Chồng thú nhận ngủ với gái gọi khi đi công tác, tôi nên làm gì?
Chồng tôi đã thú nhận rằng ông ấy đã ngủ với một cô gái gọi suốt 4 đêm trong một chuyến công tác xa nhà cách đây 4 năm.
Điều này thực sự đã làm tan nát trái tim tôi khi mà cuộc hôn nhân của chúng tôi đã được 7 năm và có với nhau 2 đứa con.
Hiện giờ, mối quan hệ giữa chúng tôi rất tẻ nhạt và không có chuyện giường chiếu nữa. Tôi đã khóc rất nhiều lần vì cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Chồng tôi luôn biện lý do rằng anh ta đã bị một người anh trai lạm dụng tình dục nên giờ anh ta không thể ôm hôn hay “quan hệ” với tôi nữa. Thậm chí, ngay cả khi tôi cố gắng làm tình thì anh ta cũng đẩy tôi ra và nói rằng anh ấy đã quá mệt mỏi với công việc.
Tuy nhiên, sự việc trở nên tồi tệ hơn khi tôi phát hiện chồng mình đã ngủ với các cô gái bán dâm trong những chuyến công tác. Tôi vô tình đã thấy những cuộc trò chuyện trực tuyến của anh ấy với nhiều cô gái mại dâm và anh ấy còn xem các trang web khiêu dâm.
Hôn nhân của chúng tôi gần như đã đi đến hồi kết khi tôi phát hiện những gì anh ấy đã làm. Chồng tôi đã thú nhận tất cả sự việc sau 4 năm giữ bí mật và anh ấy cùng chẳng hề tỏ ra hối hận gì cả. Tôi phải làm gì bây giờ? Tại sao anh ta lại đối xử độc ác với tôi như vậy? Tôi Tôi không nghĩ rằng mình có thể tha thứ lỗi lầm này.
Chuyên gia tư vấn cho biết:
Bạn cần phải nói chuyện nghiêm túc với chồng mình để tìm ra cách đối phó với những gì anh ta đã trải qua.
Video đang HOT
Hai bạn có thể tự ngồi nói chuyện với nhau hoặc tìm đến một chuyên gia tư vấn để nhận được sự trợ giúp chuyên nghiệp để đối phó với vấn đề khó xử này.
Nếu bạn muốn cho anh ta một cơ hội khác, bạn phải nói chuyện với anh ấy một cách trung thực.
Rõ ràng là bạn vẫn còn yêu anh ấy và vẫn còn lưu luyến với anh ta. Tuy nhiên, tôi thấy mối quan hệ của hai bạn không thể nào cứu vãn được nữa nếu anh ta không chịu thay đổi.
Chúc bạn may mắn!
Theo Afamily
Cảm ơn anh đã cứu vớt cuộc đời "gái gọi" của em
Chẳng ai tin một "gái gọi" có thể trở thành giảng viên tại giảng đường đại học, chính là người tạo ra điều kỳ diệu ấy trong cuộc đời em.
ảnh minh họa
Tôi yêu anh khi tôi 20 nhưng cuộc đời tôi đã đầy những sạn sỏi, khi cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp nhiều hơn cái tuổi của tôi. Là con gái nhà quê, 17 tuổi tôi đã phải nghỉ học khi đang dang dở lớp 12 để đi làm kiếm tiền mưu sinh. Gánh trên vai mình 2 bố mẹ già yếu và 2 cậu em trai học cực giỏi. Tôi yêu họ và không muốn đứa em nào thất học, không muốn những cơn đau hành hạ bố mẹ tôi khi không có tiền đi viện.
Tôi đã kiếm tiền bằng mọi cách kể cả cách làm "gái". Tôi chẳng có thời giờ để nghĩ đến bản thân mình... Nhưng một điều mà tôi không thể quên là tôi thèm học, thèm học một cách điên cuồng. Sau những đêm kiếm tiền không biết mệt ấy tôi lại lao vào học.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình chùn bước, tôi vào đại học với số điểm cao thứ hai của một trường danh tiếng, nhưng tôi vẫn kiếm tiền bằng công việc nhơ nhuốc ấy để tiếp tục lo cho gia đình, các em. Rồi tôi gặp anh trong nhà hàng nơi tôi làm việc, tôi không quá xinh nhưng tôi là một cô gái có ngoại hình tương đối ổn và nhất là cặp kính cận đã phần nào nói lên tôi có vẻ như có học hơn các cô gái cùng nghề, cách ăn mặc của tôi cũng khác họ. Rồi anh thường xuyên đến đó và gọi đích danh tên tôi, cho tôi tiền để trang trải cuộc sống...
