Chồng thu nhập 60 triệu nhưng quá tính ky bo
Ngay tối thấy vợ trong bộ đồ lót sexy, chồng ky bo đã gằn giọng trách móc. Anh không một lời khen vợ còn nói tôi ăn mặc như gái đứng đường. Tôi khóc như mưa. Tôi thừa biết tôi sẽ chẳng là hạng gái đó trong mắt anh nếu bộ đồ lót tôi khoác lên người không mang trị giá hơn 2 triệu.
Anh tốt mỗi tội anh quá ky bo, từ sự ky bo này anh khiến gia đình lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng (Ảnh minh họa)
Chào cô gái kiêu kì với tâm sự “Tôi chỉ cưới người đàn ông có lương tháng ít nhất 50 triệu”!
Tôi rất hoan nghênh suy nghĩ lý tưởng, cầu toàn, hiện đại như bạn. Đúng là sống trong xã hội như hiện nay thì tiền quả là quan trọng. Không có tiền thì hèn kém lắm, mà nó cũng là thước đo đi liền với ý chí của một người đàn ông.
Tôi cũng từng đặt ra tiêu chí như bạn: xấu trai cũng được, miễn là thu nhập khủng. Tôi nghĩ mức lương phản ánh cái đầu của thằng đàn ông. Và tôi không sai khi quen Đức – chồng giàu của tôi bây giờ. Nhưng tôi nói thật nhé, chồng tôi có giàu đấy nhưng tôi như đang sống trong địa ngục vậy.
Tôi là người phụ nữ nhanh nhẹn, sắc sảo, đảm đang. Tôi sinh ra trong một gia đình không sung túc, nói thẳng ra là nghèo. Tôi tự hứa với bản thân sau này sẽ kiếm tiền tốt để phục vụ nhu cầu bản thân, phụng dưỡng bố mẹ tốt. Và bên cạnh đó là sẽ tìm cho mình một ý trung nhân có của cải, điều kiện.
Xuất thân nghèo khó khiến trong tâm trí tôi lúc nào cũng thôi thúc việc phải học thật giỏi kiếm tiền. Đại học không năm nào tôi phải đóng học phí vì được học bổng. Rồi tôi đi dạy thêm kiếm tiền học ngoại ngữ.
Ra trường ban đầu cũng chật vật nhưng rồi mọi chuyện đều êm xuôi. Sau 2 năm cố gắng, tôi cũng nhúc nhắc chứng tỏ được mình ở vị trí công việc, đi cùng với điều đó là lương bổng cũng tăng lên. Đương nhiên, để có được số tiền đó là bao đêm tôi thức khuya dậy sớm, miệt mài với công việc. Người ta làm 10 tiếng thì tôi là 16, 17 tiếng đồng hồ một ngày.
Thu nhập của tôi cao dần lên, hiện nay là 25 triệu một tháng. Tôi cũng giống cô gái kiêu kỳ ở chỗ là tôi cũng thấy thu nhập từng này chỉ đủ ăn. Tôi tự đề ra cho mình mục tiêu chỉ yêu người đàn ông hơn mình 1 cái đầu, cả về trí thông minh lẫn túi tiền – vậy mới xứng đáng với mình.
Tôi căm ghét mấy người đàn ông đã ít tiền mà sĩ diện hão. Tôi quy chụp họ là những người đàn ông thùng rỗng kêu to. Nói thì giỏi nhưng khi thanh toán thì im thin thít cả lượt.
Video đang HOT
Rồi tôi gặp anh – chồng tôi bây giờ. Anh là người đàn ông thông minh, giỏi giang. Hiện anh đang là giám đốc chiến lược của một công ty phần mềm. Tôi quen anh nhờ Facebook. Anh là sếp của đứa bạn thân tôi. Nhìn ảnh đẹp và cá tính của tôi trên facebook, anh đã chủ động làm quen.
Và đương nhiên được cô bạn thân tác động, tôi cũng gặp anh. Sau những lần tiếp xúc, tôi bị choáng ngợp hoàn toàn bởi vẻ thông minh của anh. Tôi mừng rơn khi thu nhập hàng tháng của anh không bao giờ dưới 60 triệu. Sau khi anh cưa cẩm 3 tháng, dù muốn kiêu kỳ lắm, làm giá lắm, tôi cũng đổ rầm nhận lời yêu anh.
Tôi bị choáng ngợp trong hạnh phúc mà anh dành cho. Anh hoàn hảo, anh đẹp trai, có tiền và giản dị. Anh giản dị điển hình là việc dù đi ô tô nhưng anh không sang chảnh vào những quán đẹp, nhà hàng xịn. Ngược lại, anh vẫn trung thành với những quán vỉa hè. Anh bảo “vậy mới đậm chất Hà Nội”.
Thế là ngày yêu anh dù nắng hay mưa, tôi được anh tha lôi đi khắp nơi ăn cái này, uống cái kia ngon bổ rẻ. Thậm chí nhiều khi vào 1 quán, anh gọi đúng 1 tô phở. Ban đầu tôi tưởng anh không ăn nhưng hóa ra anh bảo tôi: “Em nhịn đi, người tròn quá rồi”. Tủi thân vô cùng nhưng chiều người yêu, tôi cố bỏ qua.
