Chồng tha thứ khi biết tôi “ăn vụng”…
Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: “Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay.
ảnh minh họa
Hãy coi đây là thử thách, để chúng ta tiếp tục sống những tháng ngày sau đó, vì con…”
Chỉ tại xa chồng…
Tôi đã có chồng và hai con, một trai, một gái. Chồng tôi làm nghề lái tàu viễn dương, hành trình của anh mỗi chuyến đi từ 6-8 tháng mới về. Tôi thật hạnh phúc vì chồng tôi dù ở xa nhưng lúc nào cũng quan tâm đến vợ. Anh thường xuyên hỏi han và chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh chu cấp cho mẹ con tôi một cuộc sống khá đầy đủ về vật chất.
Thế nhưng, vì cuộc sống xa cách nên những yêu thương giữa vợ chồng tôi cũng bị hoàn cảnh địa lý chia cắt. Nhưng tôi không tin vì lẽ gì đó mà tôi có thể phản bội chồng tôi, người đàn ông đã không quản gió sương vất vả, lênh đênh trên biển mấy tháng liền để kiếm tiền lo lắng, chăm chút vợ con như thế.
Tôi gặp người tình trong đám sinh nhật cô em họ tôi. Cũng vì lâu rồi quấn quýt chăm sóc con, tôi cũng không có cuộc gặp gỡ người ngoài. Cuộc sống của tôi quá hạn hẹp, mọi quan hệ vì thế cũng bó gọn. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với anh, người đàn ông lịch sự, đẹp trai và là giảng viên một trường ĐH. Tôi bị cuốn hút bởi anh, như thể cuộc sống của tôi, mảnh vườn đã nắng hạn lâu ngày được gặp mưa.
Ban đầu, vì muốn thay đổi không khí, muốn cuộc sống của mình giao lưu và rộng mở hơn. Tôi đã đồng ý gặp anh. Ban đầu chỉ là những buổi cà phê, trò chuyện phiếm về cuộc sống. Nhưng cuộc sống nhiều khi không như mong muốn và không theo trật tự của nó. Tôi bắt đầu gặp anh nhiều hơn, không còn đơn thuần là uống cà phê, tán gẫu và chuyện phiếm nữa. Anh bắt đầu chăm chút tôi bằng những món quà giá trị, thể hiện sự quan tâm, chu đáo. Điều mà chồng tôi vẫn đáp ứng đủ cho tôi, nhưng về sự gần gũi, chân thành như thế này, tôi gần như không có.
Video đang HOT
“Lửa gần rơm” và sự cao thượng của chồng…
Các cụ nói đúng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi bắt đầu nghĩ tới anh mỗi ngày. Tôi thường xuyên nhắn tin, gọi điện và anh cũng đáp lại tôi bằng những lời yêu thương, hỏi han, săn sóc. Và tôi cũng bớt trống vắng hơn trong những chuyến đi xa của chồng.
Rồi tôi đã làm cái việc không đáng làm ấy, tôi đã phản bội chồng tôi trong một lần kháng cự yếu ớt với cám dỗ. Một lần. Hai lần. Và ba lần. Cho đến khi tôi không biết điểm dừng, không biết khi nào mới đủ can đảm để dứt khoát được với người tình.
Rồi điều bí mật ấy, cũng đến tai chồng tôi. Đàn bà khi yêu không giấu giếm được. Tôi cứ phơn phởn, con cái gửi bà ngoại, để rảnh chân cho những cuộc hò hẹn ngọt ngào. Không biết chồng tôi nghi ngờ, hay linh cảm. Nhưng anh đã biết sự việc, anh biết tên, nơi làm việc, số điện thoại của người tình tôi. Không đánh ghen, không cãi vã. Anh hút thuốc suốt đêm anh ở nhà. Tôi nhìn rõ nỗi thất vọng trong đôi mắt anh. Hẳn lúc đó, chồng tôi phải đấu tranh dữ dội lắm, giữa lý trí và tình cảm.
Sáng hôm sau, anh đón tôi đi uống cà phê. An im lặng và hầu như trên gương mặt sạm đen vì nắng gió của anh không có gì thay đổi nhiều, chỉ có đôi mắt là u uẩn. Anh hỏi tôi: “Em và tay kỹ sư đó, lâu chưa?”. Tôi suýt bật khóc vì xấu hổ. Những câu hỏi của anh cứ xoáy vào tôi, như muốn tìm sự chân thành còn sót lại.
“Em xin lỗi, em đã sai rồi”, tôi gục mặt xuống bàn khóc. Chồng tôi nhìn tôi rất lâu, không nói gì. Cuối cùng, không khí căng thẳng của hai vợ chồng được tháo gỡ, anh nói: “Chúng ta bỏ nhau thì quá dễ, phải không em? Nhưng sống với nhau hạnh phúc mới khó. Vì còn các con nữa, anh muốn chúng ta hãy sống vì con.” Tôi không tin vào tai mình nữa, như thể tôi vừa tháo bỏ một sợi xích rất chặt thít vào cổ mình. Cảm giác có tội lớn mà được tha thứ, tôi thấy như được sống lại, bởi nguy cơ tan vỡ gia đình đã không còn nữa. Tôi đã giữ được anh, đúng là “gương vỡ lại lành”…
Hôm đó, anh đã tâm sự với tôi, sẽ không đi xa nữa. Anh sẽ xin lên bờ, dù thu nhập thấp hơn, nhưng được gần vợ con. Mọi thành công đều có cái giá của nó. Tôi thấy lòng mình như ấm hơn, khi anh đã gánh bớt cho tôi nỗi hoang mang, cùng san sẻ với tôi lỗi lầm đáng tiếc trong đời.
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...