Chồng tôi đã đi theo gái lẳng lơ
Tôi năm nay 43 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả, hiện tôi đang sống tại huyện Phú Xuyên, Hà Nội.
Gia đình tôi có một quán quay phim, chụp ảnh, đây cũng là công việc chính của gia đình trong suốt bao năm qua, ngoài ra cũng còn những khoản thu nhập khác nữa nên gia đình tôi cũng vào dạng khá giả. Nhìn chung về kinh tế gia đình tôi không có gì phải suy nghĩ.
Tôi sinh được hai con gái, chúng đều rất ngoan và đã khôn lớn. Đứa thứ nhất đã đến tuổi lấy chồng, đứa thứ hai đang học tại một trường Đại học trên thành phố. Thế nhưng với tôi cuộc sống không nhẹ nhàng trôi đi như vậy. Chồng tôi, anh ấy thích có con trai để nối dõi. Không sinh được con trai cho anh cũng là lỗi của người làm vợ như tôi. Tôi ngỏ ý muốn sinh thêm đứa nữa biết đâu ông trời thương tình cho vợ chồng tôi đứa con trai mà cả hai cùng mong ước, thế nhưng anh ấy gạt phắt đi vì cho rằng “đó là cái rớt” rồi, có đẻ nữa cũng chỉ con gái mà thôi. Anh sợ nếu đẻ tiếp sẽ lại là con gái, anh không tin tưởng vào người vợ như tôi. Mà nói thật tôi cũng không dám tin vào điều ấy.
Cảm giác tội lỗi luôn thường trực trong tôi, không nhận được sự đồng cảm từ chồng tôi lại càng chán nản và tỏ ra mặc cảm trước anh và mọi người. Có điều gia đình nhà chồng tôi rất tốt và đều thông cảm cho tôi. Giá trị của tôi trước chồng đã không còn nữa, tôi biết anh yêu và cần con trai chứ không phải cần vợ.
Anh thỉnh thoảng vẫn về qua nhà, chóng vánh như cơn gió rồi lại đi ngay… (Ảnh minh họa)
Anh đã bỏ bê gia đình và công việc. Anh ngang nhiên qua lại với người phụ nữ cách nhà tôi gần 2km. Lời khuyên bảo của tôi chẳng là gì với anh vì tôi đã không còn tiếng nói trong gia đình này. Người phụ nữ ấy trạc tuổi 33, làm nghề bán rau trong một khu chợ nhỏ tại ngay nơi sinh sống. Trước đây cô ta còn sống độc thân nhưng đã có một người con trai lớn của ai thì không rõ nữa. Những thông tin tôi nghe được về cô ta từ mọi người đó là người phụ nữ không xinh đẹp nhưng nổi tiếng lẳng lơ.
Từ ngày biết cô ta có con trai với mình, chồng tôi chiều chuộng cô ta hơn, xây nhà và chuyển hẳn đến đó mở thêm một cửa hiệu chụp ảnh khác để sống cùng cô ấy. Cô ấy cũng nghỉ hẳn bán rau ngoài chợ để ở nhà phụ giúp “chồng” công việc và chăm đứa con trai quý báu của họ. Niềm vui của họ cũng chính là nỗi đau của người đàn bà “bất lực” như tôi.
Video đang HOT
Con gái lớn của tôi sinh chán nản suốt ngày chơi bời, đứa thứ hai không có phản ứng gì nhưng ít nói đi và không còn nhắc đến bố nó nữa. Hàng xóm láng giềng kháo nhau rằng: “Nó được chồng mày nuôi nấng và chăm như thế thì còn lâu nó mới chịu nhả ra nhé. Chỉ có thể mất chồng thôi”. Tôi đau đớn vì những lời nói ấy, nhưng tôi biết mình cần đối diện với sự thật này.
