Chồng thờ ơ khi tôi mang thai
Tôi bị choáng do mang thai, phải đưa vào viện cấp cứu. Nằm trong viện tôi gọi điện anh không nghe, nước mắt tuôn trào, cảm thấy tủi nhục và bất hạnh quá.
Ảnh minh họa
Chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân sau gần một năm tìm hiểu và có tin vui luôn. Tôi mang bầu được hơn 2 tháng, tâm trạng buồn vui, lo lắng bắt đầu xuất hiện từ đó. Cuối tuần tôi đi công tác xa trở về, anh ra bến đón tôi với tâm trạng mệt mỏi (tôi biết là do công việc) nhưng khi gặp vợ anh cũng không được một lời nào. Cả chặng đường về nhà tôi cảm thấy không khí ngột ngạt, khó chịu. Tối hôm đó chúng tôi đi ăn luôn.
Mấy hôm không có nhà dọn dẹp, bụi bẩn, dù đi đường xa về rất mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng dọn, anh cũng không được lời nào động viên vợ, tôi làm cứ làm, anh thản nhiên ngồi gọt hoa quả ăn. Đêm hôm đó vợ chồng tôi to tiếng do tôi ức chế với sự quá “vô tư” của chồng. Trước hôm đó tôi còn biết anh hẹn hò với một cô bạn có chồng, anh nói chỉ là quan hệ công việc.
Video đang HOT
Từ khi yêu đến lúc lấy tôi, hai người đó vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin rủ nhau ra ngoài thành phố chơi, đi uống cà phê, ăn sáng, rồi chuyện gì xảy ra trong cuộc sống đời thường họ cũng nhắn tin báo cáo nhau, chẳng liên quan gì đến công việc. Trước đây khi còn tự do tôi cũng có nhiều bạn bè, từ khi quyết định yêu và cưới anh, tôi gạt hết, hiểu mình phải giữ ý, không thể tự do vô tư như ngày xưa nữa.
Tôi bị choáng do mang thai, phải đưa vào viện cấp cứu. Nằm trong viện tôi gọi điện anh không nghe, bác sĩ hỏi tôi chỉ dám nói dối chồng đi công tác xa, gia đình ở ngoài thành phố, mặc dù chồng và nhà chồng ở cách có 2 km. Tôi nằm trong viện nước mắt tuôn trào, cảm thấy tủi nhục và bất hạnh quá, tự hứa dù có khổ cực đến đâu tôi cũng cố gắng bảo vệ thai nhi trong bụng dù cho chồng không đoái hoài gì đến nó.
Tối muộn tôi bắt taxi về nhà, gọi điện chồng mở máy nhưng không nói gì, công việc của anh thường xuyên phải đi trực ở cơ quan, nhưng hôm đó không phải trực anh cũng không về. Tôi nhắn tin anh đọc được cũng không về, thậm chí còn chặn số điện thoại của tôi nữa. Hôm sau tôi đã hẹn và nói chuyện với anh, mọi chuyện dịu đi được một thời gian ngắn thì vợ chồng lại cãi nhau, tôi nghĩ cũng tủi thân thật.
Tôi đi công tác xa, vợ chồng có nhắn tin nhưng anh cũng chẳng hỏi được một câu xem sức khỏe tôi như thế nào. Anh nhắn tin toàn những lời khiến tôi cảm thấy ức chế, chúng tôi nhắn tin cãi nhau xong anh cũng không thèm gọi điện, nhắn tin xem vợ mình đi công tác về như thế nào. Tôi bế tắc vô cùng, xin mọi người cho lời khuyên để tôi vượt qua.
Theo VNE
Chán kinh người vì chồng quá hèn
Lấy chồng được hơn 2 tháng, tôi đã phát hiện ra cả tá tật xấu của chồng mà trước giờ, khi yêu nhau, tôi không hề hay biết.
Anh đúng là một người đàn ông nhu nhược và hèn kém, đến nỗi bản thân tôi cũng không thể nào nuốt trôi những cử chỉ và hành động của anh, đừng nói là người ngoài. Kể ra thì bảo &'vạch áo cho người xem lưng' nhưng đúng là, chuyện không nói không được.
