Chồng sợ có con thì tình cảm của hai đứa sẽ phai nhạt
Mình kể chuyện này có vẻ lạ đến khó tin nhưng với những ai quen biết và ở cạnh mình sẽ hiểu. Trên đời này, người yêu mình nhất là chồng chứ không phải bố mẹ. Anh yêu mình tuyệt đối và vô điều kiện. Yêu nhiều đến mức bạn bè cứ gọi anh là “fan cuồng” của mình.
Tình yêu của chồng không những thay đổi từ sau cưới mà ngày càng chín chắn, nồng thắm hơn. Mình không kể những chi tiết nhỏ vì có quá nhiều chuyện anh làm khiến bản thân mình và người khác phải cảm động.
Trời mưa cũng như trời nắng, đi đâu anh cũng chở mình đi. Không phải vì kiểm soát mà là để bảo đảm an toàn. Anh luôn lo lắng nghĩ mình lái xe ẩu, bọn thanh niên bây giờ lạng lách dễ gây tai nạn giao thông.
Trời nắng, trưa đi làm về anh chở mình ghé hàng tạp hóa, anh đứng ngoài mình chạy ù vào mua. Lúc ra thấy anh đang ngồi lên phần yên sau của xe. Hỏi anh thì anh bảo để lát nữa em ngồi không bị nóng mông. Trước lúc mình lên xe, bao giờ anh cũng cúi xuống gạt gác chân ra cho mình.
Anh luôn để ý tới những chi tiết rất nhỏ. Anh còn tỏ ra áy náy vì chưa sắm được ô tô để vợ đỡ vất vả. Mình hay đi công tác, lần nào đi và về anh cũng đón tiễn tận sân bay. Dù chỉ đi 2 ngày thôi cũng lưu luyến bịn rịn.
Lúc ở nhà, làm gì anh cũng muốn chia sẻ với vợ. Nếu mình muốn phơi quần áo, anh sẽ bê giỏ áo quần lên sân thượng. Nếu muốn rửa bát, phải để anh lau và úp. Nếu muốn chùi sàn, anh chỉ cho mình giặt giẻ. Còn nấu ăn, anh giành luôn để tự tay nấu những món vợ thích.
Anh không ngại thể hiện tình yêu đối với vợ ở bất cứ đâu. Bạn anh trêu anh sợ vợ, tối ngày nấu ăn cho vợ. Anh không giận chỉ thật tình trả lời “vợ tao tao phục vụ, thiên hạ nói gì tao không quan tâm”. Sau lần đấy thì không ai dám trêu anh nữa.
Video đang HOT
Mỗi lần mình sang bố mẹ chồng, anh kè kè bên mình không rời vì sợ vắng anh bố mẹ sẽ sai lặt hoặc nói điều không phải với mình. Nếu mình buồn, anh sẽ thấy khổ sở hơn cả mình. Chính vì thế mà dù có chuyện gì mình đều không dám thể hiện ra, sợ anh phiền lòng.
Mình luôn nghĩ với tình yêu thế này, chỉ cần thêm một đứa con thì hạnh phúc sẽ càng đầy đủ trọn vẹn. Nhưng anh lại không muốn thế. Từ sau lần chị anh sinh con và băng huyết suýt chết, lần nào nói đến chuyện con cái anh cũng gay gắt phản đối.
Anh nói chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau đến già thì không cần có thêm ai nữa. Anh sợ mình mang thai vất vả, sinh con nguy hiểm tính mạng, rồi phải chăm sóc không có thời gian hưởng thụ cuộc sống.
Anh sợ anh sẽ đau khổ vì các bà mẹ thường quên mất chồng sau khi có con. Rồi anh nói nuôi con lớn khôn, chúng sẽ lại lo cho hạnh phúc riêng của chúng sẽ bõ công cha mẹ. Không phải anh không yêu trẻ con hay có vấn đề về sinh lý. Mình và anh đã đi khám tiền hôn nhân nên mình chắc chắn về điều này.
Nhưng là phụ nữ, mình muốn khao khát được có con. Tuy không dám bác lời anh vì sợ anh tổn thương, nhưng mình cũng đã cố nhẹ nhàng hết mức nói với anh về kế hoạch sinh con.
Vậy mà vẫn làm anh buồn lòng, đó cũng là lần đầu tiên vợ chồng mình không cùng quan điểm. Không dám giận vợ, đêm nằm vẫn ôm mình trong tay mà anh thao thức không ngủ. Anh yêu mình quá nhiều nên có chút gì đó ủy mỵ yếu đuối.
