Chồng tát tôi rát má vì lỡ miệng nói mất trinh thử lòng chồng mới cưới
Tôi vừa dứt lời, chồng dựng dậy, tát tôi một cái điếng cả người, cả đêm hôm ấy anh không hề động vào tôi.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm mới làm đám cưới. Trước ngày yêu anh, tôi cũng từng trải qua nhiều mối tình nhưng không đi đến đâu, những cảm xúc hay nhớ nhung về những cuộc tình chóng vánh ấy cũng không nhiều. Vì thế, khi đến bên anh, yêu gắn bó, lâu dài thì đối với tôi anh mới là mối tình sâu đậm nhất.
Anh yêu tôi không hề đòi hỏi, dù hai đứa có nhiều cơ hội riêng tư ở bên nhau. Dù anh không nói ra nhưng tôi cảm nhận được anh là người khá truyền thống, đề cao trinh tiết. Cũng may, dù 27 tuổi nhưng tôi vẫn còn con gái.
Yêu nhau một thời gian, gia đình đi lại, chúng tôi tính chuyện cưới xin. Đám cưới diễn ra sau đó không lâu.
Đêm tân hôn, tôi cũng háo hức , hồi hộp lắm. Nhìn anh cứ loanh quanh vừa buồn cười vừa ngại. Lúc hai vợ chồng vừa nằm xuống, tự dưng tôi hiếu kỳ muốn thử chồng. Thật đúng không có cái dại nào bằng cái dại nào, tôi giả vờ lo sợ, ấp úng với chồng:
- Anh ơi, em có chuyện này muốn nói
Video đang HOT
- Chuyện gì thế em?
- Thực ra em…em… không còn con gái nữa, em …
Tôi vừa dứt lời chồng vùng dậy, anh dựng tôi dậy, chưa kịp nói thêm câu nào thì anh vung tay tát tôi một cái hoa mắt.
- A, đồ mất nết, thế mà bây giờ cô mới thú nhận à, uổng công tôi cưới cô. Tôi ghê tởm cô quá!
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh không tin nổi vào tai và mắt mình. Người đàn ông tôi yêu hóa ra yêu tôi chỉ vì cái màng mỏng ấy thôi sao…. Cả đêm ấy anh quay lưng vào tôi, không động đến cũng không nói chuyện… Tôi phải làm sao đây?
Theo blogtamsu
Lỡ miệng nói mình mất trinh để thử lòng chồng đêm tân hôn, tôi đau đớn cởi váy cô dâu..
Anh lao vào tôi, những nụ hôn nồng nàn khiến tôi nghẹt thở. Đẩy khéo anh ra, tôi giả buồn bã, ngập ngừng...
Tôi sợ hãi chạy theo giữ anh lại giải thích rằng đó chỉ là trò thử thách mà tôi nghĩ ra thì anh nhanh hơn và chiếc xe ấy còn nhanh hơn nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi, 27 tuổi mới tìm được tình yêu dành cho mình. 27 tuổi, tôi đã trải qua đến cả chục mối tình, những đến cũng nhanh mà đi cũng vội. Giống như cơn mưa rào, tưới mát mọi vật trong một khoảnh khắc nhất định rồi tạnh khô và bỏ lại nó một mình dưới ánh mặt trời chói chang của ngày nắng oi ả. Và cảm xúc trong tôi cũng chẳng đọng lại nhiều. Anh thì khác. Anh không vồ vập, không vồn vã, anh đến bên tôi nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy ấm lòng. Anh nói anh thích sự hồn nhiên, trong sáng, thanh khiết ở nơi tôi. Tình yêu đã đến với tôi dịu dàng như thế.
Yêu nhau, anh chưa từng đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì cũng chưa từng hỏi chuyện quá khứ của tôi. Anh nói, đó là cách để cả anh và tôi tôn trọng nhau. Tình yêu phải có sự tôn trọng nhau thì mới bền vững, lâu dài được. Tuy anh không nói ra nhưng tôi biết anh là người đàn ông khá cổ tính, gia trưởng thì không nhưng có phần độc đoán. Tuy nhiên mảng tính cách ấy mà nói so với những ưu điểm mà anh có thì nó quá nhỏ bé, không đáng để bận tâm.