Hiện giờ bé trai kia cũng đã được gần 2 tuổi, cuộc sống của chúng tôi vẫn như những năm về trước. Nỗi đau của tôi như đã lặng đi. Anh thỉnh thoảng vẫn về qua nhà, chóng vánh như cơn gió rồi lại đi ngay. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn với nhau, tôi không biết liệu giữa chúng tôi có còn tình cảm vợ chồng không nữa. Thời gian trôi qua, tôi cũng đã làm quen và chấp nhận. Tôi không biết mình có nên đi bước nữa? Ly hôn lúc này liệu rằng tôi có mất tất cả không đây?
Theo VNE
Đừng bao giờ như chị, em nhé!
Trước khi bỏ rơi chị với đứa bé trong bụng, anh ta đã cuỗm hết đồ đạc giá trị trong phòng. Đang nằm ngủ, có âm thanh gì đó kêu làm Hiền tỉnh giấc.
Đã ba giờ chiều, Hiền chợt nhận ra là có người đang khóc, ai lại khóc vào giờ này ấy nhỉ? Lật chiếc chăn sang một bên, Hiền mở cửa phòng, đó là tiếng khóc của chị Nga. " Có bao giờ mình thấy chị ta khóc đâu nhỉ?" - Hiền nghĩ bụng. Cửa phòng Nga mở, xóm trọ hình như chẳng có ai ngoài Hiền ở nhà, cô vội chạy sang.
- Chị Nga chị có chuyện gì đấy ạ? Anh Đức đâu mà lại có mỗi mình chị ở nhà? Gia đình chị có chuyện gì à? - Hiền lúng túng hỏi.
- Anh... Đức... anh ấy... bỏ chị đi rồi em ơi! Anh ấy còn lấy cả chiếc laptop của chị nữa! - Chị Nga vừa nói vừ khóc nấc lên.
- Sao anh ấy lại bỏ ấy lại bỏ chị? Sáng nay em còn thấy hai anh chị đi với nhau cơ mà? Chị gọi điện cho anh ấy chưa?
- Chị gọi rồi... thuê bao rồi! Anh ta tắt máy, chị biết tìm anh ta ở đâu đây?
- Chị bình tĩnh lại đi, anh chị có chuyện gì vậy?
- Mấy ngày nay chị hay bị đau bụng, ăn thức ăn vào toàn lại toàn bị ói ra ngoài, anh Đức thấy vậy nên bảo chị đi khám. Sáng nay lúc em gặp là hai anh chị chuẩn bị đi tới bệnh viện, nhưng khi khám xong bác sĩ lại bảo là chị không bị sao về đường ruột cả, ông bảo chị bị những triệu chứng như thế là vì chị có thai. Cả chị và anh Đức đều bất ngờ. Thấy chị lo lắng, anh ấy bảo chị ngồi đợi anh ta đi mua nước, chị đợi mãi không thấy anh ấy trở lại nên chị đi về phòng nào ngờ như thế này đây. Những đồ vật cần thiết anh ấy đã mang hết đi rồi nhưng chị không ngờ anh ta còn lấy luôn cả chiếc laptop của chị nữa! Chị phải làm sao bây giờ? Bác sĩ bảo cái thai được gần một tháng rồi.
Nhìn nét mặt của chị, Hiền cảm thấy thương cho những người phụ nữ như chị. Chuyện sống thử, rồi người đàn ông "quất ngựa truy phong" Hiền đã được nghe nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.
Chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại (Ảnh minh họa)
- Thôi chị ơi, anh ta đi thì cũng đã đi rồi. Nếu muốn liên lạc thì anh ta đã không tắt điện thoại. Chị phải mạnh mẽ lên, chứ nhìn bộ dạng này của chị chắc anh ta mừng lắm đấy. Chị phải thật bình tĩnh thì mới nghĩ được cách giải quyết... À mà chị ơi, nhà anh ta thì sao? Chị biết nhà anh ấy chứ? - Một ý tưởng lóe sáng trong đầu Hiền.