Anh, người đàn ông 48 tuổi nhưng trông anh dường như trẻ hơn cái tuổi 48 của mình, người nhỏ nhắn, trắng trẻo và rất nhẹ nhàng. Anh đã có vợ và 2 đứa con ngoan, học giỏi, gia đình anh giàu có nhưng chẳng có gì là hạnh phúc. Vợ anh thường xuyên cặp bồ, lăng nhăng bên ngoài dẫu anh cố gắng hàn gắn bằng mọi cách để đảm bảo tương lai cho các con.
Anh đã ngỏ lời yêu tôi khi đến thăm không gian yên bình của tôi ở xóm trọ sinh viên nghèo, thăm cuộc sống sinh viên giản dị của tôi. Anh yêu tôi, tình yêu chân thành của anh đã nuôi dưỡng thêm ước mơ trở thành giảng viên của trường đại học.
Tôi nghỉ làm và chuyên tâm hơn vào việc học, tôi chẳng phải lo lắng gì đến tiền, bởi có nhà tài trợ là anh.
Anh bỏ vợ, ra đi với 2 bàn tay trắng vì không thể chấp nhận được người đàn bà không chung thủy ấy, anh về ở với tôi. Chúng tôi ở nhờ nhà người bạn cùng cơ quan và cũng là nhân viên của anh. Cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng cực kỳ hạnh phúc, chưa khi nào tôi cảm nhận được hết giá trị của mình như lúc này, anh luôn tự hào về tôi, anh đưa tôi đến những nơi sang trọng nhất, gặp những người lịch sự nhất.
Chưa một lần anh nhắc về quá khứ của tôi và tôi cũng quên nó, bởi hiện thời tôi là một sinh viên điển hình của trường. Tôi giống như người vợ hiền thực thụ của anh và chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, chúng tôi đã có tiền mua căn chung cư rộng rãi với đầy đủ tiện nghi...
Bốn năm sau tôi tốt nghiệp đại học, chúng tôi có lễ cưới tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng và hạnh phúc.
Tôi như nằm mơ khi nhìn lại cuộc đời mình, những đứa như tôi đã không thể đứng dậy , đứa thì nghiện ngập, đứa thì vào trại, đứa thì đi làm cắt tóc gội đầu, có lẽ chẳng thể tìm được người thứ hai như tôi. Hạnh phúc, may mắn và bình yên, hai đứa em tôi cũng tốt nghiệp đại học và đi làm cho công ty lớn. Cũng đúng thôi, tôi đã cố gắng, nỗ lực không mệt mỏi để trở thành người đàng hoàng. Đồng tiền mà tôi kiếm được cũng dành cho những việc ý nghĩa cao đẹp. Kết quả đó là phần thưởng cho những hy sinh của tôi.
Ra trường với tấm bằng giỏi, thủ khoa với mức điểm cao kỷ lục 9.03, tôi được nhà trường giữ lại làm giảng viên. Tôi biết ơn chồng mình, người đàn ông đã cho tôi mọi thứ, đã hy sinh tất cả cho tôi. Anh được đề bạt làm giám đốc nhưng anh đã từ chối chỉ vì một lý do:" Anh muốn dành tất cả thời gian và tình yêu cho em, không chia sẻ cho công việc bởi anh quá yêu em và không muốn mất em". Tôi ngày càng rạng rỡ và quý phái, chẳng ai dám nghĩ tôi đã có quá khứ xấu xa nào.
Thế nhưng cuộc đời chẳng bao giờ là bằng phẳng cả, tôi không thể sinh cho anh một đứa con, tức là tôi vô sinh. Có nỗi đau nào lớn hơn thế?
Tôi đau xót, khổ sở, chạy chữa nhưng đó là hậu quả của những tháng ngày "hành nghề". Kết quả tất yếu thôi mà, tôi chẳng dám trách ai, chẳng dám xin ông trời thêm lần nữa bởi ông ấy đã cho tôi anh, cho tôi cuộc sống hạnh phúc này rồi.
