Chồng tôi có bị… gay?
Gia đình tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười thế nhưng lòng tôi luôn thấy cô đơn vì vợ chồng trẻ mà cả năm không biết đến chuyện ái ân
Tôi quả thực rất ngại khi phải nói chuyện này ra nhưng chẳng thể nào tâm sự với ai càng làm tôi bế tắc. Chúng tôi đều 30, bề ngoài rất đẹp đôi, ai cũng khen gia đình tôi hết lời là gia đình hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi là một nỗi buồn khó chia sẻ được.
Chúng tôi là vợ chồng với nhau hơn 3 năm rồi mà số lần vợ chồng ân ái chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh ấy là người yêu con như vàng, trách nhiệm với gia đình nhưng không hiểu sao anh ấy không thích gần gũi vợ. Người ta thì không nằm cạnh vợ không ngủ được, còn chồng tôi thích nằm một mình cho thoải mái “vì anh hay trở mình lắm, sợ làm em và con khó ngủ” – đó là lý do của anh ấy.
Trước kia chúng tôi yêu nhau 4 năm rồi mới cưới nhưng anh ấy và tôi công tác mỗi đứa một thành phố nên chỉ gặp được nhau tháng 1-2 lần. Tuy xa nhau nhưng tôi tin tưởng anh ấy cũng vì đã có cậu ruột tôi làm cùng anh ấy. Ba năm yêu nhau anh chưa bao giờ đòi hỏi tôi, điều đó làm tôi thêm tin yêu anh hơn. Còn bây giờ khi đã là vợ chồng thì tôi lại lấy làm buồn phiền và thất vọng với chồng mình.
Từ khi lấy nhau nụ hôn đã trở thành thứ xa xỉ phẩm, những cái ôm cũng khó tìm thấy ở gia đình tôi. Mỗi khi tôi chủ động bày tỏ tình cảm thì chỉ nhận được sự hờ hững dửng dưng của anh, điều đó làm tôi mất hứng và cảm thấy bị tổn thương vô cùng.
Gia đình tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười thế nhưng lòng tôi luôn thấy cô đơn vì vợ chồng trẻ mà đã ngủ riêng như ông bà già, cả năm không biết đến chuyện ái ân. Có những hôm tôi cố tình sang nằm cùng anh nhưng nằm ôm chồng mà không khác gì ôm khúc gỗ lại càng thấy tủi thân mình quá. Ai cũng thấy gia đình tôi là lý tưởng, chỉ mình tôi buồn, không ai biết. Tôi cũng tìm hiểu mọi nguyên nhân mọi giả thiết: liệu chồng mình có bị gay không, liệu chồng mình có bồ nhí không? Rồi tới lúc tôi tế nhị hỏi chồng mình xem có trục trặc gì không để còn chạy chữa. Nhưng tôi nhận được câu trả lời là “anh không sao cả, vẫn bình thường mà, gia đình mình đang hạnh phúc thế này em còn muốn thế nào nữa?”.
Tôi có người theo đuổi, không phải chỉ là ngày xưa mà thậm chí ngay cả bây giờ. Nhiều lúc tôi phải trấn an mình. Nhưng quả thực tôi rất thèm một vòng tay ôm ấp, một nụ hôn của chồng mình.
(Nguyễn Hương)
Video đang HOT
Nếu đúng như bạn nói vợ chồng đang tuổ.i 30, sống cùng nhau không có gì cản trở mà “cả năm không biết đến chuyện ái ân” thì chắc chắn là không bình thường. Khi anh ấy trả lời bạn: “Anh không sao cả, vẫn bình thường mà, gia đình mình đang hạnh phúc thế này em còn muốn thế nào nữa?”. Lẽ ra bạn cần trò chuyện tiếp để vợ chồng hiểu nhau hơn. Chẳng hạn: “Em nghĩ hạnh phúc vợ chồng trẻ phải khác cơ”. Xem anh ấy nói thế nào? Mỗi ngày trò chuyện một ít bạn sẽ hiểu nguyên nhân thì mới chữa trị được. Bởi vì không ai có điều kiện hiểu chồng bạn hơn chính người vợ đầu gối má kề, kể cả bác sĩ.
Vợ chồng bạn vẫn yêu nhau, không có chuyện gì mà không hiểu được tại sao như thế thì chính bạn cũng là người phụ nữ hơi … khác thường. Người tinh ý chỉ tiếp cận một vài lần là hiểu ngay anh ta có bị liệt dương hay không, loại trừ dần sẽ biết anh ta mắc bệnh sinh lý hay tâm lý, chẳng cần phải để chồng nói ra mới biết. Còn nếu bạn cứ mù mờ chả biết tại sao, chồng bạn thì bảo là “đang hạnh phúc còn muốn thế nào” thì khó có thể giúp được bạn.
Nếu bạn xác định được chồng mắc bệnh “trên bảo dưới không nghe” thì không thể tự chữa trị ở nhà mà phải đến bác sĩ càng sớm càng tốt để có ngay phương pháp điều trị thích hợp.