- Nhà anh ta à, anh ta chưa một lần dẫn chị về nhà, dù anh chị sống với nhau đã hơn một năm. Chỉ có những đứa con gái dại dột như chị mới sẵn sàng ngủ với một người đàn ông chưa một lần dẫn chị về nhà. Cũng chỉ vì cái gọi là tình yêu, vì chị yêu anh ta quá nên mới thế em à! Và kết quả mà chị nhận được từ cái gọi là tình yêu đó là máy tính bị mất, đứa con chưa một lần được gọi ba đã bị bỏ rơi. - Chị lại khóc nấc nên.
- Chị ơi, giờ chị có buồn, có khóc, có than vãn, có lo sợ, có chửi rủa anh ta thì anh ta cũng đâu có quay về với chị, còn đứa con của chị nữa, chị tính sao?
- Chị chưa biết được. Chắc chị phải bỏ nó thôi, chị không thể sinh nó ra được, chị còn phải học, chị không muốn để cha mẹ chị biết. Nếu cha mẹ chị biết chuyện này, họ giết chị mất.
- Được rồi, cái thai hãy còn nhỏ, chị đừng lo lắng quá, chị hỏi những người bạn thân của chị xem họ có cách giải quyết như thế nào. Chị nghỉ đi nhé, đừng suy nghĩ nhiều quá, em về phòng đây.- Hiền nói như để trấn an chị.
Đóng cửa phòng lại, Hiền vẫn nghe thấy tiếng khóc của chị. Cô nhớ lại lúc chị Nga chuyển phòng lên dãy trọ này, mọi người ai cũng yêu quý chị vì chị là một người khá hòa đồng, thân thiện. Chỉ từ khi chị rủ bạn trai về sống cùng thì mấy chị em không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng càng sống lâu, anh chị ấy lại càng coi thường mọi người xung quanh. Buổi trưa mọi người ngủ thì hai người chuyện trò, đùa trêu nhau, thỉnh thoảng có người đi qua còn bắt gặp những cảnh chướng tai gai mắt. Hay những buổi tối, phòng cô bạn Hương bên cạnh còn nghe được những tiếng rên rỉ của hai người khiến Hương phải ôm gối sang phòng cô ngủ. Vì thế nên nói tới chuyện tình yêu của hai người ấy, trong xóm trọ ai cũng khó chịu. Hiền cũng không phải là ngoại lệ nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này Hiền thấy thương chị nhiều hơn, cùng là con gái với nhau, Hiền hiểu tình yêu với người phụ nữ quan trọng như thế nào, chỉ khác Hiền không sống thử như chị Nga, đơn giản vì Hiền không muốn mạo hiểm.
Mấy ngày sau đó, Hiền mới gặp lại Nga. Trông chị ấy xơ xác hơn nhiều, da mặt tái xanh, người thì gầy hơn nhiều so với trước, mới có mấy ngày mà nhìn chị già đi nhiều quá.
- Chị bỏ đứa bé rồi Hiền à! Chị cũng chuyển xóm trọ luôn rồi, hôm nay chị về đây dọn ít đồ đạc còn lại. Chị không thích sống cuộc sống bị mọi người để ý, chị muốn sống một cuộc sống bình lặng hơn, em ở lại nhớ học tập thật tốt nhé, cám ơn em đã động viên chị thật nhiều. Cho chị gửi lời hỏi thăm mọi người trong xóm trọ, không biết bao giờ chị em mình mới có dịp tâm sự cùng nhau nữa!
Có một điều nữa chị muốn nói với em: "Đừng bao giờ như chị em nhé".
Hiền khẽ gật đầu: "Cố lên nha chị!".
- Chị sẽ cố em à, cuộc đời còn dài mà, chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại. Hẹn gặp em một ngày gần nhất! - Chị cười nhưng nước mắt rơm rớm nơi khóe mi.
Theo 24h
Đánh ghen cho bồ nhí của chồng Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho... bồ nhí của chồng mình? Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: " Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được? Lấy nó về; mươi, mười lăm năm...