Chồng thèm “chả”
Chồng tôi làm xây dựng, thường xa nhà, mình tôi chu toàn bổn phận gia đình. Mười năm qua chồng tôi đã hai lần có người đàn bà khác.
ảnh minh họa
Mỗi khi bị phát hiện, anh ấy lại “quay về” xin tha thứ. Đến lần này thì tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi vẫn muốn giữ cha cho con nhưng lòng đã nguội lạnh vì thói trăng hoa của chồng.
Ngoại tình, lăng nhăng lâu nay vẫn là kẻ thù số một của hạnh phúc gia đình. Nó để lại tổn thương, mất mát khó hàn gắn nơi người bị phản bội và cướp đi phần lớn tình cảm vợ chồng.
Video đang HOT
Khảo sát về ngoại tình ở nam giới, nhà xã hội học Mỹ Eric Anderson cho biết, 78% quý ông thừa nhận từng có một tình nhân. Theo tờ Redbook, 40% đàn ông ngoại tình ở nơi làm việc. Có lẽ vì đàn ông có nồng độ testosterone cao hơn phụ nữ nên họ dạn dĩ hơn, thường gian lận trong chuyện tình cảm và dễ mắc sai lầm. Nghiên cứu này không bào chữa cho hành vi lừa dối của đàn ông trong chuyện tình cảm mà đưa ra một cơ sở khoa học cho thấy đàn ông khó kiểm soát bản thân hơn phụ nữ.
Chị nói cả chục năm qua chị luôn chu toàn bổn phận gia đình, vậy mà chồng đã ngoại tình quá tam ba bận. Thiết nghĩ chuyện quan hệ “ngoài luồng” của người đàn ông phần lớn xuất phát từ lòng tham, sự ích kỷ, tư cách đạo đức của chính họ chứ không chỉ bởi người vợ tốt hay xấu, vì có nhiều trương hơp người vợ tuyệt vời nhưng chồng vẫn trăng hoa. Đây là lúc chị cần nhìn nhận lại cuộc hôn nhân của mình một cách thấu đáo: Anh ấy còn quan tâm, chăm sóc và chia sẻ với chị những vui buồn trong cuộc sống? Anh chị và các con có những phút giây vui vẻ hạnh phúc bên nhau?…
Chị cũng nên tìm hiểu lý do gì khiến chồng thèm “món chả” ở bên ngoài: Thích tìm của lạ? Bị “ra rìa” vì vợ quá mải lo chuyện gia đình con cái, khó chịu vì vợ hay cằn nhằn, thiếu sự quan tâm săn sóc của vợ, thất bại trong việc chia sẻ khó khăn với vợ? Có “nhu cầu” cao hơn?…
Từ đó, chị cần có cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng, bày tỏ thái độ cương quyết không chấp nhận chuyện phản bội của anh, đồng thời chị cũng cần thay đổi thái độ với chồng một cách tích cực (tránh dằn vặt, cau có, mỉa mai khiến vợ chồng xung đột, không lôi kéo con cái vào chuyện này). Nếu đã xác định tha thứ, cần cởi bỏ tất cả.
Theo PNO
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...