Chồng thú tội ngoại tình, vợ cười như nắc nẻ
Chị nằm ôm anh, hỏi: “Thế đêm qua anh ở đâu, nói thật đi!”. Anh cứ sự thực giãi bày là được chị chủ quán cơm dẫn dụ vào mê cung tình ái, nhà ở chỗ ấy, người thế ấy,… Chị cười như nắc nẻ và bảo anh có tiến bộ đấy, bịa chuyện như thật!
Hai vợ chồng lại cãi nhau một trận kịch liệt, không biết là lần thứ bao nhiêu nữa, chị bảo đâm đơn ra tòa ly dị cho xong chứ sống với nhau thế này khổ quá. Anh im lặng, chị bồi thêm câu cuối cùng: “Ân hận đi vẫn còn kịp đấy!”. Chị hài lòng với kết quả, ai là người nói câu cuối cùng, người đó thắng.
Nguyên do của việc họ cãi nhau chỉ vì chị nghi ngờ anh bồ bịch. Anh là người đàn ông giỏi giang, có địa vị xã hội nhất định, làm gì đàn bà con gái chả mê. Chẳng có chứng cứ gì cụ thể nhưng chị cứ làm già, ngăn ngừa trước là hơn, nên cứ đổ vấy cho anh là nghe đồn thế nọ, thế kia là thượng sách.
Chị phải giữ chồng, tất nhiên rồi, anh được như ngày hôm nay là do ai chứ? Chị ngày càng làm già bởi biết rõ anh yêu và nể vợ, chỉ nghe chị dọa ly hôn đã rúm vó vào rồi! Chị luôn luôn là người khởi xướng các cuộc cãi vã và cũng là người chủ động kết thúc nó.
Sau mỗi lần cãi nhau, chị trở lại đằm thắm, dịu dàng, biết cách chăm sóc và chiều chuộng anh như một người vợ hiền thục. Ghen tuông âu chỉ là cái cớ để trói buộc anh mà thôi. Có lần chị âu yếm chồng, bảo: “Thôi, anh cứ nói thật với em đi, cô ấy làm gì, ở đâu, em không đánh ghen đâu mà lo!”. Anh cười đau khổ: “Anh không thể bịa ra được!”.
Video đang HOT
Anh là con người của công việc, nhiều khi phải ngoại giao, khách khứa, đãi đằng mà hôm nào đi sớm hoặc về muộn là bị chị cật vấn về “thời gian bất minh” kia. Anh đề nghị với chị là anh sẽ ở cơ quan một thời gian, tạm xa nhau để nhìn nhau rõ hơn, để trong thời gian ấy xem anh có điều tiếng gì không. Chị đồng ý ngay, chắc mẩm là chỉ vài ngày nhớ chị là anh phải mò về.
Quả thật, chưa được tuần lễ anh đã về, đúng lúc chị đang tập hợp bạn bè ăn uống, nhảy nhót tưng bừng ở nhà, anh lại lặng lẽ đi. Chị biết anh về, chứng kiến cảnh mình vui mà không cần anh, lấy làm đắc chí lắm.
Có chị hàng cơm gần cơ quan anh, thấy anh hay ra ăn tối, vẻ buồn bã, có tối ngồi mãi đến lúc chị đóng cửa hàng mới về. Chị chủ hàng còn trẻ, khá xinh đẹp, hay chuyện, anh cảm thấy thích. Một chiều thứ bảy vắng khách, chị đóng cửa sớm, rủ anh đi uống nước rồi về nhà chị. Nhà nhỏ đơn sơ chỉ có chị và cô con gái, đêm ấy anh ngủ lại.
Hôm sau, có người bạn ghé cơ quan tìm anh không thấy, điện thoại di động thì anh tắt, bèn gọi cho vợ anh. Chị tức tốc đến cơ quan chồng thì vừa hay, anh về đến nơi. Chị lôi anh về nhà. Hai vợ chồng lại cãi vã mà chỉ chủ yếu là chị nói.
Rồi chị khóc, họ làm lành với nhau bằng một cuộc mây mưa đầy xúc động mới mẻ. Xong cuộc, chị nằm ôm anh, hỏi: “Thế đêm qua anh ở đâu, nói thật đi!”. Anh cứ sự thực giãi bày là được chị chủ quán cơm dẫn dụ vào mê cung tình ái, nhà ở chỗ ấy, người thế ấy,… Chị cười như nắc nẻ và bảo anh có tiến bộ đấy, bịa chuyện như thật!
Chẳng ai nói đến chuyện ly hôn nữa mà cũng không đặt vấn đề “ở riêng” một thời gian nữa. Lạ thay, khi anh thực sự có một cô bồ thì chị lại chẳng ghen bóng ghen gió nữa và không tỏ một chút nghi ngờ nào!
Theo VNE
Chồng bắt vợ nghỉ việc, mặc đồ như ô sin chỉ vì ghen
Tôi gào khóc khi bị chồng quản thúc không khác gì tội phạm, nhưng anh ta thản nhiên: "Cô là vợ tôi, tôi mất tiền cưới cô về thì cô phải nghe lời".
