Chồng thương xót hàng xóm góa phụ
Nói gì thì nói, có phụ nữ nào lại không ghen, có ai lại không cảm thấy khó chịu khi chồng mình nhiệt tình với người đàn bà khác ngay trước mặt mình.
(Ảnh minh họa)
Dùng lòng thương để đối đãi với một người nào đó có hoàn cảnh khó khăn là điều tốt, nên làm. Nhưng dùng lòng thương để khiến họ hiểu lầm, nghĩ rằng mình có tình ý với họ thì thực sự là điều không nên. Tôi vốn không phải là người ích kỉ, lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thế nhưng, đã có lúc tôi cảm thấy bực bội vì chồng mình, cảm thấy ức chế khi anh quá nhiệt tình với một người hàng xóm. Đó lại là người phụ nữ góa chồng, sống cô độc một mình, mới chuyển tới căn hộ khu nhà tôi cách đây 3 tháng.
Nói gì thì nói, có phụ nữ nào lại không ghen, có ai lại không cảm thấy khó chịu khi chồng mình nhiệt tình với người đàn bà khác ngay trước mặt mình. Tôi đã từng rất cảm thông với chị khi chị chuyển tới nhà tôi. Chị dịu dàng, hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ. Và khi biết được chuyện của chị, tôi đã hết sức chia sẻ. Có việc gì tôi cũn tỉ tê với chị, hai chị em thủ thỉ với nhau, động viên chị những lúc chị khó khăn. Đi mua sắm hay đi đâu đó tôi cũng rủ chị, để chị cảm thấy không cô đơn, có người bầu bạn.
Có lẽ, lòng tốt của tôi đã khiến tôi rơi vào tình cảnh này, khi mà chồng tôi suốt ngày lo lắng cho người phụ nữ ấy, giống như chị ấy là một thành viên trong gia đình.
Từ chuyện coi chị như người bạn bè thân thiết trong nhà, thường xuyên mời chị sang ăn cơm, tôi đã vô tình khiến chồng tôi cũng thân thiết với chị. Tôi không hiểu tình cảm anh dành cho chị là tình cảm bạn bè, sự thương hại, cảm thông hay là tình yêu, sự cảm mến. Tôi hoang mang vô độ. Mỗi lần chị có việc gì khó khăn, anh sẵn sàng giúp đỡ không từ nan. Anh có số điện của chị, khi nào đi ra ngoài mua cái gì ngon ngon về cho vợ con là cũng gọi cho chị, bảo chị thích ăn không thì anh mua cho. Rồi tới khi về, chị gửi tiền, anh lại không lấy, biếu không luôn. Một lần, hai lần còn được chứ lần thứ 3-4 như thế, tôi bắt đầu thấy có chút vấn đề…
Chị ở một mình, có lúc chị nhờ anh sang sửa cái này, cái kia, đồ điện trong nhà, anh cũng nhiệt tình sang. Chuyện đó thì không nói làm gì, vì đàn bà không làm được, nhưng cứ nhờ vả nhau mãi thế, tôi cũng thấy bất tiện khi trong nhà chỉ có anh và chị ấy. Tôi cảm thấy có chút ái ngại khi người hàng xóm khác nhìn vào mối quan hệ này. Họ có khi còn nghĩ giữa chị và chồng tôi có vấn đề.
Video đang HOT
Mỗi bữa cơm, chồng đều nhắc tới chị. Anh luôn than vãn &’tội cho chị N hàng xóm nhà mình, nhiều tuổi rồi mà cứ cặm cụi một mình, thân cô thế cô. Chị ấy cũng hoàn cảnh thật, nói đi lấy chồng để đỡ khổ thân mà không chịu lấy, cứ sợ đàn ông. Anh thấy mình cũng nên đối xử tốt với chị ấy, như vậy thì chị em thân tình sau này mới có thể giúp đỡ nhau’. Dường như bữa nào, anh cũng phải đá qua vài câu tới chủ đề của chị. Hết thương xót lại đến cảm thông. Anh cũng chẳng biết, vợ anh cũng là người có lòng thương, cũng đã rất thân thiết với chị. Có phải là anh nói giống như tôi là người chẳng quan tâm gì tới chị. Từ ngày chị đến đây, tôi đã rộng lượng, lúc nào cũng nhiệt tình, hồ hởi, thân thiết để chị bớt cô đơn, như vậy là đã quá nhiệt tình rồi, anh còn đòi hỏi gì nữa…
Chồng thấy thái độ của tôi thì lại nói tôi nhỏ mọn, người ta nhiều tuổi này kia. Thú thực, ở đời này tôi cũng không muốn tin ai tuyệt đối cả. (ảnh minh họa)
Nghe những gì chồng nói và cả những gì chồng thể hiện, tự nhiên, máu ghen trong người tôi nổi lên. Tôi thực tình không muốn thân thiết với chị nữa. Tôi muốn dừng lại chuyện này và cũng không muốn mời chị sang nhà ăn cơm.
