Chồng tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này…
Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
ảnh minh họa
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đau đớn đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng? Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó. Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: “Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi”. Lúc đó chồng tôi trả lời: “Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi”.
Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: “Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi”. Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về. Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chết sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên: – Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Video đang HOT
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn “Ăn tươi nuốt sống cô kia”. Tôi đẩy cửa vào rồi nói: “Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn”.
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: “Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chết rồi. Tôi căm thù anh”.
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâm và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệt vọng, đau đớn… Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại. Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: “Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế”.
Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn ly hôn. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo Motthegioi
Nỗi nhớ biết khóc lúc nửa đêm...
Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dắt em đi hết nỗi buồn?
Phía sau ánh sáng, bên phải chiếc đồng hồ thời gian...
Cả thành phố đã ngủ yên, nhưng những nỗi lòng còn thức. Tình yêu dù đã chết, nhưng nỗi nhớ vẫn không muốn buông xuôi. Yêu một người, liệu có phải là việc cố công đốt cháy một cây nến. Đến lúc tắt lửa, cũng là khi nhận về hai chữ đau lòng hay không?
Lúc đêm khuya nhất thì cũng là lúc những giác quan trở nên nhạy bén đến quá đáng với những nỗi chênh vênh. Lòng người co về thành một mẩu bé teo chỉ đủ để cô đơn và lẻ loi cựa quậy. Ánh mắt chạm vào đâu cũng chỉ thấy rã rời và mệt lử. Ký ức va phải kỉ niệm nào cũng chỉ thấy nứt vỡ và rách toác. Nỗi nhớ và màn đêm như những người bạn cũ lâu năm...
Chiếc kim chậm rãi đi về phía sau mười hai giờ đêm, cũng là khi dường như tất cả mọi thứ đều tự động biết buồn. Bao nhiêu chơi vơi gom góp thành những đốm đèn mờ ảo, thứ ánh sáng đó lang thang mãi, cồn cào qua lại trong những khoảng tim đã từng cam tâm tự mình hứng lấy tổn thương.
Gió heo hắt thổi qua những mái nhà nghiêng mình, nặng trĩu biết mấy nỗi buồn không tên. Chợt thấy bóng ngày xưa xào xạc lê chân trên nền đất lạnh. Nỗi nhớ đi hoang lóc cóc gõ cửa rủ nước mắt khóc cùng cho đỡ cô quạnh.
Ơi những nỗi nhớ biết khóc lúc nửa đêm...
Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dắt em đi hết nỗi buồn?
Qua mất rồi, những mối tình con. Chỉ còn mỗi em tự mình bước tiếp những nỗi xót xa khi nhói lòng, bó gối ngồi nghĩ về ngày cũ.
Chỉ ước nỗi nhớ không cựa mình thức giấc vào giữa đêm. Chỉ ước anh không bấm chuông vào lại khung kí ức của em khi phố đã mờ đèn, còn người cũng dừng chân không còn đi qua phố. Chỉ ước quá khứ ngủ yên như chưa từng bị ai ồn ào, cố tình lật dở.
Chỉ ước nước mắt không cần ai dỗ, vẫn tự biết nén những tủi thân...
Theo Guu
Cuộc điện thoại lúc nửa đêm của chồng đã giúp tôi tìm được hạnh phúc đích thực Dương với lấy điện thoại đi ra ngoài. Không kiềm chế được nỗi ghen tị, ấm ức nên cô đã trở dậy theo dõi Dương. Và trái tim cô như có ai bóp nghẹn trước từng lời Dương nói. Trái tim cô như có ai bóp nghẹn trước từng lời Dương nói. (Ảnh minh họa) Cô là người phụ nữ tham vọng, nếu...