Chồng tôi đi… ở rể
Với nhiều người thì chuyện đi ở rể chẳng khác gì chuyện… chó chui gầm chạn. Rồi mối quan hệ giữa bố mẹ vợ và chàng rể đôi khi cũng căng thẳng chẳng kém mẹ chồng nàng dâu.
Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, chị gái tôi lấy chồng ở xa nhà và sống cùng bố mẹ chồng. Vì thế việc sau này ở cùng và chăm sóc bố mẹ già yếu sẽ là nhiệm vụ của tôi. Vì vậy mà tôi đã chọn anh, môt người đàn ông ở một tỉnh quê xa làm chồng.
Gia đình anh ở tỉnh lẻ nhưng cũng không phải nghèo, bố mẹ anh đều là giáo viên đã về hưu. Nhà anh có hai anh em trai, anh trai anh đã lấy vợ và hiện sống cùng bố mẹ. Mới đầu, khi nghe anh nói sẽ về nhà tôi ở rể, bố mẹ anh phản đối ghê lắm. Bố mẹ anh sợ anh sẽ chịu nhiều thiệt thòi, chịu điều tiếng khi ở rể nhà vợ. Nhưng yêu tôi, anh đã thuyết phục bố mẹ mình vui vẻ chấp nhận chuyện này. Cuối cùng thì chúng tôi làm đám cưới, trước sự đồng tình của hai gia đình về chuyện chồng tôi đi ở rể.
Ở rể, với nhiều người đàn ông đó là chuyện hèn vì có thằng đàn ông nào muốn núp váy vợ. Nhưng chồng tôi chẳng nghĩ thế, anh nghĩ bố mẹ vợ thì cũng là bố mẹ mình, bố mẹ vợ không có con trai để đỡ đần tuổi già vậy thì chàng rể là anh sẽ gánh vác điều đó. Anh nói anh không coi chuyện ở rể là trách nhiệm hay nghĩa vụ, mà trong thâm tâm anh tình nguyện ở rể. Chưa biết sau này ra sao nhưng khi nghe anh nói những lời ấy tôi thấy rất vui, rất cảm động. Tôi tin là mình chọn anh giữa bao người đàn ông khác là một điều đúng đắn nhất.
(Ảnh minh họa)
Ở rể, chồng tôi chẳng nề hà chuyện gì. Từ những chuyện như thay cái bóng đèn, sửa cái vòi nước hay đường ống anh đều xắn tay áo làm mà chẳng phải đợi ai nhắc nhở. Anh cũng chẳng bao giờ có tính la cà đàn đúm sau giờ làm.
Tan làm trở về nhà, chồng tôi lại xắn tay áo lên tìm việc để làm. Anh bảo ở quê động tay động chân quen rồi, giờ đi làm về mà ngồi không thì thấy bứt rứt khó chịu. Vậy là anh lại đi mua những thùng xốp, rồi lấy đất phù sa về làm một cái vườn rau nho nhỏ trên sân thượng cho cả nhà dùng rau sạch. Chẳng mấy mà sân thượng nhà tôi bỗng trở thành khu vườn nhỏ đầy đủ cây hoa, cây trái, rau củ. Mọi người xung quanh thấy vậy đều khen chồng tôi khéo tay, chăm chỉ.
Đi làm là anh trở về nhà, bế con giúp tôi nấu nướng dọn dẹp. Anh bảo, ông bà ở nhà trông cháu cả ngày còn mệt hơn chúng mình đi làm, thế nên đến tối phải để ông bà nghỉ ngơi chứ. Khi bố tôi ốm phải nằm viện, suốt hơn một tháng trời tối nào anh cũng tranh ngủ trong viện để trông ông. Cả bác sĩ lẫn bệnh nhân cùng phòng đều lầm tưởng anh là con trai của bố bởi anh chăm ông quá chu đáo, không hề ngại bất kì việc gì.
Mẹ tôi là người khá khó tính, mẹ rất hay cằn nhằn những việc cỏn con trong nhà. Có lẽ, phải một người con rể khó tính khách sáo thì rất để bụng chuyện này. Nhưng chồng tôi là “con trai” của bố mẹ mà, anh chẳng hề để ý những lời cằn nhằn của mẹ.