Lúc nào chồng cũng tỏ ra quan tâm chị, giống như một thành viên trong gia đình. Chị hàng xóm góa phụ xem ra lại được nhiều tình cảm của chồng tôi hơn. Mỗi tối về nhà, anh phải nhắc tôi sang gọi chị sang ăn hoa quả cho vui. Rồi anh sai con sang mời bác sang ăn hoa quả. Anh còn bảo, mình quan tâm tới người, ắt người sẽ quan tâm tới mình. Đạo lý ấy có gì mà tôi không hiểu chứ, chỉ là, tôi không muốn làm thế nữa, có ngày mất chồng như chơi.
Chồng thấy thái độ của tôi thì lại nói tôi nhỏ mọn, người ta nhiều tuổi này kia. Thú thực, ở đời này tôi cũng không muốn tin ai tuyệt đối cả. Vả lại, chị có cơ sở gì khiến tôi tin chị, để chồng tôi thân thiết với chị. Bạn bè thân thiết cướp chồng của nhau như chơi, huống hồ chị còn đang độc thân một mình, chồng tôi thì nhiệt tình như vậy. Biết đâu chồng đang đóng vai người tốt vì có ý đồ gì đó với chị thì sao… Tôi còn chưa hiểu gì về chị, gia đình chị, chỉ nghe chị kể thì mới biết hoàn cảnh của chị như vậy, tin được không?
Tôi hoang mang lắm, bây giờ, tình cảm của chồng dành cho chị càng nhiều và đồng nghĩa với việc chồng bảo tôi là người ích kỉ nhỏ nhen. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm bây giờ lại bị anh suy diễn này kia, tôi cảm thấy buồn và chán nản vô cùng. Biết làm sao đây, mệt mỏi lắm rồi! Chị cứ ở thế này, chồng cứ thế này thì tôi còn khổ dài với chị hàng xóm. Có phải là tôi quá ích kỉ hay đa nghi quá đà?
Theo Eva
Tình yêu, đắng một chút cũng tốt
Trong tình yêu, nếu ta sẵn sàng đón nhận những nỗi buồn thì hạnh phúc tới rất gần rồi phải không anh?
Em nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận dư vị nồng nàn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Em nhớ về câu nói mà anh từng nói: "Con gái không nên uống cà phê vì như thế không tốt".
Nghĩ về anh, về câu nói đó, em mỉm cười và tiếp tục uống. Nó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của em. Giống như thói quen chấp nhận việc: Em và anh không còn là của nhau!
Trong cuộc đời này, có lẽ để quen với những gì đắng cay thật là khó. Em vốn không phải là một cô gái thích cái vị đắng của cà phê nhưng nhờ yêu anh mà em dần quen với điều đó. Em nhớ mỗi lần cùng anh ngồi bên một quán ven hồ, em thường gọi nước cam vì em thích vị ngọt ngào của nó, còn anh, anh thường nhâm nhi một ly cà phê. Em cũng đã từng thắc mắc: "Sao những gì ngọt anh không uống lại thích uống thứ đồ đắng ngắt ấy". Anh cười xoa đầu em: "Đôi khi làm quen với những thứ đắng để cảm nhận được giá trị của những sự ngọt ngào sau đó". Ngày đó em còn ngây thơ lắm, cũng chẳng có nhiều trăn trở đến mức suy nghĩ về câu nói của anh, về việc chọn một thứ đồ uống nào cho nó giống với cuộc đời.