Nếu bạn xác định được anh ta vẫn bình thường về sinh lý nhưng chỉ “lười” quan hệ với vợ hoặc không có cảm hứng thì chính bạn có thể giúp anh ta về mặt tâm lý. Gần đây, hai nhà tâm lý học người Mỹ, Dave và Donalyn Currie, trong một bài viết có tên là “My husband doesn’t want se.x” (Chồng tôi không muốn là.m tìn.h) đưa ra một số gợi ý sau đây, bạn có thể tham khảo:
“Đừng phê phán hoặc khiển trách anh ấy mà hãy chia sẻ những nỗ lực của bạn với chồng. Hãy nói với anh ấy rằng bạn không hiểu mình đã làm gì sai khiến anh ấy hờ hững với bạn. Cũng có thể cho anh ấy biết mình bị tổn thư­ơng khi chồng lạnh nhạt. Liệu cái đó có phải do bạn thiếu nữ tính hoặc trường hợp xấu nhất là quá xuống cấp về hình thức. Dù bạn nghi ngờ bất cứ là vấn đề gì thì cuối cùng anh ấy cũng nói ra một vấn đề với bạn, và bạn tiếp nhận được cảm nghĩ của anh ấy.
Nhiều người thừa nhận là đàn ông vô cùng khó nói điều này. Anh ta có thể cảm thấy bối rối, không an toàn, bị là.m nhụ.c, hoặc phạm tội. Đặc biệt nếu anh ta nói dối. Cho nên bạn chớ nói một cách gay gắt nóng nảy mà phải tiếp cận dịu dàng.
Bạn phải làm sao để anh ấy giải thích sự hững hờ của mình. Hỏi xem bạn có thể làm gì giúp đỡ chồng trở lại bản năng tìn.h dụ.c bình thường. Có thể anh ta biết chính xác vấn đề là gì nhưng không muốn nói ra. Bạn sẽ phải cùng chồng khám phá cái căn nguyên sâu xa của sự không thành thật. Điều tốt nhất mà bạn có thể làm là cùng chồng tiếp cận vấn đề như­ một đôi bạn. Sao cho anh ta không cảm thấy rằng mọi chuyện là do anh ấy phải giải quyết. Mà anh ta nhận ra rằng bạn cũng đứng phía anh ấy. Cứ thế chia sẻ với chồng những nhu cầu và những mong muốn của bạn. Làm sao chồng bạn biết bạn thích thế nào để phối hợp cùng nhau.
Để làm được điều này bạn phải luôn nhắc nhở anh ấy rằng bạn thực sự mong muốn tăng thêm tình thân mật vợ chồng về các phưong diện cảm xúc, thể xác và tâm hồn. Và mặc dù bạn có thể không có khả năng để diễn đạt đầy đủ những chuyện tế nhị này nhưng nếu cứ trò chuyện thân mật mỗi ngày một ít dần dần anh ấy sẽ hiểu ra. Như thế không khó bằng bạn tự mình mò khám phá các vấn đề phức tạp rồi đặt ra bao nhiêu giả thiết, nghi ngờ. Không ít người quá thẳng thắn phê bình, hoặc thậm chí chì chiết, áp đảo chồng khi phát hiện anh ta sai, khiến chồng mất thể diện đàn ông, càng giảm nhu cầu tìn.h dụ.c.
Không nên chỉ chờ người chồng thay đổi mà chính bạn cũng phải thay đổi mới cải thiện được tình trạng hôn nhân. Hãy xem lại cách tiếp cận với chồng về phương diện trò chuyện đã thân mật, âu yếm chưa? Về phương diện hình thức đã thực sự hấp dẫn chưa? Nếu chưa thì cần phải nỗ lực và nhạy cảm hơn nữa để tìm ra “đáp số” của vấn đề.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em chờ được thì cứ chờ!
Anh nói rằng 5 năm nữa anh mới lấy vợ, nếu tôi chờ được thì cứ chờ. Có nên tin vào tình cảm hời hợt đó của anh hay không? Tôi có nên chờ đợi hay không?
Tính đến nay mối tình này đã được gần 4 năm. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn là sinh viên, khi đó tôi đã rất hạnh phúc, rất sung sướng khi được anh yêu thương, chiều chuộng. Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi! Tôi đã đặt tất cả niềm tin vào anh, hy vọng sau này sẽ có được gia đình hạnh phúc với anh. Và chúng tôi đã đi đến quyết định sống chung với nhau như vợ chồng.
Rồi anh cũng đưa tôi về quê ra mắt gia đình anh, phải nói là tôi rất may mắn khi ba mẹ anh rất quý mến và yêu thương tôi. Sau rất nhiều lần tôi về nhà anh, cuối cùng ba mẹ anh đã xem tôi như là con dâu và cũng bàn đến chuyện đám cưới của chúng tôi.
Những tưởng đã có được hạnh phúc, nhưng khi anh ra trường về quê làm việc còn tôi vẫn tiếp tục học năm cuối ở đây thì mọi thứ đã thay đổi. Khi xa nhau như vậy, một mình tôi đối mặt với nỗi cô đơn, đi đâu làm gì cũng chỉ toàn hình bóng của anh. Tôi nhớ anh nhiều lắm! Nhưng anh dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn. Anh thờ ơ, lạnh nhạt, hời hợt hơn.
