Chồng tát vợ ngay trước mặt nhân tình
Chồng Ly đỡ nhân tình đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ thất thần của vợ. Ly ngồi gục xuống sau những lời nói của chồng. Ngay trước mặt vợ, anh chỉnh lại áo quần, xoa vào vết thương của nhân tình rồi nắm tay cô ta bước đi.
Vốn tự tin mình là một người phụ nữ xinh đẹp, lại là trưởng phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài danh tiếng, nên Ly ít khi lo lắng về chuyện chồng ngoại tình. Với cô, anh nhân viên văn phòng lấy được mình đã là một cái phúc lớn.
Ly luôn cho mình là người cầm cân, mọi quyết định chồng phải răm rắp nghe theo. Từ việc sắm sửa vật dụng trong nhà đến quan hệ nội – ngoại, Ly đều tự mình quyết định và chi tiền. Đến đám giỗ bên nhà chồng, Ly đứng ra chỉ đạo dù không phải là dâu trưởng.
Trước mặt bố mẹ chồng, Ly quát mắng mỗi khi chồng làm không đúng ý mình. Dù mọi thứ cô chuẩn bị đều là đắt tiền nhất, nhưng không ai thấy vui mỗi khi cô góp mặt.
Ly tự động mua quà, đi thăm hỏi sếp của chồng nhưng không thông báo một tiếng. Chỉ đến khi chồng hỏi, Ly mới buông một câu cụt lủn: “Chờ đến anh thì có mà ngồi mãi ở cái chức nhân viên quèn, anh có đủ tiền sắm được chai rượu ngoại cho sếp không…”. Những lúc như thế, Ly không hề để ý đến thái độ khó chịu và bực tức của chồng.
Có lần bố mẹ chồng lên chơi, Ly dẫn hai người đến ăn ở một nhà hàng sang trọng. Vì tên món ăn là tiếng nước ngoài nên bố mẹ anh cứ chần chừ không gọi.
Ly cười một cách khoái chí rồi nói: “Bố mẹ quê mùa vậy ăn thử một lần cho biết. May lấy được con dâu như con, chứ đợi con trai bố mẹ, chắc hết kiếp cũng không được nếm mấy món này”. Ly nói xong mà không thèm đếm xỉa đến thái độ ngỡ ngàng của bố mẹ chồng khi nhìn vào cô.
Chính sự tự tin đó đã khiến Ly gặp cú sốc lớn khi thấy chồng mình tay trong tay với một cô gái trẻ trung vào khách sạn. Ngay lập tức, Ly chạy đến túm lấy tóc nhân tình của chồng, vừa la hét, vừa chửi thề ngay giữa đại sảnh. Cô không còn quan tâm đến sĩ diện hay cách ăn nói lịch sự, phong thái đoan trang vốn có nữa.
Cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng và sự ghen tuông đã khiến ruột gan Ly nóng bừng, cô vừa tát vào mặt nhân tình của chồng vừa chửi bới: “Cái đồ đĩ thỏa, lăng loàn…”. Rồi cô lại quay sang chửi chồng: “Anh là thằng chồng khốn nạn, con này có gì tốt đẹp hơn tôi mà anh đâm đầu vào?”.
Ngay sau đó, chồng Ly vung tay tát mạnh vào mặt cô kèm theo câu nói: “Cô im ngay và cút ra khỏi đây cho tôi. Cô không có quyền đánh cô ấy”.
Video đang HOT
Ngay sau đó, chồng Ly vung tay tát mạnh vào mặt cô (Ảnh minh họa).
Ly sững người nhìn vào mặt chồng, nhưng thái độ của anh lạnh tanh. Anh không hề tỏ ra cảm giác sợ hãi khi bị vợ phát hiện mình ngoại tình. Anh thẳng thừng đáp: “Cô ta tốt đẹp hơn cô nhiều đấy. Ít nhất ở với cô ấy, tôi thấy hạnh phúc, tôi được đối xử như một người đàn ông thực thụ, chứ không phải kẻ suốt ngày bám váy vợ và phải coi vợ như nữ hoàng…”.