Video đang HOT
Nhiều lúc, mẹ mắng anh quá trời đến tôi còn cảm thấy khó chịu, tôi khuyên mẹ đừng mắng anh như vậy thì anh lại cười khì: “Anh chẳng để bụng đâu, mẹ già rồi mẹ nói nhiều một chút cũng là muốn tốt cho con cho cháu, em đừng như thế mà mẹ lại buồn lòng”. Anh còn bảo vợ chồng tôi làm gì cũng phải suy nghĩ hơn nữa đừng để các cụ phải suy nghĩ thêm. Quả thực, bản thân tôi còn nghĩ rằng tôi là con dâu còn anh là con trai của bố mẹ.
(Ảnh minh họa)
Tôi nhớ hồi ấy anh mới về ở rể, anh vốn hay ăn nhiều nên mỗi bữa ăn đến 4,5 bát cơm. Lần đó mẹ tôi cũng không có ý gì, chỉ là bà khá thẳng tính nên có gì hay nói vậy. Mẹ bảo chồng tôi là “ăn khỏe là tốt, con ăn được nữa cứ ăn đi. Nhà quê thường ăn lắm mới có sức để làm”. Tôi cứ nghĩ sau khi nghe câu đó anh sẽ giận mẹ lắm, vì dù gì trong lời nói của mẹ cũng đụng chạm này nọ cơ mà. Ấy thế mà chồng tôi lại cười khề khà: “Đúng rồi ạ, ở quê con toàn người ăn khỏe thôi, như con đây ăn nhằm gì”.
Tối đó tôi thủ thỉ hỏi chồng có giận mẹ nói thẳng thế không thì anh véo mũi tôi cười xòa: “Em nghĩ cái gì kì cục vậy, mẹ với anh là người một nhà mà để ý những lời nói nhỏ nhặt ấy thì làm sao sống được chứ. Mẹ nói vậy cũng chẳng có gì đụng chạm cả, em đừng trách mẹ mà mẹ lại buồn nhé”. Thực sự lúc đó tôi rất cảm ơn anh, bởi anh đã coi bố mẹ tôi như bố mẹ đẻ của mình.
Ngày Tết, anh xin phép bố mẹ mình được về quê ăn Tết sớm rồi chiều 30 Tết vợ chồng con cái chúng tôi lục đục đưa nhau trở về nhà tôi để đón Tết. Anh nói cả năm vợ chồng quây quần bên cạnh bố mẹ vợ, ông bà đã quen cảnh gia đình con cái đông vui giờ ngày Tết lại để hai cụ lẻ loi ở nhà anh không đành lòng. Dù sao bố mẹ chồng tôi cũng còn có anh chị chồng và các cháu, thiếu vợ chồng tôi thì trong nhà cũng vẫn đông vui.
Một lần, khi vợ chồng tôi về quê chồng ăn giỗ, mấy ông bác ông chú họ hỏi chồng tôi về chuyện ở riêng, vì vợ chồng tôi cũng có một căn nhà ở thành phố đang cho thuê. Nhưng anh đã nói rõ với mọi người là sẽ ở rể nhà vợ vì anh đã quen ở đó rồi, anh luôn coi đó là nhà của mình, bố mẹ vợ là bố mẹ mình nên sẽ chăm sóc các cụ lúc tuổi già. Tôi ngồi trong buồng nghe được mà rơm rớm nước mắt, tôi biết cuộc đời này nợ anh rất nhiều. Tôi cũng thầm cảm ơn cuộc đời vì đã có anh làm chồng.
Sau gần chục năm chồng tôi đi ở rể, chúng tôi giờ vẫn đang rất hạnh phúc với hai con. Mẹ tôi, một người mà tôi luôn cho rằng khó tính nhất trên đời này cũng không ngớt lời khen ngợi chồng tôi. Trong miệng mẹ tôi lúc nào cũng bảo có hai đứa con gái (là hai chị em tôi) và một đứa con trai (là chồng tôi). Nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ vợ và chàng rể luôn luôn vui vẻ hòa thuận tôi nghĩ mình đã chọn đúng chồng. Tôi là một người phụ nữ thực hạnh phúc khi lấy được người như anh.
Theo Ngoisao
Ở rể mà thấy vợ suốt ngày cãi nhau với bố mẹ
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó.