Hai vợ chồng không còn trẻ nữa, mình muốn nếu được sẽ sinh con trước 30 tuổi nhưng ý anh thế kia làm mình không dứt khoát được. Mình cũng yêu chồng và muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc anh nhưng đồng thời vẫn muốn có con để vui nhà vui cửa.
Mình phải làm sao bây giờ? Nên chiều theo ý anh hay vẫn sinh con? Làm trái ý anh mình thấy áy náy và tội cho anh quá. Xin các chị, các mẹ cho mình một lời khuyên. Trông thấy trẻ con mình khao khát lắm, nhưng tối nằm ôm chồng cũng chỉ muốn có mình anh thôi.
Theo VNE
Xin lỗi, tôi chỉ là trai Thanh Hóa!
Mới đây, đọc những tin về Nhật Bản, Thái Lan, Hàn Quốc kỳ thị người Việt Nam trước một số "con sâu làm rầu" nồi canh mà tôi cảm thấy hết sức buồn phiền và bức xúc.
Chỉ một số ít người Việt Nam có hành động xấu như trộm cắp, mất vệ sinh, tham lam... mà làm ảnh hưởng tới cả một hình ảnh đất nước Việt Nam trong con mắt người nước ngoài.
Nhưng đó là người ngoại quốc nhìn vào chúng ta. Còn chính trong nội đất nước Việt Nam thôi, tôi cũng thấy nhiều sự kỳ thị với những người ở một số tỉnh miền Trung mà điển hình là Thanh - Nghệ - Tĩnh (Thanh Hóa - Nghệ An - Hà Tĩnh). Bản thân tôi cũng từng bị kỳ thị. Người trong một nước mà còn không thương không hiểu thì trách gì người ở xứ xa xôi. Nhưng, tôi sẽ nói cho bạn biết, chỉ những người thiểu năng mới để sự kỳ thị đó tồn tại trong cá nhân mình và trong cộng đồng. Vì sao ư?
Tôi chẳng ngại mà còn tự hào mình là Hoa Thanh Quế. Ông bà, bố mẹ tôi là nông dân đó, thì đã sao?! Họ lao động chân chính, không làm việc bất lương, không nằm ngửa ăn sẵn. Mồ hôi nước mắt của họ nuôi sống cả gia đình và nuôi tôi ăn học. Tôi mỗi năm lên một lớp, cao lớn hơn về thể chất, trưởng thành hơn về nhân sinh quan là nhờ cái gốc nông dân ấy. Tôi tự hào về nguồn gốc của mình. "Nhà quê" chẳng có gì là xấu mà đẹp, rất đẹp, trong tôi và trong rất nhiều người, tôi tin chắc như vậy.
Tôi cũng nghe những chuyện người Thanh - Nghệ - Tĩnh xấu xí như ki bo chỉ biết ăn của người, cục bộ địa phương, kết bè kéo cánh, ngang bướng chả biết phải trái, sẵn sàng dùng miệng và tay chân để giải quyết vấn đề... Nhưng sự gì cũng có lẽ của nó.
Miền Trung và Thanh Hóa nói riêng là mảnh đất nghèo khó, khắc nghiệt nhất của Việt Nam. Các bạn thành phố chắc chắn không bao giờ hiểu những gió lào, cát trắng, khi bão tang thương nước ngập mắt người, khi một giọt mưa không có... Phải vật lộn với cuộc sống như thế, đương nhiên người quê tôi phải chắt chiu (tiết kiệm thôi là chưa đủ), yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Cái tính đoàn kết ấy là tích cực chứ, bởi nếu không, cả một xứ gần như thuần nông làm sao chống chọi nổi với thiên tai địch họa. Chỉ có điều, một số cá nhân biến sự đoàn kết ấy thành bè phái, địa phương hóa, đặc biệt là khi ra ngoài xã hội, làm việc với nhiều người ở nhiều vùng miền. Ấy là sự không nên không phải.
Dân quê cũng vốn thật thà chất phác, bộc trực, có sao nói vậy nên dễ mất lòng. Nhưng sao các bạn không nghĩ tới câu "mất lòng trước, được lòng sau" để thấy ưu điểm của sự thẳng thắn. Người Thanh Hóa có bênh vực, giúp đỡ nhau khi buồn vui, hoạn nạn, tai ương thì cũng là tính nhân bản. Ai thấy bạn mình bị ức hiếp, oan trái mà lặng im mới là hèn. Chỉ có sự bạo động thái quá, dễ nổi khùng và gây gổ mới là đáng lên án thôi.
