Chồng sắp cưới không dám làm “chuyện ấy” vì quá hiền
Tôi đã chuẩn bị trước bộ váy ngủ hấp dẫn nhất, một vài điệu nhạc để đêm đó ở bên nhau sẽ là một đêm tân hôn tuyệt vời nhưng mọi chuyện đổ bể chỉ vì anh…lành quá.
Không hiểu trên đời này có người con gái nào sắp khoác lên mình bộ váy cưới mà lại cảm thấy chán chường cực độ như tôi lúc này hay không. Ngày cưới càng đến gần tôi càng cảm thấy chản nản.
Thậm chí chỉ nghĩ đến việc chung sống với người chồng như đụt dạ ấy tôi đã chán ngấy lên và cảm thấy không còn chút hồi hộp, mong chờ nào của một cô gái sắp làm đám cưới. Tôi chán vì chồng sắp cưới quá hiền, hiền tới mức đần đần.
Tôi và chồng sắp cươi đã yêu nhau hơn 5 năm. Nói thật, ban đầu tôi cũng có cảm tình và yêu anh vì vẻ ngoài nhút nhát, hiền lành và tốt tính của anh. Yêu nhau khoảng 2 năm thì tình yêu đó chỉ còn là thói quen. Bố mẹ tôi thì rất quý anh, gia đình hai bên đều ủng hộ tình yêu của chúng tôi nên bản thân tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc thay đổi gì cả. Ở bên tôi anh cũng chăm sóc cho tôi từng li từng lí. Chỉ có điều tôi thấy anh không óc cái vẻ rắn rỏi, sự bản lĩnh của một người đàn ông.
Tôi biết nói ra mọi người lại trách cứ rằng thế nào cũng nói được, yêu phải kẻ tự quyết, không quan tâm tới bạn gái thì kêu gia trưởng, ích kỉ, giờ được anh tôn trọng, chiều chuộng thì lại chê không có bản lĩnh đàn ông nhưng mà ở đời, cái gì quá cũng không tốt. Và việc anh quá hiền cũng như vậy. Nó làm tôi cảm thấy không được che chở, không được dựa vào vai người đàn ông đầy bản lĩnh. Tôi cứ có cảm giác anh như một chú gấu bông hiền lành và ngoan ngoãn ở bên để làm cho mình vui mà thôi.
Video đang HOT
Chuyện gì anh cũng để tôi quyết định mà không đưa ra được ý kiến gì cho mình khiến tôi phát chán (Ảnh minh họa)
Mỗi khi có chuyện gì cần tới sự quyết định anh lại chỉ ngồi hiền lành: “Em xem thế nào, chỉ cần em quyết là anh nghe theo”. Tôi hỏi ý anh thế nào anh cũng chỉ luôn lặp điệp khúc: “Anh thế nào cũng được Chuyện cưới xin này cũng vậy. Cưới ngày nào, tình hình cụ thể ra sao dù anh là con trai nhưng cái gì cũng để tôi tự quyết hết. Tôi thấy chán nhưng nhiều khi nghĩ cũng yêu nhau đến giờ này, anh yêu tôi, chung thủy với tôi, chẳng lẽ lại bỏ nhau vì chuyện anh…hiền quá. Vậy là như người đâm lao phải theo lao. Tôi cũng cứ nhắm mắt đi tới cùng tình yêu này dù cho trong lòng cảm thấy không hề hào hứng.
Anh không phải là người dư giả về kinh tế nhưng với tôi đó không phải là vấn đề quá lớn. Nghèo cũng được nhưng đàn ông phải mạnh mẽ, quyết đoán. Đằng này cái gì anh cũng dè chừng, lừng khừng làm tôi phát chán. Nhìn chồng người khác ra ngoài, mua cái gì, tính cái gì cũng nói quyết liệt trong khi chồng mình cứ lí nha lí nhí không biết thế nào mà phát thèm. Đôi lúc tôi cảm thấy xấu hổ vì chồng. Đã nghèo lại còn chậm chạp, hiền lành.
Tôi không phải là một phụ nữ quá sắc sảo, tài giỏi rồi khinh chồng. Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, làm công nhân viên chức bình thường. Nhưng chính vì thế mà tôi muốn có một người đàn ông mạnh mẽ ở bên yêu thương mình, che chở được cho mình. Anh không bao giờ mang tới cho tôi được những điều đó.