Anh rất sòng phẳng. Hôm nay anh mời, hôm sau anh sẽ rung đùi chờ tôi rút ví. Tôi thấy anh vậy cũng hay ho, thẳng thắn, không màu mè phỉnh nịnh như lũ trai khác. Rồi mới đầu thì anh đưa đón tôi bằng ô tô. Sau thì anh bảo tôi đưa xe máy đến đón anh cho “đỡ tốn xăng”?
Nhớ lại, sao hồi đó tôi ngu ngốc quá. Tôi cứ quấn quýt lấy anh. Trong mắt đứa đang yêu như tôi, anh vẫn hoàn hảo. Tôi không phát hiện ra sự ích kỷ, ky bo trong con người anh.
Lấy nhau về, mọi thứ mới rõ ràng hơn. Chúng tôi yêu nhau 7 tháng rồi cưới. Từ lúc cưới tới bây giờ đã 2 năm. Tôi khẳng định anh là người đàn ông tốt. Anh rất trân trọng tôi nhất là khi lần đầu tiên của tôi và anh xuất hiện máu – nhân chứng chứng minh tôi trong sáng, trinh tiết, gái ngoan. Anh yêu tôi nhiều lắm và hiện tại cũng vậy nhưng anh quá ky bo.
Bất cứ việc gì anh cũng quy ra tiền. Thu nhập của tôi bây giờ cũng ngót nghét 25 triệu. Còn của anh cũng 60 triệu. Vậy mà ngày nào anh cũng ra rả câu: “Giờ phải tính toán em ạ, cái gì cũng lên giá rồi”. Rồi anh quay ra gặng hỏi tôi chuyện: “Hôm nay em đi chợ hết bao nhiêu tiền?”.
Thực đơn ưa thích của anh lúc nào cũng là rau, trứng, đậu, cà. Anh bảo những thứ này tốt cho cơ thể, tốt cho sức khỏe. Nhưng tôi hiểu chứ, những đồ này rẻ, hợp với tiêu chí của anh. Bởi mấy lần công ty tôi liên hoan ăn buffe, anh ăn như chết đói. Thấy tôi thắc mắc, anh bảo: “Hiếm khi được miễn phí. Ăn đi em!”.
Đó là ăn uống, tới chuyện sex tôi cũng không thể nào hài lòng vì sự ky bo của anh cũng len lỏi vào giường ngủ của chúng tôi. Sau 1 năm có con, tôi lấy lại vóc dáng và ăn mặc đẹp hơn. Trong chuyện ấy, tôi cũng để ý hơn bằng việc dành ra một chút tiền mua đồ lót sexy nhằm F5 đời sống vợ chồng.
Thế nhưng ngay tối thấy tôi trong bộ đồ lót sexy anh đã gằn giọng trách móc. Anh không một lời khen vợ: “Gái chính chuyên có bao giờ như em đâu? Em mặc cái thứ rác rưởi này lên người không khác gì gái đứng đường gì cả”… Tôi khóc như mưa. Tôi thừa biết tôi sẽ chẳng là gái đứng đường trong mắt anh nếu bộ đồ lót tôi khoác lên người không trị giá hơn 2 triệu.
Hiện tại cuộc sống của tôi trôi qua tẻ nhạt, suốt ngày lo lắng tiền nong. Anh biết lương của tôi nên cũng quản chặt vô cùng. Tôi nhận ra rằng “chiếc áo không làm nên thầy tu”. Dù anh có nhiều tiền trong tay nhưng đầu óc anh ky bo, kỹ tính thì dát vàng vào thì anh cũng không thể thay đổi.
Các bạn bảo tôi nên làm gì, tôi phải làm gì mới có thể thay đổi được chồng? Ngoài tính ky bo, thực sự chồng tôi cũng là người đàn ông tốt, yêu thương vợ. Tôi mong muốn giàu sang, có tiền nhưng có tiền phải tiêu chứ không phải cất két rồi ngày qua ngày hà tiện tích cóp.
Theo VNE
Cưới xong mới biết chồng là 'con nợ'
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu.
Yêu 2 năm mặn nồng hạnh phúc
Từ ngày tán tôi, anh đã tỏ ra mình là một người đàn ông ga lăng, chịu chơi và không tiếc tiền khi đưa tôi đi đâu đó cùng bạn bè. Anh luôn là người chủ động trả tiền dù là số tiền lớn trong những cuộc chơi với bạn bè mình và cả bạn bè của tôi. Chính điều đó đã khiến tôi có cảm tình và thấy yêu anh.
Mẫu người đàn ông lý tưởng của tôi phải là người thoáng tính, ít nhất là về khoản tiền nong, vật chất. Không tính toán, ki bo, không cò kè từng đồng một. Người đàn ông như thế ít ra đã đạt một chút tiêu chuẩn nào đó của tôi.