Hơn nữa, con người ai chẳng có khuyết điểm, đến bản thân tôi cũng vậy. Cái tính hay đùa, đôi khi có là anh bực mình, giận dỗi. Nhưng sau đó anh lại bảo lấy đó làm gia vị tình yêu và tôi tin như thế. Anh đã từng nói với tôi khi tình yêu của chúng tôi bước vào giai đoạn sâu đậm rằng trên đời này anh chỉ thích những thứ trọn vẹn. Khi ấy, bản thân tôi vẫn chưa thể hiểu được sự trọn vẹn ấy có ý nghìa gì, tôi cứ nghĩ đơn giản rằng nó chỉ là một tình yêu êm đẹp, một cuộc sống hạnh phúc.
Hai tháng sau đó, tôi hạnh phúc khi được anh ngỏ lời cầu hôn. Tôi háo hức chờ mong từng ngày. Đột nhiên, vào một ngày tôi đọc được câu chuyện về câu chuyện có nội dung đêm tân hôn bi kịch và cái màng trinh. Kết thúc câu chuyện, người ta nói tình yêu chân thành chỉ bắt đầu từ cái màng trinh nguyên vẹn. Tôi thấy nực cười, chả nhẽ mất trinh rồi thì hết yêu hay sao. Nghĩ tới tình yêu của mình, tôi chợt nghĩ ra trò thử thách ấy. Tôi thật sự không hề biết rằng...
Nghĩ tới tình yêu của mình, tôi chợt nghĩ ra trò thử thách ấy. Tôi thật sự không hề biết rằng... (Ảnh minh họa)
Ngày kết hôn của tôi và anh cũng tới. Tôi thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới thướt tha, sánh bước bên anh thật hạnh phúc. Anh thì thầm vào tai tôi, men rượu ngà ngà:
- Anh chỉ muốn mong đến đêm tân hôn để chúng mình thuộc về nhau trọn vẹn nhất thôi!
Nghe lời anh nói, tôi bỗng thấy chột dạ. Anh càng nghĩ tôi còn trinh, tôi lại càng muốn chơi trò thử thách ấy. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ được sẽ cho anh một bất ngờ thú vị để thử thách xem anh có thật sự yêu tôi hay không mà thôi. Anh lao vào tôi, những nụ hôn nồng nàn khiến tôi nghẹt thở. Đẩy khéo anh ra, tôi giả buồn bã, ngập ngừng:
- Anh này, em không còn trinh trắng nữa rồi. Trước khi quen anh, em cũng đã từng có vài mối tình và...
Tôi vừa dứt lời thì ngay lập tức ăn ngay cái tát trời giáng từ anh.
- Cô nói gì, cô nhắc lại lần nữa xem nào. Tôi tưởng cô còn trong trắng chứ, cuối cùng tôi lại chỉ là thằng ăn lại thôi à.
Tôi thấy mình bị tổn thương thật sự. Lẽ nào anh yêu tôi chỉ vì cái màng trinh ấy thôi sao. Sự chân thành của anh chỉ dừng ở cái màng trinh ấy thôi sao? Tôi chưa kịp nói gì thêm thì anh:
- Loại hàng second hand như cô, tôi có chết cũng không cần. - Anh hét lớn vào mặt tôi bằng tất cả sự phẫn nộ
Dứt lời, anh lao vụt ra ngoài. Mọi người trong nhà thấy tiếng động ồn ã cũng bật dậy, nhìn ai cũng ngơ ngác. Tôi sợ hãi chạy theo giữ anh lại giải thích rằng đó chỉ là trò thử thách mà tôi nghĩ ra thì anh nhanh hơn và chiếc xe ấy còn nhanh hơn nữa. Một gã tài xế say rượu lái ô tô trong đêm, sự ích kỉ, nhỏ mọn, trò thử lòng ngu ngốc, tình yêu, màng trinh đã khiến tôi đau đớn cởi trên mình chiếc váy cô dâu để khoác chiếc áo tang trắng. Nước mắt ướt đẫm theo màn mưa đêm. Tiếng người gào khóc thảm thiết. Kết thúc bi kịch này là anh sai hay là tôi sai thì tất cả đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
Theo blogtamsu
Nói mất trinh để thử lòng trước khi nhận lời cầu hôn, để rồi ngã ngửa trước phản ứng của người yêu Anh nói yêu tôi, muốn ở bên tôi và chăm sóc cho tôi mãi mãi... Vậy mà vừa nghe tôi nói anh lập tức thái độ, bỏ ra ngoài. Tôi quen Kiên khi vừa tốt nghiệp đại học, mới đầu chúng tôi chỉ là đồng nghiệp trong cùng công ty, nhưng sau đó có cơ hội làm việc nhóm, lâu dần phát sinh...