Chồng tính nửa vời
Ngày xưa, chị từng ngưỡng mộ anh qua từng trang viết, cảm nhận những cách nghĩ sâu sắc, tinh tế của anh. Trong một cuộc hội thảo, hai người gặp và yêu nhau. Lấy nhau rồi, chị mới vỡ mộng vì thần tượng văn chương.
Tiếng động mạnh ở phòng khách khiến chị giật mình, thằng bé đang ngủ chợt tỉnh giấc, khóc thét lên. Bức tượng thạch cao trên tường rơi trúng chiếc ti vi mới mua.
Chị thở dài ngao ngán, đây không phải lần đầu tiên các “tác phẩm nghệ thuật” của anh oanh tạc đồ đạc trong nhà.
Chị không hiểu sao, một người khi cầm bút thì nhạy cảm sắc bén vậy mà trong cuộc sống lại hời hợt, nửa vời đến thế…
Anh là nhà báo lại có máu nghệ sĩ, thích sưu tầm tượng đủ loại. Nhà hết chỗ để, anh treo lên tường. Khổ nỗi, tính anh vốn nửa vời, cứ làm quấy quá cho xong chuyện. Đóng móc treo cũng chẳng cần xem lại đã chắc chắn hay chưa. Chị nhiều lần nhắc anh, con còn nhỏ, đồ đạc trong nhà cần phải cẩn thận. Thế mà, cách đây nửa tháng, thằng bé đang chơi xếp hình giữa phòng khách, bức tượng nữ hoàng Ai Cập của anh suýt nữa rơi trúng đầu con. Chị hoảng hốt, trách móc, anh vội vàng “tu bổ” mấy cái móc trên tường. Vậy mà, giờ đến tivi bị tượng rơi trúng…
Video đang HOT
Tính anh vốn nửa vời, làm gì cũng chẳng chú tâm. Có lần, chị nhờ anh đi bảo hành xe, dặn dò đủ thứ. Khi anh đem xe về, chị tá hỏa vì xe chẳng khác gì lúc chưa bảo hành. Hỏi ra mới biết, anh tới nơi, giao xe cho người ta rồi đi uống cà phê, lúc lấy xe cũng chẳng kiểm tra xem thế nào. Chị nghĩ mà phát bực…
Có lần, hai vợ chồng về quê, nghe đứa cháu đậu vào trường chuyên, anh hứng khởi hứa sẽ tặng chiếc xe đạp. Hứa thì vậy nhưng đến giờ, cháu chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba cũng chưa thấy mặt mũi món quà của cậu đâu. Nhắc thì anh ậm ừ rồi đâu lại vào đó. Không ít lần, chị phát khóc vì cái tính nửa vời của chồng. Thấy chị ốm, anh cũng sốt sắng hỏi han nhưng trên đường đi mua thuốc, gặp bạn rủ nhậu, anh quên mất chị đang đợi thuốc ở nhà, tung tăng đến gần nửa đêm mới về.
Ngày mới có con, anh mua về đủ loại sách hướng dẫn làm bố nhưng đọc vài trang rồi vứt xó, không áp dụng được gì. Anh thấy đồng nghiệp chơi hoa lan cũng hì hục đi sắm chậu, mua than để trồng. Cây chưa kịp ra hoa đã chết queo vì anh chẳng ngó ngàng, chăm sóc. Chị nhìn mấy giỏ… than treo lủng lẳng trước nhà mà buồn: người và văn đúng là một trời, một vực…
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Ngày xưa, chị từng ngưỡng mộ anh qua từng trang viết, cảm nhận những cách nghĩ sâu sắc, tinh tế của anh. Trong một cuộc hội thảo, hai người gặp và yêu nhau. Lấy nhau rồi, chị mới vỡ mộng vì thần tượng văn chương. Trong cuộc sống hàng ngày, anh cứ như trên mây, việc gì cũng qua loa đại khái, không sâu sắc, tỉ mỉ gì…Không biết đến bao giờ, chồng chị mới bớt được cái tính hời hợt, vô tâm. Chị thầm nghĩ, giá như cách sống của anh tỉ lệ thuận với những trang viết tỉ mẩn, cẩn trọng từng câu chữ kia…
Theo VNE
Cái bát đã vỡ rồi...
Khi yêu và nhận lời hỏi cưới của tôi, cô ấy nói, cô ấy thích cái tính lạnh lạnh, khô khô, ngang ngang của tôi. Thế nhưng, ngày tôi đưa ra bằng chứng rõ ràng chuyện cô ấy ngoại tình, cô ấy lại bảo, sống với tôi, cô ấy luôn có cảm giác thiếu thốn sự chăm sóc, yêu thương ân cần nên phải tìm đến người đàn ông khác.
Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp nhưng tâm tính nông cạn, nhẹ dạ và hời hợt. Những điều đó tôi chỉ nhận ra sau khi đã chung sống một thời gian. Còn những ngày đầu tiếp xúc, tôi bị cuốn hút bởi dáng vẻ đẹp ngoại hình, cách nói chuyện ngọt ngào gọi dạ, bảo vâng và sự chăm sóc nhẹ nhàng của cô ấy. Những yếu tố đó khiến tôi nghĩ, cô ấy là người rất hợp với vai trò làm vợ mà tôi luôn tìm kiếm. Vì thế, chỉ sau sáu tháng hẹn hò, chúng tôi đã kết hôn.
Về với nhau rồi, tôi mới phát hiện cô ấy không hề biết nấu ăn, lại cũng chẳng thể vì tay chân lúc nào cũng sơn màu vẽ hoa. Cô ấy vốn là con gái một, được mẹ cưng chiều hết mức, nên chưa hề làm động móng tay. Sống với nhau mấy năm trời, chúng tôi vẫn ăn cơm mẹ vợ nấu sẵn, chỉ việc ghé lại nhà bà mang về. Nhắc cô ấy phải tập tự chăm sóc gia đình thì vợ chồng cãi cọ, mà chẳng thay đổi được gì nên tôi đành chọn cách im lặng, lầm lỳ, đúng như tính cách mà cô ấy thích tôi khi đồng ý cưới. Tôi nghĩ, đành vậy thôi, vì cô ấy không làm gì nên tội. Thôi vì đứa con gái nhỏ mà cứ thế sống cho qua.
Việc cô ấy ngoại tình, tôi đã phát hiện ra nhiều dấu hiệu từ vài tháng trước khi có bằng chứng đầy đủ, nhưng đã cho qua vì lòng cứ dửng dưng. Chỉ đến khi tôi nhận được cả hình ảnh lẫn email của vợ anh chàng nhân tình của cô ấy gởi, với thông báo là sẽ tạt acid cô ấy, thì tôi chẳng thể im lặng được nữa. Trước sự thật hiển nhiên, cô ấy nói, cô ấy như vậy là do không thể chịu đựng được sự khô khan, lạnh nhạt của tôi. Cô ấy đến với người đàn ông đó chỉ vì muốn nhận được những gì mà cô ấy không tìm thấy ở tôi. Tôi cương quyết ly hôn.
Tôi ly hôn mà cũng không biết mình đúng hay sai, bởi tôi biết cô ấy là người hời hợt, nhẹ dạ, trong khi tôi đã cư xử khá khó chịu trong một thời gian dài, khiến cô ấy cũng không biết tôi nghĩ gì. Ba năm ly hôn, con gái chúng tôi ở với cô ấy, tôi cũng ít thăm hỏi, chỉ chuyển tiền đúng nghĩa vụ cho cô ấy. Tôi cũng chẳng tìm người khác vì lòng như đã nguội lạnh với chuyện yêu đương.
Đùng một cái, con gái tìm tôi, nói mẹ nó bị ung thư. Nó kể, mẹ sa sút tinh thần lắm. Con biết ba chưa có ai mà mẹ thì đang cần người an ủi, ba có thể vì con mà đến động viên mẹ được không? Dù sao cũng nghĩa vợ chồng cũ, tôi đến thăm cô ấy và thật sự bàng hoàng vì không thể nhìn ra người vợ xinh đẹp xưa. Thấy tôi, cô ấy mừng tủi, khóc ròng, khiến tôi cũng bối rối. Giờ mẹ con cô ấy đang cố níu kéo tôi. Con gái nói, cô ấy đã thay đổi nhiều từ khi biết mình bị bệnh. Nó thì sắp đi học xa, nó xin tôi vì tương lai của nó mà trở về lo cho cô ấy trong lúc bệnh tật.
Tôi thật sự không biết mình có nên quay về? Cái bát hàn gắn liệu có còn chứa được nước tình cảm hay không?
Theo VNE
Sao anh chẳng giống người ta? Hình như cậu ấy đang làm thay những việc mà ngày xưa anh thường làm cho em. Buổi sáng, em thức dậy cùng vơi một tin nhắn nhắc mặc ấm trước khi đi làm. Em cũng chẳng biết mình nên vui hay nên buồn nữa, thôi thì cứ mỉm cười một nụ nho nhỏ trước để rồi ngay sau đó em lại thở...