là một cậu con trai đáng yêu và rất giàu tình cảm. Nhưng rồi số phận đã cho tôi được gặp anh – thầy giáo của tôi – để được yêu và tái sinh tâm hồn vốn đã trở nên chai sạn và quá cảnh giác sau một lần “đậu phải cành cong” của tôi.
Sau hơn ba năm bền bỉ thuyết phục gia đình anh chấp nhận để anh – trai tân – lấy người đã qua một lần đò như tôi, cuối cùng tình yêu của chúng tôi cũng đơm hoa, kết trái bằng một đám cưới lãng mạn và ngập tràn hạnh phúc. Ở tuổi chúng tôi lúc đó (tôi 35 tuổi và anh 45 tuổi), chúng tôi thực sự thấm thía giá trị của một “ngôi nhà và những đứa trẻ”, nhất là trong thời gian anh và tôi quen nhau, tôi phải đi công tác ở nước ngoài một thời gian khá dài.
Đêm tân hôn, tôi thấy vừa quen, vừa lạ trong ngôi nhà của bố mẹ chồng. Hai mẹ con tôi được mọi người quan tâm thật nhiều. Cu Tí nhà tôi đã nhanh chóng làm quen với “ông bà nội”, trong khi vẫn gọi chồng tôi bằng “bác” và xưng “con”. Mẹ chồng tôi rất tâm lý, trong lúc ăn cơm tối đã rủ rê cu Tí tối ngủ với bà để cùng xem hoạt hình và cu cậu đã rất vui vẻ đồng ý.
Thế rồi, đến lúc cả nhà chuẩn bị đi ngủ sau một ngày bận rộn và vất vả với các thủ tục cưới xin, cu cậu lại đổi ý, cứ nằng nặc đòi: “Con ngủ với mẹ Thu, bác Dũng cơ”, rồi mếu máo khi bố mẹ chồng tôi ra sức dỗ dành. Tôi vừa thương con, vừa thấy khó xử với chồng và bố mẹ chồng. Đang ôm con dỗ dành thì chồng tôi đã đến xoa đầu cu Tí, vừa nói vừa cười:
- Đồng ý cho cu Tí ngủ với bố Dũng, mẹ Thu, nhưng không được khóc nhè nữa nhé!
Cu Tí toét miệng cười ngay trong khi nước mắt vẫn lăn dài trên má. Tôi nhẹ cả người vì anh đã giúp tôi xử lý một ca khó. Đêm đó, sau khi dỗ cu Tí ngủ say, tôi quay sang anh. Anh ôm tôi thật chặt, vừa vuốt tóc tôi vừa thầm thì:
Video đang HOT
- Chúng mình phải sống thật hạnh phúc, em nhé!
Tôi dụi đầu vào ngực anh:
- Vâng, chúng mình sống thật hạnh phúc để bố mẹ không lo lắng anh nhé.
Thế rồi, anh vẫn ôm tôi, vuốt ve và hôn tôi… và không “hành động” gì cả. Tôi cũng hơi băn khoăn, không biết anh còn điều gì lo lắng hay nỗi niềm gì chưa chia sẻ với tôi, thậm chí, tôi còn nghĩ quẩn là không biết anh có “vấn đề” gì không vì với anh, tôi là người phụ nữ đầu tiên sau mối tình đầu không thành, mà theo anh nói là chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Thế rồi, sự mệt mỏi của một ngày trọng đại cũng làm tôi thiếp đi trong vòng tay anh. Tỉnh dậy, tôi vẫn thấy anh đang ôm tôi thật chặt mà vẫn chưa ngủ. Tôi hỏi nhỏ:
- Sao thế anh?
Anh cười nhẹ rồi bảo:
- Trông hai mẹ con ngủ ngon quá!
Tôi cù anh:
- Thế anh đang tương tư gì mà không ngủ được?
Anh lại ôm chặt tôi rồi thì thầm:
- Anh yêu và thương em lắm, và mong chờ ngày hôm nay biết bao. Nhưng anh cũng rất thương cu Tí. Con chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ nữa, nên nếu hai vợ chồng mình làm gì bay giờ, nhỡ cu cậu tỉnh dậy thấy thì không hay lắm em nhỉ. Thôi chúng mình chờ đến ngày đi tuần trăng mật em nhé!
Nghe những lời tâm sự của chồng, tôi như vỡ oà trong lòng. Cuộc đời đã cho tôi và cu Tí một người đàn ông vị tha và đôn hậu, một bến đỗ thật bình yên và vững chãi. Tối đó, tôi ngủ ngon lành giữa hai người đàn ông yêu quý của tôi. Những ngày sau đó, tôi và anh mới thực sự có những đêm tân hôn đúng nghĩa khi hai vợ chồng thu xếp đi nghỉ ba ngày xa Hà Nội và cu Tí đã vui vẻ đòi ở nhà ngủ với bà nội để được xem một bộ phim hoạt hình đang xem dở.
Thấm thoắt thế mà tôi và anh đã đi bên nhau được hơn 5 năm rồi. Chúng tôi đã có một cô công chúa xinh xắn, đáng yêu sắp được ba tuổi. Nhìn ba bố con đi với nhau, không ai nghĩ cu Tí là con riêng của tôi.
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...