Chồng toàn chê tôi không biết đạo làm dâu
Cứ vài ngày vợ chồng lại khắc khẩu, không nói chuyện với nhau, sau đó vài ngày sau anh lại bới ra những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt trong gia đình.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng được hai năm và có một bé trai gần một tuổi. Tôi 27 tuổi, chồng 32 tuổi. Anh khó tính, nóng tính và cộc cằn. Anh hiếm khi giúp tôi việc nhà, có thời gian rảnh cuối tuần cũng hay đi chơi với bạn bè. Tôi đi làm cách nhà 20km, sáng đi tối về, con để nhà ông bà nội trông. Bố mẹ chồng ngoài 50, cũng rảnh rỗi, không lao động gì. Kinh tế trong gia đình vợ chồng tôi phải lo, đồng thời cũng phải lo việc mua đất và xây nhà gần chỗ làm cho tiện công việc. Tôi làm văn phòng, lương được hơn 5 triệu, lo chi phí sinh hoạt ăn uống trong gia đình, chồng mỗi tháng đưa hơn một triệu với lý do còn đưa cho ông bà ít tiền và anh để dành mua đất, xây nhà.
Tôi phải cố gắng vun vén để trong khoản đó, vừa lo sinh hoat gia đình, vừa nuôi con và chi tiêu cho bản thân. Nhiều lần tôi phải lôi cả tiền tiết kiệm ra để tiêu vì phát sinh chi phí. Chuyện chẳng có gì để nói nếu gia đình chồng và chồng biết thông cảm. Hầu như mọi việc của con như đồ ăn, giặt giũ, tôi đều làm hết, ông bà ở nhà trông cháu và cho cháu ăn, bữa tối tôi đi làm về rồi nấu cơm. Thế mà thi thoảng lại thấy mẹ chồng nói mát là có con nhỏ phải tranh thủ (ý là tranh thủ lúc con ngủ mà dậy làm) nếu như thấy tôi nằm nghỉ cùng bé một lát.
Chồng không muốn động tay vào việc gì nhưng lúc nào cũng muốn nhà cửa phải gọn gàng, cơm nước phải tươm tất, đêm ngủ cũng hay bảo tôi cho bé ngủ trong vì sợ nằm giữa bé hay ngọ ngoậy làm anh mất ngủ, sáng mai không đi làm được (trong khi tôi cũng đi làm mà). Anh còn bảo tôi dậy sớm mà nấu ăn sáng cho bố mẹ chồng. Tôi không làm anh lại nói tôi không được dạy đạo làm dâu. Cứ vài ngày vợ chồng lại khắc khẩu, không nói chuyện với nhau, sau đó vài ngày sau anh lại bới ra những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt trong gia đình. Mọi người cho tôi hỏi, các bạn có chu toàn được hết từng ý việc không, hay tôi vụng về và không biết đạo làm dâu thật?
Video đang HOT
Theo VNE
Vừa nhìn thấy con từ phòng mổ đẻ, chồng sừng sộ tát tôi một cái "nổ đom đóm" mắt
Anh sừng sộ khăng khăng cho rằng đứa trẻ không phải con anh, cho đến lúc tôi phải thú nhận với anh một chuyện...
Ảnh minh họa
Tôi 29 tuổi, "đã từng" là một cô gái thua thiệt về nhan sắc. Tôi cao ráo nhưng da đen, mắt hí, mũi gãy... nói chung là chẳng được nét gì. Cũng chính vì xấu quá nên không có ai yêu, bạn bè cứ dập dìu hò hẹn thì tôi từ lúc học cấp 3 đến tốt nghiệp đại học vẫn đi về lẻ bóng.
Học xong, tôi đi xin việc, CV thì đẹp nhưng cứ hẹn phỏng vẫn là tôi trượt, lý do không nói tôi cũng ngầm hiểu.
Chán nản, tôi quyết định thay đổi bản thân bằng việc tìm đến phẫu thuật thẩm mĩ để tân trang nhan sắc. Mất mấy tháng trời về nhà nghỉ ngơi, tút tát, tôi trở lại với một diện mạo hoàn toàn mới. Xinh đẹp, trẻ trung, cộng với chiều cao sẵn có, tôi nổi trội hơn hẳn.
( ảnh minh họa )
Tôi xin được một công việc tốt, lương thưởng khá, sau mấy năm cũng leo lên được vị trí phó phòng. Tôi có nhiều người theo đuổi nhưng lúc này tôi tự thấy mình nên kén chọn. Tôi tính mãi, chọn mãi, cuối cùng gật đầu yêu Trung, một chàng trai Hà Nội gốc.
Nhà Trung có điều kiện, khá giả, công việc tốt, quan trọng nhất tôi thấy anh say mê tôi, yêu thương tôi chân thành. Yêu nhau mấy năm trời, tôi càng chắc chắn lựa chọn của mình là đúng đắn.
Rồi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh được cái cũng quý mến, bênh vực tôi. Tôi làm gì cũng ủng hộ, nói chung rồi về làm dâu thoải mái lắm. Thời gian tôi bầu bí được bố mẹ chồng rồi chồng chăm bẵm từng chút một. Anh chưa bao giờ to tiếng, cáu kỉnh với tôi.
Cho đến ngày tôi trở dạ, vì khó sinh nên tôi phải mổ. Ai ngờ mấy tiếng đồng hồ, vừa nhìn thấy mặt con, tôi thấy chồng tái mặt, anh mất bình tĩnh đến độ xông vào phòng hậu phẫu tát tôi đau điếng. Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì thấy mẹ chồng bế con bước vào. Anh nói:
- Cô khai mau, đứa trẻ không phải con tôi đúng không? Cô nhìn xem nó có nét nào của tôi của cô không, nó giống thằng nào?
Tôi uất quá cứ thế khóc mà không nói được lời nào. Mẹ chồng can anh rồi bế con lại gần cho tôi. Thú thật tôi cũng hơi choang vì con cún giống tôi như đúc, nhưng là tôi "nguyên bản". Da đen, mũi gẫy, môi cong, nói chung là không được nét gì của chồng, mà nhà anh thì toàn người đẹp.
Cuối cùng tôi đành phải thú nhận với chồng chuyện tôi từng đi phẫu thuật, nhìn thấy mấy bức ảnh của tôi trước đó mà chồng không thốt được câu nào.
Cũng may, qua "cú sốc" ấy, anh vẫn yêu thương tôi. Anh còn xin lỗi vì đã nóng nảy mà tát tôi lúc tôi vừa sinh con. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh chấp nhận, nếu không chắc tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
Theo blogtamsu
'Làm dâu nhà anh, em phải nhớ hai tiếng phục tùng' Chồng tôi nói thẳng, làm dâu nhà anh, em phải nhớ hai tiếng "phục tùng". Mẹ anh có sai với em nhưng luôn đúng với anh nên em đừng bao giờ có thái độ láo hỗn với bà. ảnh minh họa Nếu có phép màu tôi chỉ ước thời gian quay lại và mình chưa bao giờ lấy chồng. 10 năm đi làm...