Chồng thăng chức, tăng lương, vợ vẫn cặm cụi đi quét rác và cuộc điện thoại giữa đêm…
Nếu như không nhận được cuộc gọi giữa đêm đó, có lẽ cô mãi cứ tin tưởng chỉ cần mình cố gắng thì chồng sẽ về. Nhưng rồi cô đã có quyết định, có lẽ đã đến lúc dừng lại 1 duyên phận đã hết từ lâu mà cô vẫn còn níu kéo.
Cô khóc, những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống nền đất.(Ảnh minh họa)
Cô và anh quen nhau vào cái ngày mưa gió khi cơn bão số 1 tràn về của thời gian cách đây 8 năm về trước. Vì cả hai cùng trú lại dưới 1 mái hiên nhà, cùng ướt nhẹp không thể về chỉ vì mưa bão quá to. Đêm đó, hai con người cô đơn đã cho nhau mượn bờ vai để tựa vào đợi bão tan. Chỉ gần 3 tiếng gặp gỡ rồi quen biết mà tưởng chừng như hai con người đó đã thân thiết với nhau từ lâu lắm rồi.
Ngày đó anh là sinh viên đại học, anh và cô bằng tuổi, nhưng cô đi làm sớm, cái nghề không kiếm được nhiều tiền, bẩn bụi nhưng cô rất vui, rất hạnh phúc và hài lòng với công việc của mình. Khi đó anh cũng chỉ là chàng sinh viên nghèo, cũng chẳng chê cô ở điều gì.
Hai con người đó thương yêu nhau, thương nhau lắm đến độ chia cho nhau từng thứ nhỏ đồ ăn mà mình có. Tình yêu ấy đẹp đẽ cho đến ngày anh ra trường. Anh làm nhân viên lập trình với sức học giỏi nên nhanh chóng có cho mình 1 công việc ổn định. Còn cô vẫn tất bật với công việc quét rác của mình.
Sau hai năm yêu thương, anh và cô cuối cùng cũng có cho mình 1 cái kết đẹp viên mãn. Sống với nhau hạnh phúc tưởng chừng như sẽ kéo dài đến đầu bạc răng long như người ta thường nói. Nhưng rồi đâu có ai ngờ, anh ngày càng thăng tiến trong sự nghiệp và cũng ngày càng ổn định thì tình yêu của anh dành cho cô cũng đã dần biến mất.
Anh và cô có với nhau 1 đứa con nhỏ, hơn 3 tuổi, nhưng anh đã quên mất tình yêu cái gia đình nhỏ bé đấy. Với anh niềm hạnh phúc hiện tại không phải cái gia đình nhỏ mà là 1 vị trí cao hơn trong công việc và 1 người phụ nữ mang địa vị chứ không còn là cô vợ ngày nào nữa. Cô nhìn anh rơi nước mắt. Anh không biết rằng cô biết, biết rất rõ chuyện anh phản bội, cũng đau đớn lắm nhưng cô nín nhịn. Cô chấp nhận đứng sau anh chỉ để đến 1 ngày không xa anh sẽ nhận ra rằng người luôn bên anh là cô, hạnh phúc của anh chính là cô chứ không phải 1 ai khác.
Cô đã cố gắng đến cái độ người ta tưởng chừng như không còn có thể cố thêm nữa. Tối đó cô phải làm việc, cô đã dặn chồng nhớ về nhà sớm để sang nhà ngoại đón con về vì thằng bé còn đang sốt mà cô thì không thể bỏ dở công việc của mình. Nhưng rồi từ 7 giờ cô gọi anh đã không nghe máy. Vừa làm việc mà lòng cô không yên. Cô cứ gọi chồng, 1 lúc cô lại gọi, có khi cũng cả mấy chục cuộc rồi chứ chẳng ít. Đến tận hơn 10 giờ đêm, cô chuẩn bị hoàn thành nốt công việc của mình để về nhà xem con ra sao. Cô gọi chồng thêm 1 cuộc điện thoại nữa, một hồi lâu anh cũng đã bắt máy. Nhưng đầu dây bên kia cất lên giọng của người phụ nữ, cô ta hỏi chị với giọng nói đầy thách thức:
- Chị “Con quét rác” tìm anh Mạnh hả?
Video đang HOT
- Sao cô lại xúc phạm tôi. Chồng tôi đâu, cô là ai? – Giọng cô hơi gắt nhẹ, cô hiểu rõ người phụ nữ nghe điện thoại của chồng mình không ai khác chính là Minh, cô bồ nhí chồng đang cung phụng. Cô chỉ hỏi để nhận được 1 câu trả lời chắc chắn mà thôi.