Chồng tôi, lại là chồng tôi người đã cho tôi một lần nữa thấy mình còn sống còn có ý nghĩa. Anh đã nhờ bạn bè trong bệnh viện và trong các trại trẻ mồ côi tìm cho tôi một em bé xinh đẹp và thông minh. Tôi có con, dù tôi không sinh ra thằng bé nhưng nó là niềm tin, là tình yêu và sự chia sẻ mà chồng tôi dành cho tôi. Tôi chăm chú gia đình hơn nữa, sống với anh tốt hơn nữa dù có những lúc tôi đã xúc phạm anh, nhưng trong cùng tận đáy lòng tôi yêu anh, biết ơn anh và kính trọng người đàn ông của đời mình.
Thế là 10 năm bên nhau, chúng tôi đã trải qua hết tận cùng của cảm xúc. 10 năm ấy anh đã cho tôi biết bao nhiêu thứ mà tôi thì chẳng cho anh được gì? Mà không, tôi đã cho anh hết những gì mà mình có, giá như tôi có nhiều hơn nữa tôi cũng dâng hiến cho anh. 10 năm qua chưa lần nào anh nhắc lại quá khứ của tôi, chưa một lần làm tôi đau mà thậm chí anh còn có biệt danh là "Rất sợ vợ". Tôi hiểu không phải anh sợ vợ mà vì anh yêu tôi, thương tôi và nể tôi. Anh đã từng nói: Anh nể cái bản lĩnh con người em...
Tuần trước anh đã nhận quyết định nghỉ hưu sau một năm xin được về hưu sớm 2 năm. Tôi nói chuyện với nhân viên của mình, họ cười tôi: "Chả ai tin người như chị lại lấy anh ấy mà lại còn vui khi chồng nghỉ hưu nữa chứ".
Chẳng ai hiểu được lý do người như tôi lại lấy chồng hơn mình đến 28 tuổi, chả hiểu sống với nhau thế nào. Tôi chỉ cười thật hạnh phúc khi nhắc đến chuyện vợ chồng mình. Chồng tôi nghỉ hưu, ra ngoài làm để có nhiều tiền hơn lo cho vợ con vì thằng bé vẫn còn quá nhỏ, anh sợ tôi không cáng đáng được gia đình khi anh già hẳn. Anh nghỉ hưu khi tôi vừa sang tuổi 30, cái tuổi đẹp nhất của người đàn bà nhưng tôi thấy rất nhẹ nhàng vì tôi biết những gì đẹp nhất, tốt nhất và cao quý nhất anh đã dành cho tôi. Tôi biết có những lúc anh đã hiểu lầm tôi, gia đình tôi đã có những lúc tưởng như sụp đổ nhưng vượt qua mọi thứ là tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau.
Tôi viết ra không mong mình được giải gì hay nhận được nhuận bút và chắc chắn là chả ai chú ý đến bài viết của tôi vì tôi là giáo viên dạy môn kết cấu, khô khan và ít chữ nghĩa. Tôi viết ra để nhắc mình đừng bao giờ quên người chồng ơn nghĩa ấy, đừng bao giờ tham vàng bỏ ngãi để làm việc gì có tội với anh.
Đấy, tình yêu của tôi đấy, anh hơn cha tôi 1 tuổi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ phải so sánh anh với người đàn ông nào trên cuộc đời này. Anh hơn tôi 28 tuổi nhưng với tôi anh như người cùng tuổi, sẽ còn cùng tôi đi hết cuộc đời đầy giông bão này... Như 10 năm qua chúng tôi đã cùng bên nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm ...
Theo VNE
Gọi tên tình cũ khi ái ân, chồng coi tôi như... gái gọi Nhưng tôi đã lầm, khi vừa mới tới, mặt anh tối sầm lại và nói với vẻ giễu cợt: "Cô đã làm thế này với bao nhiêu người đàn ông rồi? Cô đã rủ bao nhiêu người đàn ông đến đây để "mua d.âm" kiểu này?" Năm tôi 27 tuổi, tôi chia tay với mối tình kéo dài 5 năm. Chúng tôi đã...