Chồng Ly đỡ nhân tình đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ thất thần của vợ. Ly ngồi gục xuống sau những lời nói của chồng. Ngay trước mặt vợ, anh chỉnh lại áo quần, xoa vào vết thương của nhân tình rồi nắm tay cô ta bước đi, bỏ mặc Ly sau những hành động điên cuồng lúc nãy.
Trước khi rời đi, chồng Ly vẫn không quên buông một câu: “Cô đứng dậy đi, cô không sợ mất đi vẻ đài các, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô à? Cô vốn sĩ diện lắm mà…”.
Ly ngước lên nhìn chồng, nhưng chồng cô lạnh lùng quay đi. Ly chỉ còn thấy lờ mờ tay chồng mình khoác qua eo nhân tình, rồi dìu cô ta một cách thật âu yếm, nhẹ nhàng như thể sợ cô ta khuỵu ngã. Nhìn cảnh ấy bỗng dưng Ly thấy mình thật đáng thương, cô như kẻ vừa phá hoại niềm hạnh phúc của một cặp uyên ương.
Giờ Ly mới để ý có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình. Có người còn tụm ba, tụm bảy bàn tán. Cô còn nghe rõ ràng lời nói của một nhân viên khách sạn: “Đánh ghen đấy, ghê thật!”.
Lần đầu tiên Ly thấy mình phải bẽ mặt trước chốn đông người như vậy, phải mất một thời gian cô mới nhận thức được rằng mình đang ngồi giữa đại sảnh khách sạn, áo quần xộc xệch, son phấn trên mặt thì lấm lem. Cô loạng choạng đứng dậy rồi đi taxi về nhà.
Nhớ đến những lời nói của chồng lúc anh ta bảo vệ nhân tình, Ly không thể tin được trò hài kịch chỉ vừa diễn ra ít phút trước. Cô đã tưởng rằng chồng sẽ phải lạy lục, van xin, và ả nhân tình kia sẽ phải lủi thủi ra về với bộ dạng tơi tả. Nhưng trái ngược với dự đoán của Ly, kẻ ngồi lại cuối cùng, nhận được sự bàn tán, cười chê của mọi người lại chính là cô.
Nghe tiếng dừng xe trước cửa nhà, Ly thấy chồng mình bước vào. Cô càng sốc hơn khi thấy ả nhân tình lẽo đẽo nấp sau lưng anh ta. Ly còn chưa hết ngỡ ngàng thì chồng tiếp lời: “Đơn ly hôn này tôi chuẩn bị cũng lâu rồi, nhưng xem ra đây là thời điểm đúng nhất để đưa cho cô, cô xem rồi kí vào”.
Ly nhìn chồng vứt tờ giấy ly hôn xuống bàn, rồi lại nhìn lên khuôn mặt đầy vẻ thách thức của chồng, trước mặt cô, anh ta lại tiếp tục hỏi han, vuốt ve nhân tình mà không thèm đếm xỉa đến vợ mình.
Lá đơn ly hôn còn thiếu chữ kí của Ly, nhưng chồng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống mới. Anh ta nói với cô: “Cô kí nhanh đi cho tôi còn làm chuyện khác. Nhân tiện giới thiệu với cô, đây làvợ mới của tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng, lương không bằng một góc của cô. Nhưng nếu là vợ, cô không bằng phần của cô ấy”.
Ly không biết nên nói gì lúc này. Mọi tình huống diễn ra quá bất ngờ, và cô chỉ biết làm theo như phản xạ tự nhiên. Một người phụ nữ bình thường trong tình huống này có lẽ sẽ thể hiện sự suy sụp, sẽ khóc lóc hay ít nhất tìm cách để tháo gỡ, nhưng Ly thì khác, sau hành động bột phát ở khách sạn lúc nãy, Ly buộc mình phải lấy lại sự bình tĩnh và cái nhìn trịch thượng vốn có.
Cô kí vào đơn ly hôn và cố tỏ ra rất bình thường: “Chúc anh hạnh phúc!”. Lúc này, Ly không để ý chồng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô đang bận rộn với việc tỏ ra mình không sao và chuyện này chẳng là gì với cô.