- À, tại em thấy anh Mạnh lưu chị là “Con quét rác” nên em mới gọi chị vậy. Vậy chị là vợ anh ấy thật hả, anh này lưu tên vợ kỳ quá. – Giọng nói mỉa mai của cô bồ chồng khiến cô uất nghẹn. Chưa nói tiếp được gì thì cô ta đon đả nói tiếp:
- Quên chưa giới thiệu với chị, em là Minh. Hôm nay anh Mạnh vừa thăng chức, lại được tăng lương nên anh rủ cả công ty đi liên hoan chị ạ. Anh ấy say rồi nên chắc tối sẽ không về nhà đâu chị. Em sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận, hi vọng chị không thấy phiền. Chắc chị vẫn đang quét rác ạ, thôi chị làm việc tiếp đi ạ, em đưa anh Mạnh về đã. Em chào chị.
Đầu dây bên kia tắt ngấm, cô biết cô ta đang cười cô, cười vào mặt người đàn bà khốn khổ này. Cô khóc, những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống nền đất. Cô gạt giọt nước mắt ấy còn vương trên mi đó và quyết định lại cuộc đời mình. Có lẽ cô đã quá sai khi cứ cố gắng tiếp tục, cố gắng níu kéo lấy 1 cái tình yêu như thế từ chồng. Từ khi biết anh ngoại tình, anh phản bội lại tình yêu của mình thì cô đã phải dứt khoát chấm dứt cuộc hôn nhân này rồi.
Cô về nhà, cầm giấy soạn ra 1 tờ đơn ly hôn kèm chữ kí của mình ở trên bàn. Cô thu dọn 1 vài đồ cần thiết rồi bước ra khỏi căn nhà đó. Cô ngoái đầu nhìn lại, ở đây có lẽ cô không còn luyến tiếc thêm 1 điều gì nữa. Về nhà mẹ đẻ giữa đêm, thấy con gái khóc, mẹ cô hiểu ra tất cả. Không sao, rồi cuộc sống của mẹ con cô sẽ tốt lên, gia đình mới không yêu thương trọn vẹn thì cô sẽ trở về mái ấm nơi có cha mẹ mình, sống cùng con 1 cuộc sống bình an.
Theo blogtamsu
Ngày chồng thăng chức, vợ vẫn phải quét rác ngoài đường và cú điện thoại định mệnh trong đêm
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ, tôi nghĩ rằng, đó là An lấy sim khác gọi nên mặc kệ.
Tôi và An là bạn cùng xóm từ bé, cả hai gia đình đều nghèo nên chúng tôi đều biết thân biết phận. An học rất giỏi nhưng vì nhà cô ấy quá nghèo nên sau khi cố gắng học xong cấp 3, An không thi đại học giống tôi mà lên thành phố làm thêm. Mẹ tôi nói rằng, đời mẹ đã khổ rồi nên dù có vay mượn hay chịu khổ cực như thế nào thì cũng cho tôi đi học đầy đủ. Tôi đỗ đại học và lên thành phố cùng An.
Cả hai chúng tôi đã trải qua quãng thời gian tuổi trẻ đầy cơ cực cùng nhau. An rửa bát ở một nhà hàng, ngoài ra, tối về em còn nhận thêm đồ để gia công. Tuy vất vả nhưng nếu ai thuê làm việc gì An cũng đều nhận, mong muốn duy nhất lúc đó của em là có tiền phụ giúp gia đình. Nhờ có An nên những chuỗi ngày làm sinh viên của tôi bớt khốn khó hơn. An cứu tôi bằng những bữa ăn của em, những lần em nhận lương, em cũng bớt ra chút ít để mua đồ ăn dự trữ cho tôi hoặc mua cho tôi cái áo mới.
Chính sự chăm sóc chu đáo của An đã khiến tôi cảm động vô cùng. Và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. An chu đáo và tình cảm, tôi biết rằng nếu có người phụ nữ như thế ở bên cạnh mình thì cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc lắm.
An là một người phụ nữ chu đáo và tình cảm, nhờ có em mà tôi mới ăn học thành tài (Ảnh minh họa)
Tôi tốt nghiệp đại học và đi làm, sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Lúc này, An đã xin vào làm công nhân đô thị. Vợ chồng trẻ, lại nghèo nhưng căn nhà trọ của chúng tôi luôn tràn ngập niềm vui. Tôi cũng đã nghĩ rằng mình rất may mắn khi có một người vợ hiền thảo như An.
Tôi tốt nghiệp loại giỏi và xin được việc ở một công ty lớn. Cuộc sống của gia đình tôi từ đó cũng được cải thiện hơn rất nhiều. An ngoài công việc làm công nhân vệ sinh thì còn nhận đồ về may ở nhà và thỉnh thoảng rảnh còn đi giúp việc theo giờ.