Tôi muốn chồng là người che chở và bao bọc tôi nhưng anh không làm được điều đó (Ảnh minh họa)
Cách đây 1 tuần, trước ngày cưới không xa chúng tôi được tặng một chuyến du lịch 2 ngày cho thư thả trước ngày cưới. Biết là sau khi cưới chẳng có điều kiện mà đi tuần trăng mật (vì kinh tế không cho phép chúng tôi như vậy) nên tôi luôn cố gắng tận hưởng 2 ngày nghỉ du lịch này như một tuần trăng mật sớm. Tôi đã chuẩn bị trước bộ váy ngủ hấp dẫn nhất, một vài điệu nhạc để đêm đó ở bên nhau sẽ là một đêm tân hôn tuyệt vời nhưng mọi chuyện đổ bể chỉ vì anh…lành quá.
Đêm hôm ấy tôi mặc bộ váy gợi cảm, ngồi bên anh, ánh nến, điệu nhạc…mọi thứ đều rất hoàn hảo nhưng đáp lại sự kì công của tôi cho một đêm tân hôn sớm thì anh kéo khóa áo tôi lên và nói rằng: “Thôi em ạ, làm thế bố mẹ mà biết lại buồn và trách cứ đấy. Anh nghĩ là không nên, còn 2 tuần nữa mới cưới cơ mà”. Sau đó anh quay vào ngủ. Đêm ấy anh nằm riêng một giường. Tôi không hiểu anh ấy có phải là đàn ông không nữa. Tới những lúc như vậy mà anh ấy vẫn có những lí do để hiền lành tới mức bực mình.
Từ hôm đó trở về, tôi luôn canh cánh trong lòng một câu hỏi. Liệu tôi có thể hạnh phúc bên một người chồng mà khi ở bên anh tôi không hề nhận được cảm giác che chở, yêu thương?
Theo VNE
Giận hờn vô lối
Đang vội xem bóng đá mà em gọi điện thoại về bảo "kêu gas dùm" khiến anh rất bực mình.
"Em làm gì mà gấp vậy? Lát em về gọi cũng được mà?" - anh dấm dẳn trả lời. "Gọi bây giờ để lát em về tới là có gas để kịp làm cơm, trễ rồi" - nói rồi em cúp máy. Anh bực lắm nhưng cũng phải dò tìm số điện thoại, gọi đến đại lý gas rồi nhấp nhỏm ngồi chờ để mở cửa. Đúng là bực thật...
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, anh nhắc lại chuyện ban chiều: "Ngày nào cũng nấu cơm, nhịn một bữa không được sao mà em cứ bắt anh phải kêu gas? Đang coi đá banh, làm mất hứng hết trơn. À, mà sao nhà mình xài gas nhiều quá vậy? Mấy chị trong cơ quan anh khi nghe nói nhà mình mỗi tháng xài một bình gas, ai cũng kêu trời...". Em nhìn anh, thủng thẳng hỏi: "Vậy anh có muốn nhà mình xài 6 tháng hết một bình gas không?".
Anh giật mình, chợt nhớ đó chính là đáp án của một câu hỏi mà em đưa ra cho vợ cũ của anh ở tòa án. Khi cô ấy đổ lỗi cho anh "chỉ biết chúi mũi vào công việc, không chăm lo cho gia đình", còn mình thì đầu tắt mặt tối nhà cửa bếp núc, ngày 3 bữa cơm cho chồng mà còn bị chê bai, dè bỉu; em đã từ tốn hỏi: "Vậy chứ anh chị xài một bình gas hết bao lâu?". Vợ anh nói ngay: "6 tháng". "Vậy thì cái bếp của anh chị không đỏ lửa ngày 3 lần như chị nói đâu..." - giọng em thật nhẹ nhàng. Bị lật tẩy, vợ anh đành chấp nhận ly hôn. Ba năm sau, anh đón em về. Từ đó, anh có ngày 3 bữa cơm đúng nghĩa...
Câu nói của em nhắc anh nhớ lại chuyện cũ. Anh đúng là kẻ vô tâm. Chuyện nhỏ xíu như vậy mà cũng bực bội thì làm sao giữ được tổ ấm của mình? Anh tự hứa với lòng, từ nay về sau không bao giờ giận hờn vô lối như vậy nữa...
Theo VNE
Đau đầu với cô vợ hám tiền Lúc nào vợ tôi cũng so bì tôi với những gã đàn ông khác về chuyện tiền nong. Tôi năm nay 30 tuổi, đã có gia đình và một bé trai 3 tuổi. Cuộc sống gia đình chúng tôi suốt 4 năm nay rất yên ấm, hai vợ chồng cũng chưa hề có bất cứ sự cãi vã lớn tiếng nào trong suốt...