Chia tay anh, em học cách chấp nhận được vị đắng như người ta thưởng thức một ly cà phê (Ảnh minh họa)
Nhưng đến giờ, em đã phần nào hiểu được điều đó. Em đã từng mơ mộng quá nhiều, từng đặt niềm tin quá nhiều vào nơi anh nên khi anh rời xa, em bơ vơ, hụt hẫng và cảm thấy như mình trơ trọi giữa cuộc đời. Em còn nhớ như in cảm giác bị anh bỏ lại. Em thấy mọi thứ xung quanh mình toàn một màu đen tối. Em không biết nên làm gì, tin ai hay bước về phía trước bằng cách nào. Cảm giác lúc đó giống như một người vừa vừa nhắm mắt tận hưởng vị ngọt của ly nước cam rồi đột nhiên phải giật mình khi nhấp một ngụm cà phê đắng vậy.
Em còn nhớ, ngày anh rời xa em, em đã tập uống cà phê. Em muốn thử cái cảm giác trải nghiệm vị đắng lan ra trong miệng mình là như thế nào. Nó đắng! Đắng ngắt như mối tình tuyệt vọng của em vậy. Em không hiểu vì sao anh lại có thể nghiện thứ đồ uống đó? Nhưng rồi em cũng lại không bỏ được. Em thích nghi dần với việc chấp nhận vị đắng ban đầu để đón nhận sự nồng nàn còn đọng lại phía sau đó. Quen dần với nó em lại nhận ra rằng nó làm em thấy dễ chịu hơn!
Từ ngày chia tay anh, em hình thành một thói quen mới. Mỗi tối, bên ô cửa sổ của phòng, em thường nhâm nhi một ngụm cả phê, mở cánh cửa ban công để ngắm nhìn thành phố. Cái quang cảnh đó khiến cho lòng người thư thái lạ thường. Vị đắng của ly cà phê ấy magn tới một sự thú vị chứ không phải là cảm giác khó chịu như em từng nghĩ. Em nhận ra rằng, không phải chỉ sự ngọt ngào, ngay cả với cái đắng cay, nếu người ta sẵn sàng đối diện với nó, người ta sẽ thấy nó không đáng sợ như mình từng nghĩ.
Em đã sẵn sàng đối diện với nỗi buồn, vì em tin, tình yêu sẽ lại chờ em đâu đó (Ảnh minh họa)
Uống ly cà phê em cũng hiểu ra rằng, người bi quan sẽ luôn bị đánh bại bởi vị đắng ngay khi vừa nhấp môi nhưng người lạc quan sẽ tin và chờ đợi sự ngọt ngào đến sau đó. Em đã từng bi quan sau khi anh bỏ lại em, sau khi một tình yêu đẹp đến như vậy bỗng chốc lại trở thành quá khứ. Em nghĩ sẽ không còn có tình yêu nào đến với em thêm được nữa. Nhưng thời gian đã làm cho em nghĩ khác. Không có hạnh phúc nào là cuối cùng, chỉ cần ta còn tin, còn lạc quan thì hạnh phúc sẽ không chối từ ta.
Có lẽ giờ này, ở một nơi nào đó, anh đang tay trong tay với người con gái ấy. Anh đang tận hưởng những mùa yêu của riêng mình. Với anh bây giờ, vị của cuộc đời đang là sự ngọt ngào. Còn với em, cuộc đời và tình yêu lúc này đang là vị đắng cay. Nhưng em không buồn mà thấy thật thú vị. Em muốn tự mình trải qua tất cả những cảm giác này, để một ngày nào đó hạnh phúc đón nhận sự ngọt ngào. Em không muốn làm cô bé ngốc, đắm chìm trong niềm vui để rồi quá hụt hẫng và đớn đau khi mọi thứ bỗng chốc biến khỏi cuộc đời mình.
Trong tình yêu, nếu ta sẵn sàng đón nhận những nỗi buồn thì hạnh phúc tới rất gần rồi phải không anh?
Theo VNE
Không quên được người tình dù đã có vợ Chúng tôi yêu nhau thật lòng, tiếc là tôi đã có vợ mất rồi. Chia tay nhau nhưng tôi không quên đươc. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang gặp chuyện buồn trong tình cảm. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 24 tuổi. Em và cô ấy quen nhau trên game, cùng sống tại thành phố Hồ...