Ái ngại vì ở rể
Ngày đó tôi yêu em, người con gái thành phố xinh đẹp, dịu dàng. Tôi đã bị mê đắm vì sắc đẹp của em, sự nhân từ của em. Chúng tôi thực sự tâm đầu ý hợp ở mọi chuyện, thế nên tôi chủ động tiếp cận em và đã có những tình cảm đặc biệt. Sau một thời gian dài tiếp xúc, hai đứa có tình cảm và tôi chính thức thổ lộ tình cảm với em. Chúng tôi yêu nhau, không ai nói nhiều nhưng mà đều hiểu tình cảm ở trong lòng đối phương.
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó. Với lại, đàn ông nghèo lại yêu được cô tiểu thư thành phố, có lẽ nào lại không mặc cảm. Tôi cảm thấy bản thân mình thua kém em.
Ngày về ra mắt gia đình em, thật may, bố mẹ em có vẻ quý mến tôi. Khi nói về chuyện cưới xin, bố mẹ em cũng nói có gì hai đứa cứ tìm hiểu kĩ nhau, sau này ra mắt hai bên gia đình, rồi nói bố mẹ gặp gỡ nói chuyện. Mẹ em bảo, chỉ cần là người em yêu là được. Nhưng mà bố mẹ em có một điều kiện là, sau khi cưới nhau, sẽ để tôi ở rể nhà này, vì em là con một, bố mẹ cũng không muốn hai vợ chồng chưa có nhà cửa lại bôn ba bên ngoài thuê mướn, khổ. Gia đình rộng rãi thì cứ ở thôi...
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó. (ảnh minh họa)
Tôi cũng buồn chút xíu vì muốn có cuộc sống tự do nhưng nhiều người khuyên là nên ở rể, không sao cả. Vì nhà em neo người, ở chung có vấn đề gì đâu. Dâu là con, rể là khách, cứ là khách thì không có vấn đề gì phải ngại. Con rể bao giờ chả được bố mẹ cưng chiều hơn, còn con gái thì mới khó nói thôi... Tôi nghĩ, thôi thì dù có chút hơi phiền nhưng mà nhà bố mẹ rộng lại đi thuê nhà, vừa tốn kém vừa bất tiện. Tôi quyết định ở rể ở gia đình em, nén những sự bất tiện lại. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, hi vọng gia đình sẽ sống hòa thuận hơn. Mình chưa có điều kiện thì đành phải như vậy thôi...
Chúng tôi cưới nhau sau khi được hai bên gia đình chấp thuận. Về làm vợ chồng, cuộc sống gia đình không có gì khó khăn, bố mẹ rất tốt, rất chiều con rể, coi tôi như con trai trong nhà. Nhà ít người, chỉ có bố mẹ và vợ nên tôi thoải mái lắm, đi làm về là có cơm ăn, dọn dẹp thì phần của vợ, tôi cũng không phải động chân tay gì. Tôi chỉ ngồi đàm đạo với bố, thi thoảng câu chuyện của những người đàn ông, cuộc sống thoải mái, thư thái. Tôi cảm thấy ở rể như thế thật là dễ chịu chứ không giống như những gì tôi đã nghĩ...
Tôi ở nhà vợ yên tâm làm việc, tu chí làm ăn, kiếm tiền lo cho gia đình. Vậy là, mọi thứ cứ suôn sẻ trôi đi, thật sự rất thoải mái. Chỉ có một điều và gần 1 năm sau đó hay xảy ra, khiến tôi nhiều khi bực bội, chạnh lòng là chính vợ tôi lại là người làm cho cái gia đình này đảo lộn. Vợ từ một cô gái nhu mì mà tôi từng quen, ở với bố mẹ được chiều chuộng, bây giờ đâm ra cáu gắt, khó chịu, hay cãi lại bố mẹ, nhiều khi là cãi láo...
Vợ vô trách nhiệm với nhà mẹ đẻ
Đang yên đang lành vợ lại làm cho tôi cảm thấy khó xử khi sống cùng bố mẹ mình. Vợ tôi cậy đó là bố mẹ đẻ nên cái gì cũng cãi lại. Có mấy cái chuyện cỏn con thôi mà vợ nhất định làm tới, cãi cho đến cùng. Ngay từ chuyện ăn uống, mẹ có nấu thức ăn không hợp vị, không hợp món, vợ cũng càu nhàu khó chịu. Thấy lạ, tôi bảo vợ &'không nấu thì lặng yên mà ăn, mẹ đã vất vả tối ngày lo cơm nước cho hai đứa đi làm rồi về còn càu nhàu. Mẹ lại tủi thân thì không hay. Con cái phải thông cảm, bố mẹ tuổi già còn phục vụ mình mà em cứ thế'.