Ly chỉ kịp nghe tiếng thở dài của chồng khi anh nói: “Đến lúc này, cô vẫn chỉ có vậy mà thôi, cô phải giữ cái thể diện chó chết ấy đến cuối đời hả? Tôi không thể hiểu sao ngày xưa tôi lại yêu rồi cưới cô”. Nói xong, anh cầm lá đơn rồi bỏ ra cửa.
Nhìn bóng chồng với nhân tình khuất sau cánh cổng, Ly bật khóc như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình đáng thương như thế. Cô mất chồng vì một đứa con gái thua kém mình về mọi mặt. Và ngay trong khoảnh khắc phải lựa chọn, chồng cô không ngần ngại chọn cô ta, cũng không thể hiện chút băn khoăn, do dự.
Ly ngồi thần người trên ghế, nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cưới trên tay. Bây giờ cô mới nghĩ đến mình, nếu cô níu kéo, liệu mọi chuyện có khác, nếu cô hạ mình một chút, liệu có cứu vãn được cuộc hôn nhân này? Nhưng có lẽ giờ tất cả đã muộn, cô không còn lí do gì để đeo chiếc nhẫn này nữa. Hiện thực là Ly đã mất chồng và cô cũng không biết đổ lỗi cho ai trong hoàn cảnh này.
Theo Afamily
Yêu chồng nhưng có con với... sếp
Không cưỡng lại sự cô đơn và ham muốn, đêm ấy, tối đã làm "chuyện ấy" với sếp của mình. Tôi và sếp như hai kẻ ăn xin đang đói khát lâu ngày mới có miếng ăn ngon vậy.
Phải chăng tôi đã sai? Tôi là kẻ tham lam. Phút yếu lòng tôi đã mắc sai lầm. Từng giây từng phút trôi qua, những lúc ngồi một mình tôi chỉ muốn nói hai từ "giá như". Giá như tôi cứng rắn và mạnh mẽ hơn thì giờ này tôi đã không bị dày vò tâm trí và hoang mang không biết nên lựa chọn đường nào để đi tiếp khi mà cái thai trong bụng tôi đang lớn dần.
Sau khi tôi lấy chồng, bên chén trà chị em đồng nghiệp trong phòng hào hứng "tám" về những câu chuyện tình một đêm về việc có chồng rồi nhưng đôi khi chúng ta vẫn bị "say nắng" một người đàn ông mà ta gặp gỡ. Nhưng tôi luôn là đứa giơ hai tay phản đối kích liệt chuyện này. Sống ở thời @, tôi cũng có những suy nghĩ rất thoáng về mọi chuyện, mọi việc nhưng bản thân tôi vẫn muốn giữ gìn phẩm chất đạo đức của người phụ nữ Việt Nam là sự thủy chung son sắt. Tôi không bàn và cũng không bao giờ chấp nhận chuyện tình một đêm, chuyện "say nắng". Nhưng...
Đà Lạt "thành phố mù sương". Đi cùng chuyến vào Nam công tác khoảng gần 1 tháng của tôi là vị Tổng giám đốc tài ba và đáng kính của công ty. Mọi điều sẽ tốt đẹp hơn nếu như tôi cứng rắn và vững vàng thêm một chút nữa. Một ngày trước khi kết thúc chuyến công tác, đoàn chúng tôi đã có bữa tiệc mừng thật hoành tráng tại khách sạn. Sếp tôi chưa bao giờ uống nhiều rượu như thế. Tôi cũng vậy. Cả đoàn chúc tụng nâng ly, mừng vì hợp đồng đã được ký, mừng vì chuyến công tác thành công. Nửa đêm, loạng choạng trở về phòng nghỉ, vừa đóng cửa phòng thì tôi nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. "Cộc! cộc! cộc!". Mở hé cửa, tôi thấy sếp mình: Anh vào phòng Mai uống 1 ly trà nóng nhé!". "Muộn rồi sếp". "Chỉ 5 phút và một chén trà thôi! Ok?"
