Chồng tôi cứ đi đi về về giữa hai người đàn bà
Ngày hôm ấy, tôi nhớ mãi, trước sự dung túng, che chở của chồng tôi, cô ta đã tự tiện quẳng đồ đạc của hai mẹ con tôi ra sân. Tôi đứng trân trân nhìn chồng, nhưng anh ngó lơ chỗ khác. Ngậm đắng nuốt cay, tôi gom đồ và ôm con về nhà mẹ đẻ.
Bà con, họ hàng ai cũng khen tôi tốt phước, lấy được người chồng giỏi giang thương yêu vợ hết mực. Tôi cũng tự hào vì cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Năm 20 tuổi, tôi theo chồng về Cần Thơ sinh sống (nhà cha mẹ đẻ tôi ở Long An). Trên chuyến xe tham quan du lịch Hội An, chúng tôi là hai người duy nhất ở miền Tây nên nhanh chóng bắt chuyện và thân hơn những người khác.
Để rồi sau hành trình một tuần lễ, những tin nhắn qua lại đã nối kết hai trái tim yêu đương. Trước, tôi là nhân viên bán hàng cho cửa hàng vật tư của người cô họ. Khi lấy anh, tôi trở thành vợ Chi cục trưởng Chi cục Thuế Thành phố. Vì có chức cao vọng trọng nên anh khuyên tôi ở nhà lo nội trợ, quán xuyến nhà cửa, còn tài chính thì để anh lo. Bà con, họ hàng ai cũng khen tôi tốt phước, lấy được người chồng giỏi giang, thương yêu vợ hết mực. Tôi cũng tự hào vì cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Nhưng rồi tôi cũng mang trong mình nỗi bất an. 1 năm, 2 năm trôi qua, tôi vẫn chưa đậu thai. Gia đình hai bên đều tỏ vẻ sốt ruột. Mẹ tôi lùng sục chỗ nọ chỗ kia cắt thuốc, dắt tôi khám từ Đông y sang Tây y mà chẳng có dấu hiệu khả quan.
Cả hai vợ chồng sức khỏe đều bình thường, không biết nguyên nhân là từ đâu. Tôi buồn sinh bệnh, gầy rộc người. Anh suốt ngày sớm tối chăm sóc, an ủi và dỗ dành tôi. Anh tâm lý và yêu vợ đến mức đã bảo với tôi rằng chỉ cần hai vợ chồng sống với nhau cũng đủ hạnh phúc rồi, chuyện có con hay không đừng đặt nặng, quan trọng nhất là sức khỏe và tinh thần của tôi. Tôi trào nước mắt cảm động vì tấm lòng thương yêu của chồng quá lớn. Tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng sống tốt hơn nữa.
Dù hiếm muộn nhưng chúng tôi vẫn trải qua những ngày tháng êm đềm. Cuối cùng, hai vợ chồng bàn nhau xin một đứa trẻ ở cô nhi viện về làm con nuôi. Đứa bé gái xinh xắn đã mang lại tiếng cười cho ngôi nhà vốn thưa người, vắng lặng. Song niềm vui ngắn chẳng tày gang, chồng tôi sinh tật “trai gái” và bắt đầu lơ là gia đình.
Trong khi tôi phải tất bật chăm con thì anh ở bên ngoài hú hí với người phụ nữ đó. Lúc nghe hung tin, dường như tôi không thể tin nổi vào tai mình. Tin này do chính miệng đứa em chồng mách lại với tôi. Tuy là mối quan hệ chị dâu – em chồng nhưng chúng tôi rất thân thiết như chị em gái. Có chuyện gì cô em cũng tâm sự với tôi và bênh vực tôi chằm chặp. Nó đã theo dõi chồng tôi nhiều ngày trước khi nói với tôi sự thật. Tôi điếng người, nằm vật ra sàn nhà, tóc tai rũ rượi, người không còn chút sinh khí.
Theo như những thông tin em chồng thu thập được về người tình của chồng, cô ta đã góa chồng và là một người đàn bà có nhan sắc nức tiếng ở huyện miền núi. Đứa em kết luận có thể chồng tôi đã trúng tiếng sét ái tình của cô ta trong chuyến công tác gần đây.
Video đang HOT
Từ thưa thớt, chồng tôi đã liên tục quay trở lại thăm nom và ở bên người đàn bà đó (Vì anh viện cớ bận đi công tác suốt, tôi đã tin, không mảy may nghi ngờ). Cô em chồng ra sức khuyên nhủ anh nhưng anh phủi tay phớt lờ nên đành cho tôi biết để kịp thời cứu vãn.
Sau cơn “chấn động”, tôi tự trấn an mình và vì tình cảm với chồng sâu đậm, tôi sẽ tha thứ. Chồng đã quỳ sụp dưới chân tôi, van nài khẩn thiết và hứa không tái phạm. Anh không hiểu sao mình lại biến thành con người như vậy.