Tôi chưa bao giờ để ý đến công việc của vợ mình cho đến khi công ty tổ chức tiệc cuối năm và sếp gợi ý nhân viên đến dự cùng với người bạn đời. Lúc này, tôi mới nhìn lại vợ, từ bao giờ, cô gái có đôi mắt đen láy, làn da trắng như trứng gà bóc đã đen sạm lại, những nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Và vợ tôi cũng không có một bộ đồ nào cho tử tế. Tôi thấy ái ngại cho An và không nói cho cô ấy về bữa tiệc của công ty.
Từ đó, tôi tránh tối đa việc nói về vợ. Vợ đồng nghiệp của tôi toàn có công việc ổn định, ngồi phòng máy lạnh, còn vợ tôi phải phơi mặt ngoài đường, bất kể ngày hay đêm. Cũng từ đó, tôi thấy xấu hổ khi có một người vợ quét rác.
Công việc của tôi ở công ty rất tốt. Tôi có chuyên môn và được sếp trọng dụng. Sau 5 năm làm việc ở công ty, tôi được cất nhắc lên làm trưởng phòng, 2 năm sau, tôi được lên làm phó giám đốc.
Tôi tức giận bảo An nghỉ việc nhưng An không chịu (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được quyết định thăng chức, tôi mừng rơi nước mắt, cuối cùng những cố gắng của tôi trong chừng ấy năm đã được đền đáp. Tôi thông báo cho An, vợ tôi nghe tin thì rưng rưng nước mắt. Tôi bảo với An rằng, giờ kinh tế khá hơn rồi, em hãy nghỉ việc ở công ty môi trường đi, chứ cái kiểu chồng làm phó giám đốc, vợ đi quét rác trông thật khó coi.
Nhưng An kiên quyết không chịu. Em bảo rằng em đã vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nên em sẽ cố gắng làm, không muốn lâm vào tình trạng thất nghiệp. Tôi gắt lên với vợ: "Em không nghĩ cho em thì cũng phải nghỉ cho anh chứ? Giờ anh làm giám đốc mà vợ vẫn đi quét rác thì coi sao được. Thật là mất mặt".
Sau câu nói đó, tôi thấy An quay đi rồi đưa tay lên lau nước mắt. Ngày hôm sau, tôi đi làm với chức vụ mới, tôi có tổ chức một bữa tiệc để đãi nhân viên. An bảo rằng em bận làm ca đêm nên không đến được, tôi cũng không nài nỉ vì tôi không muốn cô vợ quét rác của mình có mặt trong ngày trọng đại đó để trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Mọi người chúc mừng tôi liên tục. Đến khoảng 10h, tôi thấy có điện thoại, thấy vợ gọi, tôi tắt luôn rồi tiếp tục cuộc vui, 1 phút sau, có đến 10 cuộc từ số máy lạ, tôi nghĩ rằng, đó là An lấy sim khác gọi nên mặc kệ.
Tôi về nhà lúc 1h sáng nhưng nhà cửa lúc đó vắng tanh. Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho vợ thì thấy vô số cuộc gọi khác từ chị, mẹ vợ. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi gọi lại thì nghe tiếng mẹ vợ tôi thổn thức: "Con đi đâu mà giờ mới cầm máy, vào viện ngay chứ vợ con nguy lắm".
Tôi sững sờ vì biết vợ mình bị tai nạn (Ảnh minh họa)
Câu nói của mẹ vợ khiến tôi bừng tỉnh. Tôi vội lao vào viện. An nằm đó, đầu đầy băng trắng, máu vẫn còn thấm đỏ ra ngoài, chân của vợ tôi cũng băng bột. Tôi gần như sắp khóc, tiếng mẹ vợ tôi run rẩy: "Nó bị mầy thằng đua xe đâm phải, bác sỹ bảo nguy lắm".
Tôi rụng rời. Lúc này tôi mới biết rằng mình thật ích kỷ và vô ơn. Chính An là người đã giúp tôi có được ngày hôm nay bằng công việc của cô ấy. Vậy mà tôi lại mặc cảm vì có một cô vợ làm nghề quét rác, tôi cầm lấy tay vợ, nói lời xin lỗi. Tôi mong rằng vợ tôi nghe thấy và tỉnh lại để cho tôi có cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Theo Một Thế Giới
Vợ ném thẳng vào mặt chồng tập tiền khi biết anh định bán mình cho sếp già và nói... Có lẽ người ngoài cuộc sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu thấu được cái nỗi đau của 1 người đàn bà vừa bị chính chồng mình bán cho gã sếp già chỉ vì muốn thăng chức. Tôi và anh từng có gia gia đình hạnh phúc cho đến ngày anh làm điều đó. (Ảnh minh họa) Tôi sinh ra trong 1 gia...