Về phía gia đình chồng, anh là con thứ 3 trong nhà nhưng lúc nào cũng sợ sệt anh chị mình. Vì đúng là, trong gia đình, anh là người kém được ít tiền nhất. Hai anh chị của anh đều công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng, cái gì cũng có cả rồi. Còn anh và tôi đi làm, lương vẫn còn ít, chỉ dư vài đồng hàng tháng nếu như có tiêu pha tiết kiệm. Còn nhà riêng thì vẫn chưa có. Vả lại, là con út nên chúng tôi ở chung nhà với bố mẹ chồng.
Vì tự cho mình là người kém cỏi nên có việc gì anh cũng không dám quyết. Khi bố mẹ nói có mảnh đất của anh, là bố mẹ để cho con út, muốn bán đi cho anh chị lấy vốn mở công ty riêng. Hồi trước anh có nói với tôi sẽ nói bố mẹ bán mảnh đất đó để xây một cái nhà khác, mua mảnh nhỏ hơn bên này, hoặc là mua cái chung cư cho hai vợ chồng ra ở riêng. Nhưng giờ khi bố mẹ nói thế, anh lại không dám ho he gì. Anh sợ mất lòng anh chị, vả lại vì cũng nghèo nên không dám nói to.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. (ảnh minh họa)
Cứ là anh chị anh nói thì cái gì anh cũng gật, cũng vâng. Lời khuyên nào anh chị đưa ra, góp ý, rồi nói anh phải thế này thế nọ, dù anh không nghĩ thế, anh cũng vâng dạ nhận lời. Nghĩ mà chán vô cùng. Tức là, anh không có một chính kiến nào trong gia đình này dù anh đã có vợ, có con.
Lại tới chuyện công ty, anh khúm núm vô cùng. Có ai đó nói gì anh, anh cũng chỉ cười trừ cho xong. Cứ trưởng nhóm nói vài câu là anh sợ co rúm người lại, hãi hùng vì biết đâu mất lòng sếp thì lại bị này kia. Có ý kiến hay về công việc, khi được hỏi thì anh lại không dám nói rồi về nhà đập bàn, đập ghế, trút bực tức ức chế lên đầu vợ con.
Hôm trước, gặp mấy anh chị ở công ty anh, thấy anh cứ cúi cúi chào chào, nhìn thật tội nghiệp. Mình bằng vai phải lứa đâu phải như vậy. Rồi họ hùa nhau trêu anh, anh cũng lặng thinh. Anh bảo sếp sai, mắng anh vô nguyên cớ anh cũng không dám cãi, cứ là nhận lỗi vì là, sợ cãi thì bị cho là láo, rồi bị đì. Nhìn người chồng như vậy mà chán kinh hoàng.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. Nhưng anh từ chối, không muốn cố gắng, không muốn nắm lấy cơ hội ấy với lý do, sợ làm quản lý của người khác. Anh chỉ muốn được là bản thân mình, được là một người cấp dưới, dưới sự chỉ huy của một vị sếp giỏi. Nghĩ như anh mà chán vô cùng. Thật lòng, tôi không có gì để nói.
Anh cứ than thân trách phận, trách ông trời bất công với anh nhưng thú thực, tất cả là do anh, không phải do ai làm anh như thế. Một người hèn kém như anh thì làm được gì cơ chứ, mà còn đòi giàu có, thăng quan tiến chức?
Theo VNE
Học sư phạm xong, ở nhà cấy ruộng Chẳng ai dám đảm bảo 2/3 số sinh viên ra trường xin được việc ra trò chứ đừng nói là tất cả. Thế nên mới có tình trạng, sinh viên ra trường khóc vì thất nghiệp. Vừa nghe có thông tin, cả nước còn thiếu 270.000 giáo viên mà tôi càng thấy chạnh lòng. Bởi lẽ ra, giờ này tôi phải đứng trên...