Nếu hôm nay, bạn thấy bực mình hay giận dữ, tủi hổ vì bị người ngoại quốc rêu rao dè bỉu thì những người Thanh Hóa hay Nghệ An, Hà Tĩnh bị chính đồng bào mình kỳ thị. Tôi đã từng đấm vỡ mồm một cậu đồng nghiệp (tôi đang làm việc tại Hà Nội) vì dám gọi tôi là "cái thằng Hoa Thanh Quế" với giọng miệt thị đến kinh người, mà chẳng vì một lý do nào có thể chấp nhận được cả. Tôi tốt nghiệp đại học bằng đỏ, nói tiếng Anh không xoàng, làm chuyên môn cực tốt, nên chẳng hiểu vì sao mình bị ghét. Hay tại tôi cần cù, thông minh, được việc, được lòng cấp trên nên mới bị ghen ghét? Hay nhiều lúc, tôi hỏi người vì sao lại nói một người khác như thế này thế khác thì nhận được những câu trả lời không thể tưng tửng hơn là "vì ghét cái mặt" hoặc "tại ghét cái thái độ". Đấy, có liên quan gì tới Thanh với Nghệ đâu mà người ta vẫn chửi quàng chửi xiên vào. Đó, thế là ai đúng ai sai?
Một thông báo thể hiện rõ sự thiểu năng của người đăng tin tìm bạn cùng trọ?
Xã hội là một tập hợp của các cá thể mà mỗi cá thể lại mang những tính cách khác nhau và ít nhiều tính cách ấy mang tính đặc trưng của vùng miền nhưng đâu đâu chẳng có người xấu người tốt. Đừng vì Thanh Hóa là một trong những tỉnh đông dân nhất nước nên đương nhiên tỷ lệ "cá biệt" cũng sẽ nhiều hơn mà bạn quy chụp một vài cá thể lên thành chuyện vùng miền. Cá nhân với cá nhân đã đành những có những doanh nghiệp còn trưng biển không tuyển dân Thanh - Nghệ - Tĩnh thì tôi cho rằng lãnh đạo của doanh nghiệp ấy bị thiểu năng thật sự, rằng cái doanh nghiệp ấy sẽ không thể nào phát triển được. Bởi thay vì đổi mới đầu óc, trọng dụng người tài, xiết chặt kỷ luật hoặc giáo dục ý thức thì họ lại đang thể hiện rõ một sự thiếu tôn trọng trắng trợn với người lao động. "Có đi có lại mới toại lòng nhau", ngay từ đầu người cầm quân đã thể hiện một sự thiếu công bằng như vậy thì làm gì có sự công tâm và không bao giờ người lao động tận tâm với một doanh nghiệp như thế.
Xưa vẫn có câu truyền "chè Thái, gái Tuyên" và nay tôi nghe vẫn câu đó mà được thêm thành "trai Thanh, chè Thái, gái Tuyên", ý đề cao trai Thanh Hóa, mà lấy làm tự hào. Ít ra, vẫn có nhiều người ghi nhận sự nỗ lực và đóng góp của trai Thanh Hóa cho xã hội. Vì thế, nếu bạn vẫn còn để trong đầu mình tư tưởng "Hoa Thanh Quế" là xấu xí đáng xem thường, xa lánh thì bạn nên xem lại đầu óc của mình. Bởi biết đâu, khi bạn cứ cư xử và thể hiện thái độ như vậy, thì chính trong đầu chúng tôi cũng sẽ hình thành suy nghĩ "người Hà Nội xấu xí" hay "người Hải Phòng xấu xí" cũng nên.
Hãy là chính mình và nhìn nhận khách quan bạn ạ!
Theo VNE
Nhục nhã vì bị chửi là nghèo kiết xác, ở 'chuồng chim' Tôi đang đứng giữa hai lựa chọn, một là quyết cưới cô ấy mà không có bố mẹ vợ, người yêu tôi cũng "mất" luôn bố mẹ đẻ, hai là để cô ấy đi lấy chồng già giàu sụ theo ý nguyện của song thân. Đầu tiên, phải kể rằng chúng tôi đến với nhau khá muộn màng. Tôi đã 33, còn người...