Anh nói, ở bên người đàn bá đó, anh như bị cuốn theo không kiểm soát. Anh đã quên mất sạch tôi và con. Chỉ khi về nhà thì anh lúc nào cũng thấy ăn năn, hối hận. Mọi chuyện bình thường chỉ sau một thời gian ngắn và người tình của chồng tôi lại “giở trò”.
Đến nước này, tôi quyết định gặp cô ta, “ba mặt một lời” mà buông tha cho anh. Thế nhưng, cô ta điềm tĩnh lạ lùng, ánh mắt sắc sảo như soi thấu tim gan. Vì có vẻ là một người từng trải trong chuyện quyến rũ, mê hoặc đàn ông nên cô ta rất cao ngạo, mặc cho tôi nói lý lẽ, khuyên bảo, răn đe.
Cô ta đã lật ngược tình thế, quay qua xỉa xói và hăm dọa tôi là nên từ bỏ chồng. Nếu không chính cô ta sẽ phá tan hạnh phúc gia đình tôi. Cứ mỗi lần nghĩ lại thái độ nanh nọc của người phụ nữ đẹp hoang dại ấy mà tôi sởn gai ốc rùng mình.
Mọi cố gắng của tôi đều công cốc khi chồng tôi vẫn thói nào tật ấy, vẫn qua lại với cô ta và bị cô ta “dắt mũi”. Cao trào nhất là một lần hai vợ chồng cãi nhau to, anh đã đuổi hai mẹ con tôi về nhà ngoại như đúng ý người đàn bà đó đã dự định.
Ngày hôm ấy, tôi nhớ mãi, trước sự dung túng, che chở của chồng tôi, cô ta đã tự tiện quẳng đồ đạc của hai mẹ con tôi ra sân và không tiếc lời hạ nhục. Tôi đứng trân trân nhìn chồng, nhưng anh ngó lơ chỗ khác. Ngậm đắng nuốt cay, tôi gom đồ và ôm con về nhà mẹ đẻ.
Vì vẫn còn yêu chồng nhiều nên tôi cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng thà như vậy chứ tôi không thể chia sẻ với anh cho một người đàn bà khác được.
Câu chuyện của tôi trở thành tâm điểm bàn tán của cả xóm nhưng tôi cũng mặc kệ. Mẹ tôi đã dang rộng vòng tay bao bọc hai mẹ con tôi. Đêm đêm, tôi không sao tròn giấc, ngắm đứa con thơ ngủ ngoan mà nước mắt tôi lưng tròng. Hạnh phúc với tôi là thứ pha lê mong manh, dễ vỡ như vậy sao?
Vì tự ái và tự trọng, tôi không bén mảng bước chân về nhà một lần nào nữa. Mấy lần, chồng bảo đón tôi về nhà sống cùng người đàn bà kia. Mấy lần chồng cũng bảo sẽ coi trọng và yêu thương tôi hơn cô ấy nhưng tôi không bao giờ nghe theo. Và cũng đã mấy lần tôi bắt anh lựa chọn tôi và người đàn bà ấy 1 lần nữa. Anh một là chẳng nói chẳng rằng, hai là anh bảo anh muốn có cả 2 người đàn bà là tôi và cô ấy?!
Hiện tôi đang làm thủ tục ly hôn một phía vì anh không chấp nhận điều này. Thỉnh thoảng anh vẫn trơ mặt ghé về thăm hai mẹ con, lại chơi đùa với con như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh cứ đi đi về về giữa hai người đàn bà. Tôi thực không biết anh đang nghĩ gì nữa?
Nói thực lòng mình, tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều nên phải ra quyết định ly hôn ấy, tôi cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng thà như vậy chứ tôi không thể chia sẻ với anh cho một người đàn bà khác được. Đã xác định như vậy, sao lòng tôi vẫn lăn tăn. Tôi quyết định như vậy có vội vàng và có đúng không?
Theo VNE
"Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó..."
Tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo.
Đến lần thứ ba Bảo đánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó giết con". Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đánh con đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đánh tôi, bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ chửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 tuổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa".Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm (Ảnh minh họa)
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện bao cao su trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đánh em thì cho trời đánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE
Có nên hủy cưới sau 5 năm yêu? Liệu tôi có nên cưới anh vì tình cảm suốt 5 năm gây dựng? Hay hủy đám cưới để tránh tương lai bị bạo hành, đánh đập. Một tháng nữa thôi là đến ngày cưới, tôi cứ ngỡ hạnh phúc đã thực sự đến với mình. Thế nhưng, một cái kéo tóc, một cú đánh như trời giáng đã làm thay đổi mọi...