Tôi chưa kịp nói lời đồng ý thì cứ thế, sếp tôi đẩy cửa phòng rồi lao người về phía bàn uống nước. Sếp ngồi gục đầu xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Rót tách trà astisô nóng tôi mời sếp uống. Chén trà đầu tiên sếp uống đến ực một ngụm. Rót chén thứ hai rồi thứ 3 tồi và sếp ngồi "tám" đủ mọi chuyện không có đầu, có đuôi. Trà hết, tôi đứng dậy chưa kịp đổ thêm nước nóng vào ấm thì ngay lúc ấy sếp kéo tay rồi ôm chầm lấy tôi vào lòng. Bất ngờ ấm trà rơi xuống nền nhà vỡ toang. Lúc ấy, tôi đã không vượt qua được cám dỗ của sự cô đơn khi xa nhà xa hơi ấm của người chồng. Tôi yêu chồng và tôi cũng yêu công việc hơn chính bản thân.
Tôi không yêu sếp mà cũng chẳng "say nắng" sếp. Với sếp của tôi chỉ là sự kính phục sếp thôi. Bởi, một lí lịch trích ngang đáng nể phục của sếp. 35 tuổi sếp là tiến sỹ kinh tế, là tổng giám đốc một công ty hàng đầu về tư vấn thiết kế trong lĩnh vực xây dựng. Vợ xinh đẹp và đảm đang. Con trai, con gái thông minh và đáng yêu. Một tổ ấm gia đình mà rất nhiều người trong thời @ mơ ước trong đó có cả tôi.
Sếp cũng vậy. Tôi biết sếp không hề thích hay có tình cảm yêu đương với tôi. 3 năm làm việc tại công ty sếp đánh giá tôi là một nhân viên trẻ trung năng động và thạo việc. Sếp quý mến tôi. Chỉ là sự cô đơn của hai người một xa vợ, một vắng chồng khiến lúc ấy cả hai chúng tôi cứ thế lao vào hôn nhau rồi quấn chặt lấy nhau. Không cưỡng lại sự cô đơn và ham muốn, đêm ấy, tối đã làm "chuyện ấy" với sếp của mình. Tôi và sếp như hai kẻ ăn xin đang đói khát lâu ngày mới có miếng ăn ngon vậy.
Một ngày sau khi trở về Hà Nôi, tôi và sếp đã có cuộc nói chuyện thắng thắn với nhau. Sếp chính thức nói lời xin lỗi tôi và chịu trách nhiệm việc làm của mình. Tôi không đổ lỗi cho sếp. Tôi coi đêm ấy như một sự cố trong công việc và tôi không muốn nhắc lại chuyện ấy. Kết thúc và kết thúc. Tôi đề nghị sếp hãy quên và coi chuyện ấy như một bí mật, tôi và sếp sẽ cất giấu cho đến lúc xa lìa cõi đời này. Sếp im lặng. Nhưng chỉ một tháng sau cuộc đàm phán" chân thành và cởi mở xuôi chèo mát mái ấy thỉnh thoảng sếp vẫn nhắn tin vào máy di động của tôi với những dòng tin. "Anh không thể quên em và quên đêm đó được. Anh nhớ em quá!". Tôi không nhắn tin trả lời. Sau đó, bất kể dòng tin nhắn nào của sếp chuyển vào máy di động tôi không đọc mà ngay lập tức nhấn nút "delete". Ở công ty, tôi tránh mặt sếp. Bằng mọi cách có thể, tôi cố gắng cự tuyệt sếp. Bởi tôi yêu chồng. Tôi không muốn tổ ấm của mình bị tan vỡ vì sai lầm của tôi thêm nữa.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp. Bố là cán bộ công chức của phường. Mẹ là giáo viên cấp III. Kinh tế gia đình còn thiếu thốn nhưng gia đình tôi rất giàu tình cảm. Bố mẹ luôn quan tâm tới các con, mẹ thường quán xuyến chỉ bảo các chị em tôi học hành tử tế. Thương bố mẹ vất vả vì các con nên trong suốt những năm tháng đi học tôi và những đứa em luôn cố gắng học hành chăm chỉ. Là chị cả, tôi luôn mơ uớc có một công việc kiếm được thật nhiều để giúp bố mẹ và các em. Thời sinh viên mải chú tâm chuyện học hành không yêu đương lăng nhăng. Thời ấy, cũng có một số bạn trai trong trường "để ý" và bày tỏ tình cảm với tôi nhưng tôi đều từ chối.