Mới chỉ hơn 2 năm sau ngày cưới mà nhìn tôi tiều tụy, ai cũng phải xót xa. Tôi sợ bố mẹ lo lắng cho mình nên giấu, toàn nói là bị ốm nên mới gầy như vậy. Nhưng thực tế, tôi suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy cuộc sống bế tắc và bị giam hãm không khác gì tội phạm nên ức chế thần kinh dẫn đến suy nhược. Ngày ngày, tôi ôm con đi lại quẩn quanh trong 4 bức tường mà sợ hãi.
Tôi không nghĩ chồng mình lại có cái tính ghen tuông tới mức khủng khiếp như vậy. Ngày yêu, anh ta tỏ ra rất đàng hoàng, thậm chí còn chẳng ghen bao giờ. Anh ta nói: "Anh không muốn cấm đoán em làm gì". Vậy mà cưới xong vài tháng, anh ta thay đổi một cách chóng mặt. Có lẽ trước đây anh ta cố che giấu để không làm tôi sợ cái bản tính ghen tuông bệnh hoạn đó. Còn khi cưới về, anh ta coi vợ không khác nào tù nhân.
Tôi được mọi người đánh giá là có chút nhan sắc hơn người. Thời con gái, rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi. Ngay cả khi anh ta đang tán tỉnh, chinh phục cũng có nhiều người cùng ngỏ lời với tôi khi ấy. Sau cùng, nhận thấy anh ta chững chạc hơn, lại có vẻ tôn trọng tôi nên tôi quyết định chọn anh làm chồng.
Chúng tôi cưới xong, tôi vẫn đi làm bình thường. Hồi đó anh ta đã hằm hè, khó chịu mỗi khi tôi mặc váy đi làm. Tôi thấy chồng có biểu hiện ghen tuông nhưng nghĩ vợ chồng mới cưới, thấy vợ đẹp, yêu vợ nên ghen một tí thôi cũng thông cảm được. Tôi cố gắng tiết chế các mối quan hệ để chồng không nghi ngờ, ăn mặc kín đáo, tôi nghĩ đó cũng là cách mà tôi tôn trọng chồng rồi.
Khoảng 4 tháng sau thì tôi có bầu. Ngay khi biết tin, chồng tôi bắt tôi nghỉ việc ở nhà chờ sinh con. Anh nói công việc là chuyện cả đời, không thể đi làm rồi ảnh hưởng sức khỏe (vì công việc của tôi cũng khá bận rộn và căng thẳng). Không muốn cãi lời chồng, hơn nữa nghĩ đến con, tôi chấp nhận nghỉ việc ở nhà. Tôi không biết, đó thực ra chỉ là cái cớ cho sự ghen tuông của chồng mà thôi.
Tôi ở nhà không khác gì tù giam lỏng. Anh ta chẳng cho tôi đi tới đâu, thuê một ô sin ở nhà, tôi muốn gì thì ô sin ra ngoài mua chứ không cho tôi được ra khỏi nhà. Vậy là suốt thời gian mang bầu tôi chẳng được gặp gỡ bạn bè, cứ một mình ở nhà nên rất buồn. Tôi sinh ra trầm cảm, lúc đẻ con sức khỏe cũng không được tốt.
Hết thời gian ở cữ, tôi muốn đi làm lại thì chồng tôi quắc mắc nói: "Không có đi làm gì hết, ở nhà. Tôi không thiếu tiền để bắt cô đi làm. Đi làm rồi đong đưa trai chứ béo bổ gì". Giờ thì mới vỡ lẽ lí do thực sự của chồng. Tôi đấu tranh thì bất chấp chuyện tôi đang nuôi con, anh ta cũng đánh tôi một trận.
Chưa dừng lại ở đó, quần áo anh ta cũng không cho tôi mua sắm, bắt ăn mặc xấu xí như người ở để hi vọng tôi sẽ không phản bội chồng. Tôi không hiểu anh ta có còn coi tôi là vợ, là người nữa không?
Tôi đã tính tới chuyện ly hôn nhưng lại thương đứa con còn đỏ hỏn chưa biết gì. Đã vậy ra ngoài anh ta lúc nào cũng ngời ngời tư cách, tỏ ra chiều chuộng vợ khiến tôi càng không có cớ gì. Tôi đau đầu, mệt mỏi vì cuộc hôn nhân này quá. Nhưng liệu có nên ly hôn không? Anh ta nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, chịu ở nhà, anh ta sẽ không làm khó tôi nữa. Tôi phải làm gì đây?
Theo Blogtamsu
Mới cưới nhau được 3 tháng chồng thản nhiên xưng hô "mày tao" với vợ Chồng thản nhiên gọi bằng mày sau khoảng 3 tháng cưới nhau. Nếu giờ tôi ly hôn, người ta có nghĩ tôi dại quá không? Tôi vốn không phải là người đòi hỏi quá cao hay khắt khe với chồng. Có những chuyện người khác coi là mục tiêu cao nhưng tôi lại không đặt nặng. Tôi chưa bao giờ bắt những ngày...