Thật ra, mình làm con rể mà ở nhà suốt ngày chứng kiến cảnh vợ cãi nhau, tôi cũng thấy ái ngại. (ảnh minh họa)
Vợ thì không chịu nghe ai, chồng nói vậy nhưng mặt vợ cứ sưng lên, khó chịu , ra vẻ là, &'mẹ em, em nói, anh con rể biết gì mà can thiệp, mẹ anh đâu mà anh lo'. Thấy thái độ vênh váo của vợ, tôi bực mình...
Thật ra, mình làm con rể mà ở nhà suốt ngày chứng kiến cảnh vợ cãi nhau, tôi cũng thấy ái ngại. Có hôm tôi chẳng nói gì, đi lên phòng nằm luôn, để mặc vợ ở dưới mà đôi co với mẹ. Nếu là mẹ tôi thì tất nhiên không có chuyện đó, nhưng thân làm con gái, vợ còn đi cãi lại nhai nhải thì tôi nói được gì khi tôi là con rể, lại ở rể. Tôi chỉ góp ý, vợ không nghe thì cũng đành, tôi nên tránh đi cho tiện...
Mấy lần, vợ tôi báo bố mẹ đi chơi, mẹ chỉ lo dặn dò này kia rồi bảo không nên đi vì đường xá nguy hiểm, thế mà vợ sửng cồ lên bảo mẹ &'chưa gì đã ám, nói nhiều lại thành nguy hiểm thật'. Tôi nghe vợ nói mà hoảng luôn. Vì nếu con gái như vậy thì mẹ cũng nghĩ, hay là tôi vào hùa với vợ rồi nói lại mẹ vợ. Chứ thật ra, tôi đâu có hài lòng về cách hành xử của vợ.
Bây giờ lòng tôi hoang mang vô độ, tôi cảm thấy buồn chán vì trong nhà lúc nào cũng căng thẳng. (ảnh minh họa)
Cả ngày vợ có làm gì đâu, việc gì cũng đẩy cho mẹ. Nghĩ đến cảnh đi làm về, vợ lại lăn ra giường ngủ, khi có cơm thì mẹ gọi dậy ăn là tôi bực. Về làm dâu mà như thế thì có mà chết. Đây là nhà vợ, tùy vợ nhưng con gái lớn đúng là không biết thương mẹ. Có chồng rồi mà bây giờ vẫn cái tính làm nũng thế, ai mà chịu được.
Bây giờ lòng tôi hoang mang vô độ, tôi cảm thấy buồn chán vì trong nhà lúc nào cũng căng thẳng. Bố mẹ thì dễ chịu nhưng vợ tôi về tới nhà là nóng nảy, trút giận lên mọi người, gắt gỏng, thái độ khó chịu. Đúng là, làm thân ở rể như tôi gặp những tình huống này cũng ngại.
Lắm lúc tôi chỉ muốn dạy vợ cho ra trò nhưng sống trong nhà vợ, ai lại đi chửi bới, mắng mỏ vợ con, thì bố mẹ nhìn vào còn ra gì. Thôi thì đành nhịn nhưng cứ nhịn mãi thế này thì vợ thành hư mất. Sau này về nhà tôi làm dâu, không biết vợ đối xử với bố mẹ tôi thế nào. Tôi phải làm sao đây, hay là dọn ra ở riêng để tránh thi phi với bố mẹ vợ?
Theo Khampha
'Chết đứng' trước sở thích cặp bồ với phụ nữ lớn tuổi của chồng Chồng tôi có sở thích kỳ lạ là cặp bồ với những người phụ nữ lớn tuổi. Bất chấp sự ghen tuông của vợ, anh vẫn công khai cặp bồ với 'máy bay bà già' một cách trơ trẽn. Tôi năm nay 26 tuổi, đang làm kế toán cho một công ty tư nhân. Chồng tôi làm kinh doanh tự do. Tôi gặp...