Chỉ đến khi nhận tấm bằng tốt nghiệp đại học, làm hồ sơ gửi đơn xin việc ở một số công ty, tình cờ tôi gặp Hùng (chồng tôi) trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Qua trò chuyện, Hùng đã mách cho tôi biết công ty (mà hiện nay tôi đang công tác) đang có đợt tuyển dụng. Một tuần sau khi nộp hồ sơ, tiến hành thi tuyển, phỏng vấn tôi đã trúng tuyển vào công ty với vị trí nhân viên phòng marketing. Nhấc máy điện thoại, bấm số gọi cho Hùng để báo tin và nói lời cảm ơn Hùng. Hùng chúc mừng tôi và kể từ ngày ấy tôi và Hùng chính thức là bạn của nhau. Rồi chuyện chúng tôi yêu nhau bắt đầu từ lúc nào giờ tôi cũng chẳng nhớ. Chỉ biết rằng Hùng rất yêu và trân trọng tôi. Tôi cũng vậy.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức trong không khí thật đầm ầm. Họ hàng hai bên gia đình vui mừng chúc tụng. Nhưng gần 2 năm "tổ ấm" của tôi vẫn thiếu những "chú chim con". Sau những đợt vợ chồng tôi đưa nhau đi khám ở bệnh viện thì bác sỹ kết luận "đội quân" của chồng tôi yếu nến khả năng có con là rất khó khăn. Nhưng không nên vội thất vọng, nếu vợ chồng tối cố gắng điều trị theo hướng dẫn bác sỹ tư vấn thì khả năng sinh những "chú chim con" luôn là điều có thể. Nếu không vợ chồng tôi vẫn có thể thụ tinh nhân tạo. Chồng tôi nên hoãn binh một thời gian thì chúng tôi sẽ tiến hành thụ tinh. Nhưng hiện giờ tôi tâm trí tôi rối bời. Bởi lẽ...
Cách đây mấy ngày, tôi thấy cơ thể mình rất mệt, uể oải trong giờ làm việc, chán ăn tôi chỉ thèm ngủ. Mấy chị đồng nghiệp trong phòng khuyên tôi đi mua que thử thai vì hiện tượng chán ăn rồi nôn khan như thế rất có thể tôi đã có "tin vui". Tôi gạt đi. Tôi tin chắc là mình không có thai. Vì thời gian này, vợ chồng tôi đang có "kế hoạch ngắn hạn". Nhưng sự thật là tôi đã mang thai. Tôi bàng hoàng khi thấy que thử thai xuất hiện hai vạch rõ nét. Theo bác sỹ khám và siêu âm thì thai nhi của tôi đã được 8 tuần và có tim thai. Tôi biết cái thai trong bụng hiện giờ không phải là của chồng mà chắc chắn là của sếp. Bước ra khỏi phòng khám, cầm phiếu siêu âm, tôi không biết phải làm gì lúc này nữa. Tôi vừa vui, vừa sợ và lo lắng. Giờ này, chỉ có tôi biết cài thai trong bụng mình là như thế nào. Giấu diếm sự thật, bỏ nó đi hay là báo "tin vui" cho chồng? Thực lòng tôi khao khát làm mẹ và tôi muốn có con.
Theo ANTD
Nhật ký người đàn bà yêu chồng, ngoại tình vì thèm... đàn ông "Trước lúc ra đi, nước mắt cay đắng của chồng tôi tứa ra đặc quánh. Tôi thực chất như làm "gái" khi ngoại tình một lúc với 3 người đàn ông, dù với ngụy biện để có tiền chữa bệnh cho chồng" - Nguyễn Thúy Hoa - quận 3, TPHCM. Chồng tôi vốn khoẻ mạnh, không có bất kì dấu hiệu gì của...