Xin nói qua rằng khi yêu nhau tôi đã biết tính anh rất ham chơi, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là tạm thời khi còn là sinh viên mà thôi. Vậy mà lúc ra trường, đi làm anh lại càng ham chơi hơn. Rảnh rỗi là anh lại đán.h bà.i, chơi game, nhậu nhẹt... Vì thế đương nhiên thời gian anh dành cho tôi càng ngày càng ít. Chỉ toàn là tôi gọi điện cho anh, nhiều lúc thậm chí anh còn không muốn nghe máy.
Anh hay nói dối tôi, viện lý do này nọ bận bịu để không nói chuyện điện thoại với tôi. Đã có lần vì quá nhớ anh tôi đã gọi cho anh và khóc, cứ tưởng sẽ được anh dỗ dành và an ủi tôi cố gắng, ngờ đâu anh lại quát tôi và nói rằng đó không phải lỗi của anh vì anh còn có gia đình, anh cho rằng tôi quá ích kỷ khi cứ muốn anh lên thăm tôi dù chỉ một lần.
Dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn... (Ảnh minh họa)
Tôi rất đau khổ khi anh thay đổi như vậy, rồi niềm tin trong tôi cũng mất dần, mất dần... Cuối cùng tôi cũng đã quyết định chia tay mặc dù rất đa.u đớ.n. Lúc này anh cũng có đôi chút tỏ ra ăn năn hối lỗi và hứa sẽ quan tâm tôi nhiều hơn. Nhưng vì sau thời gian xa nhau anh thờ ơ với tôi, niềm tin và tình yêu trong tôi cũng cạn dần nên tôi vẫn cương quyết chia tay.
Khoảng thời gian sau đó là những chuỗi ngày khó khăn nhất mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại. Chưa bao giờ tôi đơn độc như thế! Nỗi nhớ anh da diết, cồn cào. Mặc dù nói chia tay nhưng tôi vẫn rất hy vọng có ngày sẽ quay lại vì khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau và chung sống với nhau không phải là ngắn mà có thể dễ dàng quên như vậy. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ của một người con gái như tôi, còn anh thì khác, từ lúc nói lời chia tay đến giờ chỉ mới khoảng 3 tháng mà anh đã dường như quên hết tất cả. Anh đi chơi nhiều hơn, ngày đi làm, tối về đi chơi hát hò, nhậu nhẹt. Anh chẳng có ý chí phấn đấu gì cho tương lai, sự nghiệp cả.
Chúng tôi cũng thỉnh thoảng liên lạc với nhau, anh nói anh vẫn còn thương tôi, bản thân tôi thì vẫn rất yêu anh, không thể nào quên anh được. Rồi ba mẹ anh nói chuyện khuyên tôi nên bỏ qua mà quay lại với anh. Và rồi tôi đã nói với anh về chuyện quay lại với nhau nhưng lúc này anh lại tỏ ra là người lạnh nhạt và không muốn quen tôi nữa.
Anh nói rằng chỉ thương tôi như một người bạn, không còn chút tình cảm yêu thương nào với tôi cả. Bây giờ anh chỉ muốn được rong chơi thoải mái, vô tư không phải suy nghĩ gì. Tôi đa.u đớ.n tột cùng khi anh đối xử với tôi như vậy. Cuối cùng tôi cũng quyết tâm gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí để mọi thứ chìm vào quên lãng. Nhưng trớ trêu thay khi đó anh lại liên lạc và muốn quay lại với tôi. Tôi đã rất bất ngờ, cảm tưởng như anh đang đùa cợt tôi vậy. Nhưng ba mẹ anh lại khuyên tôi nên bỏ qua tự ái mà quay lại vì biết đâu nếu quay lại chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn. Thế là tôi lại mềm lòng và chấp nhận yêu anh một lần nữa.
Nhưng vẫn ngựa quen đường cũ, anh vẫn cứ ham chơi và vẫn hời hợt với tôi. Anh ít liên lạc với tôi và chưa bao giờ tôi nghe anh nói được lời nào tình cảm cả. Anh nói rằng 5 năm nữa anh mới lấy vợ nếu tôi chờ được thì cứ chờ. Biết làm sao đây khi mà tôi đã quá yêu anh, qua thời gian dài chung sống với anh thì tôi không thể nào quên được, tôi vẫn duy trì mối quan hệ này nhưng thật sự tôi rất hoang mang, không biết có nên tiếp tục hay không? Có nên tin vào tình cảm hời hợt đó của anh hay không? Tôi có nên chờ đợi hay không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lấy vợ vụng, ớn quá! Là con gái độc nhất, được cha mẹ cưng như trứng mỏng nên từ nhỏ, Hồng chỉ có mỗi việc là học cho giỏi mà không bao giờ phải đụng tay vào bất cứ việc gì. Tốt nghiệp, Hồng được tuyển chọn làm trợ lý giám đốc một công ty nước ngoài. Xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, có chức vị, nói...