Tôi là cô gái xinh xắn, có nghề nghiệp đàng hoàng, thế nên việc chọn một người chồng kĩ lưỡng cũng không có gì khó hiểu cả. Tôi mong muốn có được người như ý và khi gặp anh, được anh chăm sóc, quan tâm, tán tỉnh lại ga lăng, buông những lời đường mật, khiến tôi cảm thấy hài lòng. Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại.
Sau nhiều lần như vậy, tôi dần yêu anh và tình cảm của tôi cứ lớn lên như thế, mãnh liệt và cuồng dại. (ảnh minh họa)
2 năm yêu nhau, tôi được anh đưa về nhà 5 lần. Bố mẹ anh cũng rất hài lòng, ưng ý vì thật ra, tôi cũng chẳng thua kém ai. Nhà anh có vẻ cơ bản, gia giáo, bố mẹ anh cũng rất cưng chiều anh. Tôi nhìn vào gia cảnh nhà anh lại càng yên tâm hơn. Lúc nào anh cũng lo lắng cho bố mẹ, ngay cả khi đi cùng tôi, biết mẹ mệt, anh cũng gọi điện về cho mẹ, và bảo mẹ chịu khó uống thuốc. Những cử chỉ nhẹ nhàng đó của anh cũng đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ rồi! 2 năm đó, tôi đã sống với trọn vẹn hạnh phúc của tình yêu.
Lấy về mới biết chồng là 'con nợ'
Sau đó, chúng tôi xác định lấy nhau. Tôi cảm thấy mình là cô dâu hạnh phúc vô cùng. Nhưng ngày đi chụp ảnh và chọn váy cưới, tôi thấy anh đã khác nhiều. Anh bảo tôi, chọn váy ít tiền thôi cũng không cần cầu kì quá. Tôi muốn mặc hai váy để cho lộng lẫy thì anh bảo, mặc một váy là được. Tôi chọn hiệu chụp ảnh cưới, anh nhất định không đồng ý và muốn tôi tới hiệu của bạn anh, là một người bạn anh quen, có năng khiếu chụp ảnh, rất bình thường không giống một tiệm ảnh cưới.
Thấy thái độ của anh như vậy, tôi lấy làm lạ. Vì trước giờ, tôi đòi gì được nấy. Tôi mà đòi là có ngay, còn có cả cái đẹp, cái xịn dù anh cũng chảng đại gia gì. Nhưng anh yêu tôi và muốn chiều tôi nên luôn chấp nhận những yêu cầu của tôi. Vạy mà lần này anh khác thế.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. Nhưng lần này anh bảo, cứ làm 2 ảnh lớn thôi, còn album không cần thiết, cứ lưu file vào máy tính là được. Nghe anh nói mà tôi buồn vô cùng. Anh bảo sau này thích chụp thì đi trăng mật hay đi đâu đó đầy ảnh, không cần thiết phải chụp lúc này.
Khi tôi nói với anh về chuyện cưới cần những gì thì anh liên tục nhắc tôi tiết kiệm. Thường là phải làm một album ảnh lớn, còn lại là 2 ảnh to treo ở hai nhà. (ảnh minh họa)
Tôi nghi ngờ về thái độ của anh. Đám cưới cũng không được sang trọng như anh hứa. Chỉ có 1 xe hoa, còn lại là một chiếc xe to như xe khách. Vậy mà trước khi cưới, anh hứa sẽ có tới 5 xe hoa. Tôi hơi thất vọng.
Khi lấy anh về, được 1 tuần thì tôi bắt đầu phát hiện ra bí mật của anh. Anh có hàng tá người gọi điện đòi nợ, nào là khoản 5 triệu, chục triệu, khoản nợ có cả trăm triệu. Nghe người ta nói mà tôi rùng mình. Họ bảo tôi bị lừa rồi. Anh ăn chơi như vậy cũng vì lấy tiền của họ, vay mượn của bạn bè để tán gái, theo sát tôi. Chứ anh nào có tiền. May mà tôi chưa nhận ra anh ta là con nợ, nên là tôi đã nhận lời cưới anh ta. Giờ thì đúng, chồng tôi chính là con nợ. Trước đây anh chơi bời, bài bạc thành ra vay nợ, rồi gán nợ. Bố mẹ anh cũng &'ăn dây' với anh, giấu tôi chuyện anh nợ nần. Ông bà cũng đã cố gắng giúp đỡ anh trả được rồi, nghĩ là có vợ con sẽ tu chí làm ăn, ai ngờ anh lại chơi bời ở đâu.
Giờ thì tôi đau khổ quá, tá hỏa vì chồng là con nợ. Tôi không biết mình phải đối mặt với sự thật kinh khủng này. Thực lòng, tôi đang chán nản, muốn từ bỏ tất cả, muốn bỏ cuộc hôn nhân này luôn. Thế này, tôi có lẽ thành người gán nợ cho anh mà thôi!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.14) Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn. - Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? - Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi. - Em biết hôm nay là ngày gì không? - Nay là ngày... - Cô ngỡ...